Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 917: Chương 917




Ông lão đó nghe tiếng mưa ngoài cửa, khẽ tự độc thoại nói: “Đây quả nhiên là kiếp số của cậu, Sùng Minh. Ta rất muốn biết, con người cậu sau này, sẽ trở thành bộ dạng như thế nào.”

Cậu bé đó cười hihi dẫn nhóm người Thẩm Lục đi qua.

Thẩm Lục vừa thấy ông lão, liền hai bàn tay chắp tay hành lễ nói: “Chào ông, quấy rầy ông rồi! Vô cùng xin lỗi, chúng tôi là...”

“Cậu ta vừa rời khỏi.” Ông lão đột nhiên cắt ngang lời của Thẩm Lục.

Thẩm Lục ngẩn ra, cả buổi trời chưa tỉnh người.

Ông lão mới chậm rãi đưa tay lên, chỉ phía cửa sổ nói: “Cậu ta vừa nhảy từ đây xuống, rời khỏi rồi!”

Con ngươi Thẩm Lục liền co lại!

Sùng Minh từng đến!

Cậu ta tuy nhiên từng đến đây!

Thẩm Lục không quan tâm gì cả mà xông đến bên cửa sổ, không màng gì cả mà nhảy xuống!

Người phía sau ôm chặt lấy Thẩm Lục: “Thẩm tiên sinh, nơi đây có chiều cao mười mấy mét, nhảy xuống sẽ bị thương đó! Chúng ta đi cửa chính!”

Thẩm Lục liền quay người chạy ra phía bên ngoài.

Chạy được hai bước, đột nhiên quay người lại chắp tay hành lễ với ông lão: “Cám ơn người! Xin bảo trọng!”

Nói xong câu này, Thẩm Lục không chậm trễ nữa, như điên vậy mà chạy trong mưa.

Mưa trên đường phố càng ngày càng lớn, liền làm ướt cả người Thẩm Lục.

Nhưng giờ phút này Thẩm Lục không quan tâm đến mấy chuyện này được, điên cuồng mà gọi lấy tên Sùng Minh.

Con đường trống vắng, cùng với tiếng mưa rơi, nuốt mất tiếng gọi của Thẩm Lục.

“Sùng Minh, cậu đang ở đâu? Cậu mau ra đây! Tôi biết cậu đang gần đây! Tôi tìm cậu rất lâu rồi, chẳng lẽ cậu thật sự muốn bỏ lại tôi mà không quan tâm sao?” Thẩm Lục điên cuồng mà gào thét, vô lực mà quỳ trên con đường phố rộng lớn trống vắng, mặc cho nước mưa tới tấp lên gương mặt khuynh thành đó, dưới đáy mắt ngoài sự lạc lỏng, thì kiên định vẫn nhiều hơn.

“Sùng Minh, không cần biết xảy ra chuyện gì, không cần biết trải qua bao lâu, tôi nhất định phải tìm được cậu! Tên khốn kiếp như cậu, trêu chọc tôi rồi chạy? Cậu cho rằng tôi tha cho cậu sao? Đời này, tôi đều không tha cho cậu! Sùng Minh, cậu chờ đó mà xem!” Thẩm Lục đột nhiên ngẩng đầu, hướng lên trời cao hét lớn: “Sùng Minh, cậu từng nói cậu muốn gả cho tôi mà! Cậu nói phải giữ lấy lời!”

Đáp lại Thẩm Lục vẫn là tiếng mưa rơi không ngất.

Sùng Minh đang chạy nhanh, hình như nghe thấy giọng nói như có như không đó, đột nhiên dừng lại bước chân.

Anh ta quay đầu một cách mơ hồ, nhìn đường phố rộng lớn sau lưng, với vẻ không hiểu.

Giọng nói đó,giọng nói đó!

Tại sao lại xuyên thấu tận đáy lòng mình chứ?

Tại sao nghe thấy giọng đó, trái tim mình biết đau biết dịu dàng?

Tại sao?

Sùng Minh vừa muốn quay lại xem xét cho rõ, nhưng mới bước vài bước, lại đột nhiên dừng lại bước chân.

Bây giờ không phải là lúc gặp bất cứ ai!

Anh ta giờ không xác định được trong trí nhớ của mình, rốt cuộc phần nào là chân thực, phần nào là hư ảo!

Cho nên, anh ta không thể mạo hiểm!

Sùng Minh cắn răng lần nữa quay lưng, bổng chốc biến mất trong màn mưa.

Lưu Nghĩa và sư phụ vừa nói chuyện xong, vừa ra cửa, liền thấy sư huynh Trần Chí Khuê đứng trước cửa nhìn chằm chằm lấy mình.

Lưu Nghĩa không nói chuyện, Trần Chí Khuê mở miệng: “Tiểu Nghĩa, chúc em hạnh phúc.”

“Cám ơn sư huynh.” Lưu Nghĩa nhìn Trần Chí Khuê một cách chân thành, nói: “Sư phụ ở bên trong, anh muốn vào trong không?”

Trần Chí Khuê lắc đầu: “Anh chính là đến nói với em câu này. Tuy rằng, tới bây giờ em vẫn không thích anh, tuy rằng giờ em sắp gả cho người đàn ông đó. Anh vẫn muốn nói, nếu như có một ngày, cậu ta có lỗi với em, chỗ của anh luôn là bến đậu che chắn của em! Anh chờ em!”

Nói xong câu này, Trần Chí Khuê vô cùng không có chí khí mà chạy trốn.

Để anh ta nói ra những lời này, đã là nhượng bộ lớn nhất của anh ta.

Sư muội bảo vệ bao nhiêu năm nay, sắp lấy người khác.

Kiểu nhói lòng đó, thật sự không nói nên lời.

Nhìn bóng lưng trốn chạy của Trần Chí Khuê, Lưu Nghĩa lại cười khổ.

Tâm tư của sư huynh, vẫn chưa học biết cách che giấu!

Cũng đúng, học biết che giấu tâm tư, thì đó có lẽ không phải Trần Chí Khuê nữa.

Anh ấy mãi cứ là người thẳng thắn như thế.

Vui giận đều trên mặt cả.

Lưu Nghĩa chuẩn bị rời khỏi, vừa ngẩng đầu, lại thấy Tôn Tấn đứng bên kia ngây ngốc.

Lưu Nghĩa đi qua, đưa tay khẽ vỗ cai Tôn Tấn nói: “Đang nghĩ gì thế?’

Tôn Tấn không nghĩ rằng Lưu Nghĩa sẽ qua đây, liền tay chân bối rối, ấp a ấp úng noi: “Không, không có gì!:”

Lưu Nghĩa quay người vừa muốn đi, Tôn Tấn đột nhiên mở miệng nói: “Chị Nghĩa, chị sắp kết hôn, chúc chị hạnh phúc!”

Lưu Nghĩa cười nói: “Cám ơn.”

“Chị Nghĩa, chị rất thích anh ta sao?” Tôn Tấn không kiềm được mà hỏi.

Thực ra cậu ta biết, câu hỏi này quá dư thừa.

Cậu ta sớm đã nhận ra, ánh mắt Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi rất khác.

Cũng chỉ đối với mỗi mình anh ấy mới khác thôi.

Cậu ta thực sự rất ngưỡng một Trần Chí Khuê, ít ra Trần Chí Khuê dám đem tâm sự của mình nói ra, ít ra dám uống say dám khóc dám gây chuyện, để cả thế giới biết anh ta thích Lưu Nghĩa.

Nhưng cậu ta lại không thể.

Mọi cảm xúc của cậu ta đều được giấu tận sau dưới đáy lòng, không ai biết cả.

Phần tình cảm đó, bản thân cậu ta cũng không nói rõ là gì.

Vừa mới nảy nở, liền bị dập tắt.

Lưu Nghĩa cười gật đầu: “Đúng thế, tôi rất yêu anh ấy.”

Câu trả lời của Lưu Nghĩa ngắn gọn trực tiếp dứt khoát, không mang chút do dự gì cả.

Yêu, chính là yêu.

Không yêu, thì là không yêu.

Không có phần mơ hồ.

Ánh mắt Tôn Tấn ảm đạm: “Thật đáng tiếc, em không thể đi tham dự hôn lễ. Nhưng, em vẫn chúc chị hạnh phúc.”

“Ừm.” Lưu Nghĩa đưa tay lên vỗ vai Tôn Tấn, quay người rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng Lưu Nghĩa, cả người Tôn Tấn bổng chốc yên tĩnh lại.

Cậu ta cười tự giễu.

Cậu ta có tư cách gì mà ghen? Mà đố kỵ?

Cậu ta có tư cách gì, giống như Trần Chí Khuê nói ra những lời đó?

Cậu ta cái gì cũng không có.

Cái gì đều không có cả.

Cũng tốt, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì đủ rồi.

Sư phụ Lưu Nghĩa ở trong nhà, đem tình cảnh ngoài kia nhìn một cách rõ ràng.

Ông ấy cũng than thở một hơi dài.

Một chữ tình, tổn thương người nhất!

May là ông ấy không yêu đương, nếu không thì, cũng trở thành con heo ngốc!

Hừ!

Tháng bảy âm lịch, miền nam là mùa bầu trời rực lửa.

Nóng lắm!

Cho dù là miền bắc, cũng không tránh khỏi cái nắng nóng.

Cho nên, hội trường lễ cưới của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi, được đặt ở một đảo nhỏ phía bắc của châu Úc.

Hòn đảo này cũng là tài sản tư nhân của Hạ gia.

Diện tích cả hòn đảo không lớn lắm, cũng chỉ là mấy chục km2.

Lúc này đây cả hòn đảo được trang trí một cách vui mừng, từ máy bay nhìn xuống, đó thật sự là đẹp không gì để nói.

Toàn bộ hòn đảo đã được xây dựng nhân tạo thành một hình trái tim, xung quanh hòn đảo trồng một vòng cây lớn.

Nhìn từ xa, chính là một vương quốc trong thần thoại.

Từ mùng ba tháng bảy bắt đầu, họ hàng cô dâu chú rể đều đến trước cả, các nhóm phục vụ theo sau đó lần lượt đến cả.

Bởi vì cả hòn đảo đều là tài sản tư nhân, cho nên, mọi người ở tương đối thoải mái, muốn ở trong lâu đài thì ở lâu đài, muốn ở nhà cao tầng thì ở nhà cao tầng, muốn dựng lều cũng được, muốn trực tiếp ngủ trên thuyền cũng được.

Nói chung là mọi người đều dựa theo sở thích của mình, để mình thoải mái nhất!

Dù sao cũng không có người ngoài.

Những người đến vào mùng ba tháng bảy, tất cả đều là người của mình.

Người của mình có cần khách sáo với nhau sao?

Lúc này, Thẩm Thất đang tiến hành lần thử trang phục sau cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.