Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 932: Chương 932




Sùng Minh nhìn chằm chằm vào Trình Thiên Cát, rất lâu sau mới trả lời:” Tôi tên Smith.”

Trình Thiên Cát cũng biết cái tên này cũng không chắc là tên thật.

Những người tới đây, rất ít người dùng tên thật.

Trình Thiên Cát cũng dùng bí danh của mình:” tôi à Jam, cậu ta là---“

“Thẩm Lục.” Thẩm Lục không che giấu thân phận của mình:” Tôi đến tìm người.”

Ánh mắt của Sùng Minh phản ứng dữ dỗi.

Cũng đúng, Thẩm Lục bây giờ đều bị mọi người nhận ra, dùng tên giả cũng không còn ý nghĩa nữa.

Trình Thiên Cát nói:” hôm nay xem ra không có thu hoạch gì rồi, chúng ta có nên đổi nơi khác, uống một ly? Tôi mời!”

Sùng Minh do dự một chút, rồi gật đầu.

Thẩm Lục cũng gật đầu.

Đánh nhau một trận, hiển nhiên là không nghe được tin tức gì rồi.

Lúc ba người rời khỏi, chắc chắn, người ở lầu một, lần lượt rui ra nhường đường, không ai dám ngăn cản.

Người đàn ông da trắng đó, thực sự làm cho bọn họ khiếp sợ!

Ai dám ngăn cản chứ?

Không nhìn thấy rất nhiều người đều nằm la liệt rồi sao?

Ai cũng bị gãy cùng một vị trí!

Mẹ kiếp, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc đi lại bình thường!

Hơn nữa, bên bại trận chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí tổn thất ở đây.

Cái này cũng là quy tắc!

Vì vậy, Sùng Minh ba người bọn họ hiên ngang đi ra, lại không có một ai dám ngăn cản.

Thế giới này chính là như vậy, kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé.

Kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì loại.

Rời khỏi trung tâm giao dịch, ba người đi đến khu vui chơi giải trí.

Khu vui chơi giải trí ở đây cũng coi là phát triển.

Không có thứ gì là không có, chỉ sợ anh không có tiền.

Muốn chơi như thế nào thì sẽ chơi như thế đó.

Nhưng mà, ba người bọn họ không có tâm trạng đến chơi, vì vậy kiếm một nơi yên tĩnh ngồi uống rượu.

Từ lúc Thẩm Lục bắt đầu ngồi xuống là bắt đầu uống, một ly rồi lại một ly, Trình Thiên Cát cũng không cản được.

Ánh mắt Sùng Minh động đậy, muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng mà cứng lại không nhúc nhích.

Hắn ta bây giờ là Smith, không phải Sùng Minh.

“Ngài Smith đây, là đến mua tin tình báo hay là bán tin tình báo vậy?” Trình Thiên Cát thay Thẩm Lục hỏi:” Anh có quen người nào thạo tin không? Chúng tôi muốn mua tin tức.”

Ánh mắt Sùng Minh lóe sáng, mang theo đồng tử đẹp, dường như che đậy sát khí và sự tàn ác của hắn.

“Muốn mua tin tức gì?” giọng nói Sùng Minh mang có chút không tự nhiên.

“Tìm một người.” Trình Thiên Cát trả lời.

“Ai?” trái tim Sùng Minh bỗng nhiên đập mạnh liệt.

“Người quan trọng nhất của tôi.” Thẩm Lục uống xong ly cuối cùng, giọng nói mang chút thê lương:” người yêu của tôi, người bạn đời của tôi, người tôi giao phó nửa cuộc đời còn lại.”

Sùng Minh cảm nhận thấy tim của hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, càng lúc càng đập nhanh!

Trình Thiên Cát xuất thân từ sát thủ, một động tĩnh nhỏ nơi khóe mắt của Sùng Minh thôi cũng không thoát khỏi sự quan sát của anh ta.

Trình Thiên Cát lập tức hỏi:” Ngài Smith dường như là biết thì phải?”

Sùng Minh lập tức trở lại bình thường, trả lời:” tình cảm của Lục tiên sinh, dường như không phải là bí mật.”

Sùng Minh ho một tiếng, tiếp tục nói:” cho nên, tôi cũng đoán được là anh muốn tìm ai rồi. Nhưng mà, tại sao anh lại cố chấp đi tìm anh ta? Có lẽ tới lúc anh ấy trở về, thì sẽ trở về thôi?”

Trình Thiên Cát quay đầu nhìn Thẩm Lục.

Thẩm Lục bình tĩnh trả lời:” bởi vì, tôi hy vọng lúc anh ấy không có sự giúp đỡ nhất, tôi có thể ở cùng anh ấy. Điều tôi muốn là, không chỉ là lúc anh ấy có tất cả, cùng anh ấy dệt nên thảm hồng. Mà là khi anh ấy không có sự giúp đỡ, cùng anh ấy đối mặt. Tiểu Thất nói đúng, chỉ có tình cảm đã trải qua mưa gió, mới có thể đạt được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi biết, đây là lúc anh ấy cần tôi nhất, cho nên, tôi muốn ở cùng anh ấy. Chứ không phải để anh ấy một mình chịu đựng đau thương.”

崇明的手指在桌下瞬间握紧。

Bàn tay trên bàn của Sùng Minh đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.

Người yêu của em ấy---

Khuôn mặt của Sùng Minh vẫn giữ nguyên bộ dạng thản nhiên, nhưng trong thâm tâm đã ầm ầm sóng dậy.

“Thẩm Lục, uống ít thôi.” Trình Thiên Cát nhìn thấy Thẩm Lục vẫn muốn uống nữa, tay cứ nắm chặt ly rượu:” anh cứ uống rượu giải sầu như vậy, cũng không phải là cách. Chúng ta tìm cách nghe ngóng tin tức. Nếu như anh uống hủy hoại thân thể, tiểu Thất rất là đau buồn đó!”

Thẩm Lục cười nhạt, quả nhiên không thể tiếp tục kiên trì.

Trình Thiên Cát thở phào nhẹ nhõm nói:” nếu như anh và Sùng Minh có duyên phận, chắc chắn sẽ gặp lại thôi! Anh ấy bỏ đi, có lẽ là có điều khó nói và khổ tâm. Chúng ta cố gắng là được rồi! Nếu như không nghe được tin tức của anh ấy ở đây, chúng ta đổi chỗ khác. Thế giới rộng lớn như vậy, chắc chắn có nơi chúng ta có thể tìm thấy anh ấy. Huống hồ, mạng lưới tình báo của Sùng Minh lớn như vậy, anh ấy cũng sẽ biết anh đi tìm anh ấy. Đợi đến khi anh ấy cảm thấy đã đến lúc gặp anh, tự nhiên sẽ đến. Cũng sẽ muốn như trước đây, tiếp tục đeo bám anh.”

Nghe Trình Thiên Cát nói như vậy, Sùng Minh và Thẩm Lục cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Lục lúc này mới hiểu, tại sao tiểu Thất lại thích Trình Thiên Cát đến như vậy.

这个程天吉简直是在各种洒心灵鸡汤。

Trình Thiên Cát này quả là các loại canh gà gieo rắc tâm hồn.

Nhưng mà không thể không thừa nhận, ở đây lúc yếu đuối, canh gà này tới thật đúng lúc.

Nguyên nhân Sùng Minh thở phào nhẹ nhõm là vì hắn không nhẫn tâm, trơ mắt nhìn Thẩm Lục ở trước mặt mình uống rượu giải sầu.

Thật đau lòng!

Bây giờ Sùng Minh có thể chắc chắn, đối với hắn mà nói, Thẩm Lục là người rất đặc biệt trong trong cuộc đời của hắn.

Nhưng mà, hắn ta chắc chắn điều này, mà nhiều người còn chưa dám chắc chắn.

Hắn ta phải hoàn chỉnh trở về.

Chứ không phải quay về là một Sùng Minh mất trí nhớ!

Một Sùng Minh như vậy, là thất bại, là tuyệt đối không cho phép!

Sùng Minh cũng rất vui mừng, Trình Thiên Cát có thể đi cùng Thẩm Lục, nếu không, hắn ta sẽ càng thêm lo lắng đau đầu!

Nhìn thấy Thẩm Lục cũng uống hơi nhiều rồi, Trình Thiên Cát đứng dậy nói:” Thật xin lỗi, bạn của tôi uống nhiều rồi, tôi phải đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi. Ngài Smith, nếu như thuận tiện, nếu như có tin tức gì, xin thông báo cho chúng tôi một tiếng. Một lần nữa cám ơn anh ra tay trượng nghĩa. “

Sùng minh ánh mắt lấp lánh, trả lời:” không cần khách sáo. Nếu như tôi biết, tôi sẽ nói cho các cậu.”

Trình Thiên Cát gật đầu, nhanh chóng đưa Thẩm Lục đi.

Sùng Minh đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn Trình Thiên Cát cùng Thẩm Lục rời khỏi, đôi bàn tay nắm chặt liền thả lỏng ra.

Người yêu ở ngay trước mắt nhưng lại không thể nhận.

Loại giày vò này, loại tranh đấu này.

Sùng Minh dùng sức nắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra, đáy mắt đã trở lại bình thường.

Robin đợi sau khi Thẩm Lục cùng Trình Thiên Cát rời đi, dáng vẻ lo âu ngồi trước mặt Sùng Minh:” Ngài Smith?”

Sùng Minh quay lại nhìn Robin, Robin lại gọi Sùng Minh là Smith, vậy là đã chứng minh, lúc nãy Trình Thiên Cát hỏi tên Sùng Minh, Robin đã nghe lén.

“Ông có chuyện gì?” Sùng Minh cứ thế nhìn Robin.?”

Hai bàn may mập mạp của Robin đan lại vào nhau, để lên bàn, khuôn mặt lo lắng và bất an nói:” Tôi là muốn hỏi, anh thật là muốn tôi thôi miên cho anh sao?”

“Uhm? “Sùng Minh hỏi lại:” có vấn đề gì sao?”

“Tôi chính là nói, nếu như tôi làm thôi miên cho anh, anh sẽ giết tôi?” Robin lo lắng thấp thỏm nhìn Sùng Minh.

Người đàn ông này thật sự làm hắn sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.