Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 809: Chương 809




Người phụ nữ của ông lại chạy đến phòng của Hạ Nhật Ninh?

Cho dù cô ta không ngủ với Hạ Nhật Ninh thì con mẹ nó cô ta cũng ngủ với người đóng thế Hạ Nhật Ninh rồi.

Cảm giác trong lòng này chính là mấy nghìn con ngựa cỏ bùn đang gào thét trên đỉnh đầu, mang đến một thảo nguyên xanh ngắt.

Nếu việc lần này chỉ có mình ông biết thì còn tốt, ít ra vẫn có thể giấu diếm được.

Bây giờ thì xong rồi, tất cả mọi người đều đang nhìn.

Cho dù Văn tiên sinh muốn giấu diếm cho cô ta cũng không giấu được nữa.

Đàn ông ai cũng coi trọng thể diện

Người phụ nữ của mình nửa đêm trèo lên giường của người đàn ông khác, việc này mà nói ra bên ngoài đúng là không biết giấu mặt đi đâu.

Cho nên mọi người nhìn thấy người trong phòng không sao đều tự động đi ra ngoài.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại 5 người.

Văn tiên sinh hỏi luôn: “Hai đứa nó đâu?”

Hai người đóng thế chỉ lên đỉnh đầu.

Người trong phòng liền nghe thấy cạch cạch ở trên mái nhà, tiếp theo là nghe thấy có người nhảy xuống từ trên mái nhà.

Văn tiên sinh quay đầu nhìn liền nhìn thấy Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi từ từ đi từ ngoài sân vào.

Vẻ mặt của Hạ Nhật Ninh không có gì thay đổi nhưng sắc mặt của Văn Nhất Phi lại cực kỳ khó coi.

Văn tiên sinh nhìn thấy vẻ mặt này của con trai ngay lập tức có chút hoảng hốt: “Nhất Phi, con nghe ba giải thích đã.”

Văn Nhất Phi giơ tay lên cắt ngang lời của Văn tiên sinh, khẩu khí lạnh lùng giống làm mất Băng Tra: “Không cần giải thích nữa, tôi đã nhìn rõ tất cả rồi.”

Văn Nhất Phi đưa máy tính bảng trong tay cho ba mình: “Bắt đầu từ bây giây phút này, căn nhà này cho ba dưỡng lão, những nơi khác đều không được qua lại. Tiền tiêu mỗi tháng 50 triệu là đủ rồi. Người làm ở đây cũng không cần nhiều như vậy, để lại hai người bầu bạn với ba là đủ ròi. Số tiền còn lại sau khi trả tiền lương cho người làm đủ cho ba ăn uống.”

Văn tiên sinh ngẩn người nhìn Văn Nhất Phi: “Cái gì? Ba là ba con mà con đối xử với ba như vậy sao?”

Văn Nhất Phi châm biếm nhìn ông: “Con còn nhớ, tài sản của Văn gia đều mang tên con! Con có toàn bộ quyền xử lý! Ba của con ơi, ba quên rồi sao? Năm đó chính tay ba đã sang tên cho con! Vì người phụ nữ này, ba vì muốn chung sống với bà ta nên đã cam kết với mẹ con ba sẽ sang tên hết tài sản của bộ sang tên của con! Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, Văn gia bị ba phá hoại là một tay con vực dậy mới phát triển thành quy mô giống như bây giờ! Văn tiên sinh? Người khác gọi ba một tiếng Văn tiên sinh thực ra là nể mặt con! Ba thật sự tưởng rằng ba là chủ của cái nhà này sao?”

Văn tiên sinh chân đứng không vững, sắc mặt đột nhiên chuyển từ hồng hào sang trắng bệch.

“Những thứ bẩn thỉu đó ba cai đi.” Văn Nhất Phi nhìn cơ thể dần đang bị tàn phá của ba, cảm giác chán ghét trong mắt càng ngày càng không khống chế được: “Người phụ nữ đó đã dạy ba những gì? Nếu hai người có thể sống tốt con cũng không nói gì đâu. Nhưng, hai người làm con quá thất vọng! Con thật không ngờ ba lại toan tính với với con? Toan tính với con cũng cũng được thôi, tại sao còn làm liên lụy đến Nhật Ninh?”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh híp lại.

Nếu không phải nể mặt Văn Nhất Phi thì người phụ nữ kia tuyệt đối không được yên thân.

Vậy nên, lúc này anh đã cố ép cơn phẫn nộ lại.

Nghe thấy Văn Nhất Phi nói như vậy, cơn giận của Hạ Nhật Ninh lập tức tiêu tan.

Có lẽ giúp đỡ anh em chính là như vậy.

Vì anh em, chút thiệt thòi này cũng nuốt xuống được.

Văn Nhất Phi từ từ quay người đi ra ngoài: “Nhật Ninh chúng ta phải về thôi, vợ chúng ta còn ở nhà đợi chúng ta.”

Hạ Nhật Ninh cười gật đầu với Văn tiên sinh: “Tạm biệt chú Văn.”

Không đợi Văn tiên sinh phản ứng lại Văn Nhất Phi đã bước dài rời khỏi nơi này với Hạ Nhật Ninh.

Hai người đóng thế cũng không biết đã rời đi từ bao giờ, chỉ còn lại hai người phụ nữ đang kinh hoàng lúng túng.

Người phụ nữ muốn xem mắt với Văn Nhất Phi quay người rời đi với vẻ đầy xấu hổ, chỉ còn lại hồng nhan tri kỷ ba mươi năm với Văn tiên sinh đang ngồi trên mặt đất.

Nhan sắc vốn dĩ xinh đẹp của bà ta tái nhợt.

Hết rồi, hết rồi, chẳng còn gì nữa rồi!

Tại sao lại thành ra thế này?

Rõ ràng kế hoạch của bà ta tốt lắm mà.

Chỉ cần gả người của nhà mẹ đẻ cho Văn Nhất Phi, còn mình thì kết hợp với nó là có thể kiểm soát toàn bộ Văn gia!

Nhưng tại sao lại bị lộ?

Rõ ràng bà ta đã tận mắt nhìn thấy Hạ Nhật Ninh vào phòng này và cởi quần áo ra rồi, tại sao lại đột nhiên đổi người?

Tại sao, tất cả những thứ này là vì cái gì?

Bây giờ lão già này đã bị con trai đuổi ra khỏi nhà, tiền tiêu vặt một tháng từ 100 triệu thành 50 triệu? Thậm chí những nơi khác còn không được đi, đây không phải là giam lỏng thì là gì?

Lẽ nào mấy chục năm trong tương lai mình vẫn phải chịu khổ với ông ta ở đây sao?

Văn tiên sinh đứng ở chỗ cũ, vẫn muốn đợi hồng nhan tri kỷ của ông quỳ xuống xin ông tha thứ, nhận lỗi với ông.

Ông nào có biết, người phụ nữ này lại đứng lên lau nước mắt, mặc quần áo rồi quay người định đi.

“Đứng lại!” Văn tiên sinh ngạc nhiên nhìn bà ta: “Làm ra việc xấu hổ này lẽ nào cô không có gì để nói sao?”

Người phụ nữ quay đầu nhìn Văn tiên sinh, bà ta phủi bụi trên người rồi nói: “Việc xấu hổ? Đúng vậy, dù sao đã bị ông phát hiện rồi, tôi còn có gì để nói chứ? Huống chí tôi còn quyến rũ đàn ông trước mặt ông, còn có gì để giải thích nữa?”

“Cô?” Văn tiên sinh không thể ngờ được người phụ nữ ông cưng chiều hơn 30 năm lại nói ra những lời như vậy với ông!

Ba mươi năm rồi, bà ta luôn khom lưng uốn gối, thỏa mãn ước mơ của người đàn ông gia trưởng như ông.

Sao đột nhiên lại thành ra thế này?

Người phụ nữ đứng thẳng người nhìn Văn tiên sinh: “Tôi đã bỏ ra nhiều năm như vậy ở trên người ông, ông cũng không thiệt thòi gì. Được rồi, chia tay trong hòa bình đi.”

Nói xong câu này người phụ nữ đang muốn đi.

Văn tiên sinh lập tức sốt ruột, nắm lấy tay của cô ta: “Cô nói rõ ràng đi? Cô muốn đi đâu?”

Người phụ nữ hất ngón tay Văn tiên sinh ra, khinh bỉ nhìn ông: “Tôi đã theo ông 30 năm rồi, ngay cả đứa con cũng không thể giữ lại, tôi ngoài muốn tiền ra thì còn muốn cái gì? Cứ phải để tôi nói rõ ràng vậy sao?”

Môi Văn tiên sinh đột nhiên run lên, ông nói với vẻ không thể tin được: “Cô nói cái gì?”

“Đã nói đến đây rồi thì tôi cũng nói thật cho ông biết. Năm đó tôi đích thân đến tìm vợ ông, nói với cô ta, ông và tôi đã ngủ với nhau trước khi hai người kết hôn, hơn nữa tôi vẫn sẽ tiếp tục làm bồ nhí. Chính vì điều này nên cô ta mới trở nên cứng rắn. Chỉ là con người cô ta sĩ diện, không muốn nói ra. Cô ta đã không nói ra vậy tôi cũng không nói.”Người phụ nữ nhìn Văn tiên sinh cười: “Người vợ đó của ông rất xinh đẹp lại còn là con lai. Nhưng tính cách cô ta nóng nảy mạnh mẽ như vậy ông không kiểm soát được cũng là chuyện bình thường.”

“Cái gì?” Văn tiên sinh kinh ngạc nhìn bà ta, ông thật sự đang nghi ngờ tai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.