Thẩm Thất vẫn đang bùi ngùi xúc động thì thấy Thẩm Tử Dao cùng một nhóm người lao vào trong phòng reo hò ầm ĩ, vẻ mặt mọi người đều rất vui mừng.
Bác năm nhanh miệng kéo Thẩm Thất rồi nói với cô: “Sinh rồi, sinh rồi! Vợ anh cả sinh rồi! vừa được bế ra ngoài, là một bé trai mập mạp! Nặng tròn bốn cân đấy!”
Thẩm Thất vừa nghe thấy vậy, ánh mắt chợt sáng lên, nói: “Bác nói là chị dâu sinh rồi?”
Tất cả mọi người đều gật đầu xác nhận.
Bác năm toe tóe cười nói: “Đúng là Thẩm gia chúng ta liên tiếp đón chuyện vui! Không ngờ trong ngày thành hôn của Tiểu Thất, Tần Trăn lại sinh! Thật trùng hợp quá đi!”
Rất nhanh sau đó tiếng chuông điện thoại của Thẩm Thất vang lên.
Là Thẩm Nhất gọi đến.
Thẩm Thất vừa nhận điện thoại liền nói ngay: “Anh cả, chị dâu thế nào rồi?”
Thẩm Nhất vừa nghe vừa nở nụ cười rồi nói: “Những gì anh biết mọi người đều nói cho em rồi mà! Em có muốn nói vài câu với Tần Trăn không?
“Có ạ, có ạ.” Thẩm Thất ôm điện thoại rồi gật đầu lia lịa.
Điện thoại được chuyển đến tay Tần Trăn, dường như cô vừa tỉnh dậy liền cầm lấy điện thoại nói: “Tiểu Thất, thật ngại quá, chị không sinh ra bé gái để giữ vị trí tiểu thư Thẩm gia chúng ta được rồi, chắc bé gái đó vẫn đang trong người em.”
Thẩm Thất liền cười phá lên nói: “Chị dâu đừng nói vậy! Chờ em hồi phục rồi lại sinh thêm đứa nữa.”
Tần Trăn khẽ cười: “Thôi bỏ đi, chị có một con là đủ rồi. Xin lỗi Tiểu Thất nha, hôm nay là ngày quan trọng của em vậy mà chị lại không thể ở bên cạnh đưa em về nhà chồng.”
Thẩm Thất vội nói: “Chị dâu, chúng ta đều là người một nhà, sao chị lại nói những lời khách sáo như vậy? Em còn muốn chúc mừng chị nữa, vì chị đã sinh cho em một đứa cháu trai mũm mĩm như vậy.”
“Được rồi mà, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho cả hai đi. Tiểu Thất à, anh cả em không cho chị nói chuyện nhiều. Vậy thôi nha.” Giọng Tần Trăn ấm áp, tràn đầy sự yêu thương.
“Vâng ạ, vậy chị nghỉ ngơi sớm đi, qua mấy ngày nữa rồi về nhà với em!” Thẩm Thất vui vẻ nói: “Mấy ngày nữa là em có thể bế cháu trai mình rồi!”
Cúp điện thoại, mọi người trong phòng đều phá lên cười: “Năm nay chuyện vui cứ kéo đến liên tục, hơn nữa Thẩm gia chúng ta lại được mệnh danh là đàn ông hưng thịnh.”
“Cho dù là trai hay gái chúng ta đều nên chúc mừng!” Thẩm Tử Dao đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng quấy rầy Tiểu Thất nữa, xem chúng ta kìa, vui quá hồ đồ luôn rồi! Chú rể vẫn chưa tới uống rượu giao bôi cùng cô dâu nữa mà!”
“Đúng vậy, đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài xem náo nhiệt thôi.” Những người khác lập tức hùa theo rồi cùng đi ra khỏi phòng.
Thẩm Thất khẽ nở nụ cười, nhìn xung quang lại không thấy bóng dáng Thẩm Duệ và Thẩm Hà đâu, hai đứa trẻ này cũng không biết đã đi đâu rồi nữa.
Có lẽ Thẩm Thất cũng không ngờ rằng, Thẩm Hà đang ôm cổ làm nũng Sùng Minh để hắn đút đồ ăn cho bé.
Sùng Minh vẫn cảnh giác với sự tiếp cận của những người khác, nhưng duy chỉ có Thẩm Hà thì không như vậy.
Thẩm Hà vừa ăn vừa nói: “Mợ à, tại sao mọi người đi tìm mợ khắp nơi mợ mới chịu quay về vậy! Cũng may cuối cùng hôm nay cũng ép được mẹ và ba kết hôn rồi, nếu không mẹ nhất định sẽ tiếc nuối cả đời mất!”
Sùng Minh hơi ngẩn người, lập tức nhìn Thẩm Hà bằng ánh mắt kỳ lạ rồi nói: “Mọi người đều đi tìm tôi ư?”
Thẩm Hà gật đầu tỏ vẻ đương nhiên rồi nói: “Đúng vậy, ba đã phái rất nhiều người để tìm mợ.”
“Tại sao lại đi tìm tôi?” Sùng Minh hỏi ngược lại.
“Dạ, chúng ta là người một nhà mà! Mợ bị thất lạc, tất nhiên phải tìm về rồi.” Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hà vỗ nhẹ lên ngực Sùng Minh làm nũng rồi nói: “Bởi vì mọi người đều coi mợ là một phần trong gia đình này.”
Một phần ư?
Người nhà sao?
Ánh mắt Sùng Minh hơi trầm xuống.
Từ này vừa xa lạ lại vừa thân quen.
Sùng Minh chậm rãi đặt Thẩm Hà xuống đất, nhìn bầu trời bên ngoài, hắn âm thầm quyết định nhất định phải tìm lại tất cả ký ức đã mất!
Cho dù hắn phải trở về thì cũng phải có dáng dấp bình thường.
Hắn là Sùng Minh nên tuyệt đối không cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối.
Thẩm Hà nhìn Sùng Minh đứng dậy đi ra phía ngoài, nhịn không được gọi với theo: “Mợ muốn đi đâu?”
“Tôi phải đi tìm lại bản thân mình.” Sùng Minh không quay đầu lại nói tiếp: “Đừng đi tìm tôi! Chờ tôi tự trở về, tôi sẽ về. Vì cháu nói chúng ta là người một nhà nên tôi tuyệt đối không cho phép bản thân mình mềm yếu như vậy.”
Nói xong, Sùng Minh liền trà trộn vào đám người rồi biến mất trong nháy mắt.
Thẩm Hà thấy vậy, không hay rồi, không hay rồi, chuyện lớn rồi!
Mợ chạy mất tiêu rồi!
Hôm nay Thẩm Hà mặc một bộ váy truyền thống của Việt Nam nên rất bất tiện cho việc đi lại, vừa nhìn thấy Sùng Minh đi mất hút, xách váy băt đầy chạy băng băng, vừa chạy vừa gọi lớn: “Cậu ơi không xong rồi, mợ Sùng Minh chạy mất rồi!”
Dinh thự của Hạ gia quả thực quá rộng, Thẩm Hà chạy đến mức thở không ra hơi đến trước mặt Thẩm Lục, sau đó nói cho hắn biết Sùng Minh đã đi rồi. Sau khi Thẩm Lục biết tin ấy, hắn rất tức giận.
Bất chấp trong đại sảnh vẫn còn khách, hắn trực tiếp lao thẳng ra bên ngoài, tìm kiếm một cách điên loạn.
Thế nhưng một khi Sùng Minh đã rời đi, giống như cá gặp nước vậy, không thể bắt lại được.
“Sùng Minh, tên khốn khiếp này! Rõ ràng anh đã đồng ý với tôi không bỏ đi nữa mà!” Đứng trên đường quốc lộ, Thẩm Lục nhìn về phía dòng xe qua lại tấp lập mà tức giận.
Đáp lại Thẩm Lục chỉ có dòng xe hối hả ngược xuôi.
Thẩm Lục chán nản lùi về sau vài bước, gương mặt mang đầy vẻ đau xót.
Có vài người cũng chạy ra ngoài cùng Thẩm Lục, họ ngơ ngác nhìn nhau không biết đã xảy chuyện gì.
“Thẩm tiên sinh, anh không sao chứ?” Vài người không nhịn được lên tiếng hỏi.
Thẩm Lục lau mước mắt trên mặt rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không sao, không có gì đâu.”
Sao lại không có chuyện gì được?
Tên khốn kia đã mất trí nhớ rồi, bên cạnh lại không còn ai có thể tin tưởng, giờ lại chạy ra ngoài không phải sẽ bị thiệt thòi sao? Huống hồ kẻ thù của hắn nhiều như vậy!
Đúng là tên khốn nạn mà!
Nói mà không giữ lời!
Trước đây có thể tìm được tung tích của Sùng Minh đều dựa vào dấu vết hắn để lại.
Nhưng giờ về nước rồi, lãnh thổ lớn như vậy, tìm hắn kiểu gì đây?
Huống hồ với khả năng tránh theo dõi của Sùng Minh thì...
Ánh mắt Thất Lục càng thêm ảm đạm, người khác nhìn cũng cảm thấy đau lòng theo.
Mỹ nam rơi lệ, đúng thật là nghiệp chướng mà!
Sau khi Thẩm Lục rời đi, Sùng Minh chậm chậm bước ra từ trong góc tối, ngẩn người nhìn bóng lưng Thẩm Lục suốt một hồi lâu.
Xin lỗi Thẩm Lục.
Tôi đã lừa cậu rồi.
Đó là vì tôi không muốn luôn phải sống dưới sự bảo vệ của cậu.
Người tôi quan tâm, chỉ có thể do tôi đến bảo vệ.
Không thể để cậu dùng thân thể yếu đuối đó che gió che mưa cho tôi được.
Nếu như vậy, tôi thà chết đi cho xong.
Thẩm Lục đợi tôi quay về, tôi nhất định sẽ tìm lại được những ký ức đó.
Tôi nhất định sẽ biết được ai là người thân của tôi, ai là kẻ thù của tôi!
Thẩm Lục xin lỗi cậu.
Tôi phải đi rồi.
Cổ họng Sùng Minh giật giật, cuối cũng cũng nuốt những lời trong bụng xuống một cách khó khăn, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.
Kết thúc hôn lễ, chủ nhà và khách đều rất vui vẻ.
Sau khi tiễn xong vị khách cuối cùng, Thẩm Lục nhìn thấy Hạ Nhật Ninh vẫn ở trong vườn, ngọn đèn vẫn còn sáng, hắn khẽ nở nụ cười.
Em gái, cuối cùng cũng bù đắp được mong muốn của em, thật đáng tiếc khi không thể bù đắp được tất cả mọi thứ cho em.
Thật không may sự đáng tiếc đó vẫn còn nghẹn trong cổ họng hắn.
Sùng Minh, rối cuộc anh đi đâu?
Tại sao anh lại không tin tôi?
Tại sao lại muốn rời bỏ tôi?
Tại sao vậy?
Lúc này, Hạ Nhật Ninh đang ở trong phòng cẩn thận đút đồ ăn cho Thẩm Thất.
“Sùng Minh đi rồi.” Hạ Nhật Ninh chủ động nói với Thẩm Thất: “Anh ấy ra đi rất dứt khoát.”
Thẩm Thất lập tức ngẩn người, cứ nhìn Hạ Nhật Ninh như vậy.