Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 859: Chương 859




Tên khốn đó rất khôn khéo.

IP trải rộng ở khắp nơi trên thế giới, hơn nữa đã chuẩn bị một thời gian dài, Tiểu Thu và Tiểu Đông chuyên tâm ứng đối, một chốc một lát chưa thể bắt được đối phương.

Mà lúc này lại mất liên lạc với Thẩm Lục, căn bản không không thể tìm được viện trợ từ bên ngoài.

Những lời đồn ác ý liên quan tới Thẩm Thất ngày càng nhân mãnh liệt.

Cuối cùng Trình Thiên Cát cũng không ngồi im được.

Hắn không thể để Thẩm Thất bị nói xấu như thế được!

Hắn không đành lòng, hắn không nỡ.

Trình Thiên Cát lái xe nhanh chóng tới khách sạn.

Hắn bước nhanh xuống xe, đoạt lấy loa phóng thanh của một phóng viên, hướng lên trên tầng hồ: “Triệu Văn Văn, cô ép tôi phải xuất hiện, bây giờ tôi tới rồi!

Thấy Trình Thiên Cát xuất hiện, Triệu Văn Văn tuôn rơi nước mắt: “Thiên Cát, rốt cuộc anh cũng chịu gặp em rồi.”

Trình Thiên Cát hít sâu một hơi, nói: “Vậy nên cô có thể giải thích không?”

Triệu Văn Văn tỏ ra nghi hoặc: “Giải thích cái gì?”

“Chuyện cô cho người mắng Tiểu Thất là kẻ thứ ba ở trên mạng, chẳng lẽ không định giải thích sao?” Đáy mắt Trình Thiên Cát mang theo vẻ tức giận: “Tiểu Thất vô tội đến nhường nào? Em ấy là kẻ thứ ba khi nào chứ?”

Nghe Trình Thiên Cát nói như vậy, Triệu Văn Văn lập tức nổi giận: “Tới lúc này anh còn che chở cho cô ta như thế! Trình Thiên Cát, trái tim của anh ở đâu? Anh có tim sao? Em thích anh suốt bao nhiêu năm trời, anh có từng thích em chút nào không? Vì sao anh lại tiếp cận Thẩm Thất? Anh có dám nói rõ ra trước mặt bao người thế này không?”

Sắc mặt Trình Thiên Cát biến đổi.

Thẩm Thất thở dài một tiếng, nói: “Tôi chỉ muốn nói rõ một chuyện, tôi và Trình Thiên Cát chỉ là bạn bè, ngoại trừ cái này, không còn tình cảm gì khác. Vậy nên, ân oán của hai người, tự hai người xử lí, đừng làm liên luỵ đến tôi.”

Triệu Văn Văn ngửa đầu lên cười dài: “Không liên quan tới cô? Nếu không có cô, sao anh ấy lại từ chối tôi?”

Mọi người xung quanh xôn xao lên.

Mẹ ơi, đây là phim cẩu huyết lúc tám giờ sao?

Vì sao bẫy rập lại sâu như thế?

Cậu nhóc thanh niên yêu thầm phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, nữ hoàn catwalk xinh đẹp si mê cậu nhóc thanh niên, cầu mà không được, phẫn hận quay sang nắm tay công tử của gia tộc họ Phùng số một của tỉnh Nghệ An. Sau đó vì khó buông bỏ mối tình thắm thiết trong lòng, cuối cùng lại chia tay với công tử số một của tỉnh Nghệ An, quay lại theo đuổi cậu nhóc thanh niên. Tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, bất đắc dĩ mới chạy tới đây, dùng cái chết để ép hai người xuất hiện.

Mẹ ơi, kịch bản cẩu huyết này này có thể viết được một triệu chữ rồi!

“Triệu Văn Văn, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô. Tất cả chỉ là do cô tự nguyện mà thôi.” Giọng nói của Trình Thiên Cát nghiêm nghị hơn: “Tiểu Thất là em gái tôi, tôi muốn bảo vệ em ấy, tôi bằng lòng bảo vệ em ấy, đó là chuyện của tôi, không liên quan gì tới bất cứ ai!”

Thẩm Thất cụp mắt xuống, tâm trạng hơi phức tạp.

Triệu Văn Văn không ngừng cười lạnh: “Em gái? Hai người có quan hệ huyết thống sao? Chỉ vì không chiếm được nên anh mới lấy danh nghĩa anh em để quan tâm cô ta chứ gì?”

Một đám đàn ông xung quanh lập tức tỏ ra biểu cảm thì ra là thế.

Xem ra có không ít đàn ông đã từng làm chuyện này!

“Đó là việc của tôi, không liên quan gì tới cô.” Trình Thiên Cát nói bình tĩnh: “Cô ở trong giới thời trang lâu như vậy chẳng lẽ còn không hiểu chân lý này sao? Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng được, không phải cứ cô thích là người khác phải đáp lại tình cảm của cô.”

Mọi người xung quanh thi nhau gật đầu.

Lời này không có chút lỗ hổng nào.

“Tôi có thích người khác không, đó chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô. Cho dù người tôi thích không thích tôi, đó cũng là kết quả mà tôi cam tâm chấp nhận.” Trình Thiên Cát nói lạnh lùng: “Nhưng cô làm hại tới người vô tội, vậy thì cô đã sai rồi! Thân là tiểu thư của Triệu gia, vừa chia tay với vị hôn phu, cô liền chạy tới đây nhảy lầu, dù cô không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho ba mẹ cô, nghĩ cho người nhà cô chứ?”

Triệu Văn Văn đột nhiên trở nên kịch động, ngồi phịch lên sân thượng: “Nói nhiều như thế, chẳng qua là anh muốn từ chối em đúng không? Trình Thiên Cát, em chỉ hỏi anh một câu, nếu em nhảy xuống, anh sẽ không áy náy chút nào sao?”

“Không.” Trình Thiên Cát trả lời bình tĩnh: “Cô biết rõ tôi là người thế nào mà.”

Mọi người xung quanh xôn xao hẳn lên.

Không ít người giơ ngón tay cái lên với Trình Thiên Cát.

Bọn họ không biết Trình Thiên Cát làm nghề gì, nhưng một người có thể nói ra một cách vô tình dửng dưng như thế, đã đạt tới cảnh giới khủng bố rồi.

Triệu Văn Văn gật đầu: “Được lắm, được lắm, vậy hôm nay em sẽ nhảy cho anh xem!”

Triệu Văn Văn nghiêng người, Thẩm Thất vội vàng kêu lên: “Đợi đã!”

Động tác nhảy xuống của Triệu Văn Văn khựng lại, quay sang nhìn Thẩm Thất.

“Lúc nãy trên mạng nói tôi là kẻ thứ ba, là sao?” Thẩm Thất nhìn Triệu Văn Văn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Tại sao cô lại phá huỷ danh dự của tôi như thế?”

Triệu Văn Văn nhíu mày lại, chuyện này không phải do cô ta làm.

Chẳng lẽ là Lận Hinh?

Lận Hinh ghét Thẩm Thất như vậy, chắc sẽ làm thế chăng?

Thôi, mặc kệ là ai làm, dù sao đều ghét Thẩm Thất như vậy, cũng chẳng cần giải thích nữa.

Triệu Văn Văn chỉ cười nói: “Dám làm không dám nhận sao?”

Mọi người vây quanh lại nháo nhào lên.

Câu nói này chẳng khác nào bảo chuyện Thẩm Thất là kẻ thứ ba là sự thật!

Nếu Triệu Văn Văn thực sự nhảy lầu, vậy thì đời này Thẩm Thất cũng không rửa sạch được ô danh này!

Trong thời khắc then chốt này, có người xuất hiện.

Nếu chỉ là công kích Hạ Nhật Ninh, đương nhiên Phùng Mạn Luân sẽ ngồi yên không thèm để ý tới.

Nhưng nếu người bị công kích là Thẩm Thất thì anh không thể mặc kệ được.

Ngay lúc Triệu Văn Văn công kích Thẩm Thất đủ đường, Phùng Mạn Luân đã không thể ngồi yên được.

Phùng Mạn Luân lái xe thẳng tới hiện trường, vừa mở cửa xe ra, anh liền giật lấy một chiếc loa khác, nói với Triệu Văn Văn đang ở trên mái nhà: “Cô muốn nhảy thì cứ nhảy đi, Triệu gia đừng có mơ tiếp tục tồn tại trên thế giới này!”

Mọi người xung đồng loạt nhìn sang người đàn ông có sắc mặt khó coi này, những phóng viên biết nhìn hàng lập tức chĩa ống quay về phía Phùng Mạn Luân.

Trời ơi, trời ơi, trời ơi!

Công tử số một của tỉnh Nghệ An, vị hôn phu tiền nhiệm của Triệu Văn Văn, hắn đích thân tới đây!

Có tin hot rồi!

Mặc dù tin này có thể sẽ không dám đăng, nhưng ánh mắt của dân chúng đều sáng như gương!

Tin này sẽ bùng nổ đây!

Quả nhiên Triệu Văn Văn không dám nhảy.

Sắc mặt Phùng Mạn Luân âm trầm, hắn nhìn Triệu Văn Văn nói: “Cô dám tung tin Tiểu Thất là kẻ thứ ba? Vậy có cần để tôi tung tin cho mọi người biết vì sao tôi lại giải trừ hôn nhân với cô không?”

Ánh mắt của mọi người đều sáng lên!

Sẽ đáng kinh ngạc đây!

Đây là bí mật hiếm thấy của hào môn!

Người bình thường sẽ không gặp được!

Hôm nay vớ được một món hời rồi!

Không cần nhà báo phải vạch trần, người trong cuộc đã tự tung ra!

Quả nhiên, sắc mặt của Triệu Văn Văn thay đổi!

Vì Thẩm Thất, chuyện gì Phùng Mạn Luân cũng làm được!

Triệu Văn Văn đột nhiên phát hiện, cô ta tính nhầm!

Cô đã tính sót Phùng Mạn Luân!

Phùng Mạn Luân nói vô cùng bình tĩnh: “Trong khi cô yêu thầm người đàn ông khác, cô chủ động tới tìm tôi, không ngừng theo đuổi tôi. Tôi đi đâu cô liền theo đó, cô đã từ chối thẳng thửng, cô nói với tôi rằng, chỉ cần được ở bên tôi, cô không để ý việc trong tim tôi có hình bóng của người khác. Khi đó cô có nghĩ rằng, chính cô mới là kẻ thứ ba không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.