Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 884: Chương 884




Hạ Nhật Ninh nghe xong than thở, liền nở nụ cười: Vợ ngốc, chuyện này làm sao có thể giấu giếm được Phạm Thành Phạm Ly? Đoán chừng bọn họ đã sớm biết, chỉ là giả ngu mà thôi.

Thẩm Thất nghĩ thấy thế.

Phạm Thành Phạm Ly nếu như là kẻ đần, làm sao có thể đem làng giải trí của Phạm gia làm được lớn như vậy?

Bây giờ làng giải trí của Phạm gia là một nơi có năng lực hạng nhất, nổi tiếng nhất ở trong và ngoài nước.

Những nghệ sĩ ở được ký kết hợp đồng, mỗi người đều là cấp bậc Thiên Vương Thiên Hậu.

Những tiểu minh tinh kia chen chúc đến bể đầu cũng không chen vào được.

Hơn nữa làng giải trí của Phạm gia trong từng lĩnh vực của ngành giải trí đều có thu hoạch, hầu như hàng năm giải thưởng lớn đều có bóng dáng của làng giải trí Phạm gia.

Nghe nói tòa nhà văn phòng của giải trí Phạm gia, có một sảnh cực lớn, chuyên môn bầy đặt các loại giải thưởng đạt được của mỗi năm.

Là không có cái nào mà họ không có.

Một công ty có thực lực cực lớn như vậy, thân là người chưởng đà, nếu như còn là một kẻ đần, vậy thật sự không có lẽ trời.

Quả nhiên, không bao lâu, Phạm Thành Phạm Ly liền lái xe chạy đến Cảnh Hoa trang viên tìm Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất uống rượu nói chuyện phiếm rồi.

Hạ Nhật Ninh đối với Thẩm Thất nói: Anh nói cái gì kia mà? Hai người bọn họ sẽ không nín được đấy!

Thẩm Thất phụt một tiếng, nói: Được rồi được rồi, rượu hầm của anh lại bị cướp sạch một lần nữa rồi.

Phạm Thành Phạm Ly vừa đi vào, liền kêu là: Tiểu Thất, tiểu Thất, chúng tôi đã tới rồi! Mẹ của chúng tôi lại cùng cô nói cái gì rồi?

Thẩm Thất đối với quản gia nói: Đi chuẩn bị đồ ăn khuya đi! Đêm nay có lẽ là phải uống thâu đêm rồi.

Quản gia lập tức lĩnh mệnh.

Thẩm Thất vừa cười vừa đi tới nói: Nói nhỏ tiếng chút, bọn nhỏ đều ngủ rồi.

Phạm Thành Phạm Ly lập tức làm một biểu cảm kéo chặt khóa kéo.

Đi, đi sân thượng của mái nhà. Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa nói: Đêm nay muốn trò chuyện như thế nào thì trò chuyện như thế nào.

Một đám người vừa cười vừa nói, liền đi đến tầng thượng rồi.

Tầng thượng có sân thượng cực lớn.

Cả một nửa sân thượng là dùng kinh trong suốt lồng vào đấy, ở chỗ này xem những ngôi sao cùng nghe tiếng mưa, đều là một loại hưởng thụ cực hạn.

Ở một bên khác của sân thượng là một bể bơi lộ trời, bể bơi này là nơi của bọn nhỏ thích chơi đùa nhất, vì vậy trong hồ bơi đều là dựa theo yêu cầu của con nít mà làm đấy.

Mọi người ngồi ở trên mặt đất của một nửa sân thượng, tấm thảm thật dày, ngăn cách cảm giác lạnh lẻo, mang đến một sự mềm mại ấm áp.

Quản gia mang theo đầu bếp cũng đã đến sân thượng, mở cửa sổ, thổi phơ phất lấy gió đêm, sau đó ăn bò bít-tết và uống rượu đỏ, trò chuyện, cái loại cảm giác này vô cùng thích ý.

Phạm Thành Phạm Ly hỏi Thẩm Thất: Mẹ của tôi có phải dẫn theo một đám con gái cho cô chọn phải không?

Thẩm Thất phụt một tiếng bật cười: Các anh thật đúng là đều biết rồi a?

Phạm Thành chản nản mà lắc đầu.

Phạm Ly đau khổ mà bụm lấy mặt: Bà ấy quả nhiên là làm như vậy! Cô là không biết, mẹ của chúng tôi, vẫn luôn là tác phong của một thái hậu! Đúng là khiến người ta chịu không nỗi rồi!

Thẩm Thất gật gật đầu, quả thực là tác phong của một thái hậu a!

Quyết đoán bá đạo!

Phạm Thành nói: Được rồi, chuyện của mẹ tôi, cô không cần lo rồi. Mặc cho bọn họ là được rồi. Mỗi ngày đấu đi đấu lại đấy, có ý gì?

Phạm Ly nói: Đúng vậy a! Tiếp tục ép như vậy, dứt khoát là tôi cùng Phạm Thành cùng đi đến khu vực chiến loạn, hỗ trợ tìm kiếm Sùng Minh là được rồi. Làm một cái mắt không thấy lòng liền phiền.

Nói đến Sùng Minh, Thẩm Thất ngay lập tức đem cuộc trò chuyện video cùng Thẩm Lục vào sáng nay của mình nói cho mọi người biết.

Nghe được Sùng Minh còn sống, tất cả mọi người đều bắt đầu kích động.

Quả thực, có thể sử dụng hai ngón tay, dể dàng bóp nát xương cổ của một người, việc này quả thực là có không ít người có thể làm được.

Thế nhưng là có thể bóp đến vỡ nát như vậy, cả thế giới liền chỉ có một Sùng Minh mà thôi!

Vì vậy, anh ấy nhất định còn sống!

Thế nhưng là anh ấy tại sao lại không trở về đây?

Chuyện gì đã xảy ra, khiến anh ấy muốn trốn tránh với tất cả mọi người, cũng không muốn trở về?

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhíu lại, nói: Tôi sẽ dặn dò người ở bên kia, làm tăng tốc độ tìm kiếm. Đem người của cả khu điều qua đó hỗ trợ. Nhưng mà, với bản lĩnh của Sùng Minh, chúng ta cũng biết đấy. Lúc ấy mấy quốc gia hợp lực vây quét, cũng đều cho hắn nhẹ nhõm chạy thoát rồi.

Những người khác nhao nhao gật đầu.

Vì vậy, cho dù là đã tăng số lượng nhân viên, đoán chừng cũng cần phải có được thời gian nhất định. Năng lực phản trinh sát của hắn quá mạnh. Hạ Nhật Ninh lập tức nhíu mày nói: Hơn nữa, hắn hình như là đang cố ý tránh né chúng ta. Chẳng lẽ là hắn có chuyện gì, muốn tránh chúng ta đi làm?

Phạm Thành Phạm Ly lắc đầu nói: Chuyện này khó mà nói. Nhưng mà, chỉ cần có tung tích chính xác, thì sẽ có ngày tìm được đấy! Tin tưởng Thẩm Lục đi!

Thẩm Thất hỏi hai người bọn họ: Lời này tôi cũng không truyền cho các anh a, các anh đã biết rồi, cũng đừng đổ thừa tôi.

Phạm Thành Phạm Ly cười hì hì nói: Biết rồi biết rồi. Đoán chừng mẹ của chúng tôi cũng đã biết rồi. Bà ấy nói như thế, làm như thế, chỉ là vì mỉa mai chúng tôi mà thôi.

Thẩm Thất lại hỏi: Vậy các anh thật là không có những tính toán khác sao?

Phạm Thành Phạm Ly đồng thời nhìn lấy Thẩm Thất: Cô có đề nghị tốt gì không?

Tôi là thật sự không có chiêu. Thẩm Thất nhún vai, nói: Mẹ của các anh cũng tìm đến trước mặt tôi rồi, tôi có thể nói cái gì? Hôm nay thấy mấy cô gái đó, phong cách kia đều là dựa theo tiểu chuẩn của tôi là định đấy, tôi có thể nói cái gì? Các anh có biết hay không, tôi có một thói quen nhỏ, chính là tóc của bên tai trái luôn là ngắn hơn bên phải, đó không phải là bởi vì cá tính, cũng không phải là bởi vì theo đuổi thời thượng, mà là vì tôi trời sinh tóc bên này thì dễ dàng rụng. Đó là khi còn bé, có người ngấp nghé sắc đẹp của anh trai, tôi đi lên trước cùng mấy người kia đánh nhau, bị người đánh cho bể đầu đấy, cho nên mới dài ngắn không đều. Về sau, tôi vì để cho mình ghi khắc đoạn lịch sử khuất nhục này, tóc ở bên tai trái của tôi luôn là cắt sửa ngắn hơn một chút. Thế nhưng là kỳ lạ là, tóc bên tai trái của mấy cô gái kia cũng đều là đồng loạt ngắn một khúc đấy.

Phụt.

Phụt.

Phụt.

Ba người đồng thời cười phọt ra, lập tức lại có chút đau lòng mà nhìn lấy Thẩm Thất: Khi còn bé, cô đã chịu khổ rồi.

Thẩm Thất vẫy vẫy tay: Đều qua đi rồi, là chuyện của bao nhiêu năm rồi. Hơn nữa, bảo vệ anh trai, vốn là là trách nhiệm của tôi.

Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh mềm dịu đến nát bét: Về sau không còn có người dám ăn hiếp em rồi.

Phạm Thành Phạm Ly kêu lên một tiếng kỳ lạ: Ai dám a!

Thẩm Thất tiếp tục nói: Chủ đề lại nói về a! Tôi cảm thấy, đoán chừng là người trong nhà của các anh nhìn thấy hai người các anh, mỗi ngày đều hướng về nhà của chúng tôi chạy đến, mỗi ngày cùng chúng tôi chơi đùa. Mà trong đám người này ngoại trừ tôi thì tiểu Nghĩa là phụ nữ rồi. Phong cách của tiểu Nghĩa, đoán chừng hai người các anh đều không quá hợp ý, sau đó người nhà của các anh thì suy nghĩ dựa theo tiêu chuẩn của tôi mà đến. Ý đó là, tìm một loại hình cùng tôi không khác gì đấy, các anh cũng sẽ bằng lòng tiếp xúc chứ sao.

Là ý như vậy. Hạ Nhật Ninh gật gật đầu.

Thẩm Thất tiếp tục nói: Vì vậy, chuyện tiếp theo, tôi thì thật sự là lực bất tòng tâm rồi a!

Phạm Thành Phạm Ly nói: Được rồi, đã hiểu rồi. Chúng ta chính là muốn nghe ngóng cái này đấy. Cô vừa nói như vậy, chúng tôi thì trong lòng nắm chắc rồi. Chuyện này, đoán chừng cô vẫn là trốn không thoát, đến lúc đó, còn phải là cô đi một lần nữa.

Thẩm Thất không hiểu mà hỏi: Tại sao a?

Phạm Thành Phạm Ly cười hì hì nói: Bởi vì là sinh nhật của chúng tôi a!

Hạ Nhật Ninh cũng nói: Ừ, sinh nhật hai mươi chín tuổi, là phải trải qua thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.