Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 941: Chương 941




Sùng Minh cả mí mắt cũng lười ngước một chút, vẫn cứ ngồi đó mà ngắm cảnh của biển cả.

Cả căn phòng đều dưới đáy biển, được phủ bằng kính có hệ số chống áp suất cao nhất, độ kiên cố của nó có thể chịu đựng được vạn tấn n lần nổ xung kích.

Từ đó có thể thấy được, những tấm kính đều được cải tạo qua.

Nếu không thì không thể nào có hệ số chịu đựng cao như thế.

Một phần cũng phản ánh được nhân vật số một trên đảo nhỏ này, đầu tư ở đây, thật sự không phải số ít.

Khó trách đánh không lại liền chịu thua.

Đây đều là tiền cả!

Nhưng, Sùng Minh lại không cảm thấy việc đánh không lại chịu thua có gì không đúng cả.

Thế giới này mãi luôn như thế.

Cá lớn nuốt cá bé, trội ở lại yếu đào thải.

Thua thì chịu thiệt không gì sai cả.

Tất nhiên, anh ta sẽ không chịu thua, bởi vì anh ta tuyệt đối không thể thua!

Đại diện của quân đội chính phú chủ động chào hỏi, Sùng Minh quan tâm cũng không quan tâm, đây nếu mà đổi là người khác, sớm đã phất áo rời khỏi rồi.

Nhưng trước mặt Sùng Minh, ông ta chỉ có mà nhịn.

Ai kêu nước họ nhỏ chứ?

Họ có tung tăng, cũng không dám tung tăng với Sùng Minh!

Nói câu khó nghe.

Sùng Minh là người không có tiêu chuẩn đạo đức nhân nghĩa gì cả, chọc giận cậu ta, cậu ta sẽ tàn sát cả đất nước đó, đây cũng không phải là chuyện không thể!

Cho nên, loại người này không thể đắc tội!

Huống hồ, nơi mà Sùng Minh đến, đều chưa thất thủ qua!

Do đó, người đại diện này cúi lưng gật đầu đi vào, không có sự cho phép của Sùng Minh, ông ta thậm chí không dám ngồi xuống.

Sùng Minh có lẽ không thích có người cao hơn anh ta, do đó chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, nói: “Mời ngồi.”

Nhận được sự cho phép của Sùng Minh, người đại diện quân đội chính phủ này mới cẩn thận thận trọng ngồi xuống, sau lưng đi theo một đám người, đều không dám tìm cảm giác hiện hữu, nhìn trong phòng chỉ hai chiếc ghế, họ cũng không dám đòi chỗ ngồi, cho nên đều ngoan ngoãn mà ngồi trên sàn cả.

Sùng Minh nhút nhít lấy khóe môi, chậm rãi từ tốn nói: “Vốn dĩ mấy chuyện vẩn vơ này, tôi là không muốn quản đâu.”

Người đại diện quân đội chính phủ lau lấy lau để mồ hôi trán.

Vị thần này rốt cuộc có ý gì đây?

Cậu ta không muốn quản, còn đến bàn với mình cái gì chứ?

Nhưng câu nói này, người đại diện quân đội chính phủ tuyệt đối không dám nói ra!

Ông ta chỉ có thể cẩn thận thận trọng nhìn Sùng Minh, trong ánh mắt bày tỏ một chút sự không hiểu của bản thân.

“Nếu người của tôi, trên đảo nhỏ này nhận được sự chiếu cố, thì tôi cũng cho cái mặt mũi này.” Sùng Minh quay người lại, cười một cách tà mị, cứ như thế mà nhìn người đại diện quân đội chính phủ ngồi đối diện mình.

Anh ta cười như thế, khiến cho người đại diện quân đội chính phủ đối diện run rẩy, trượt té xuống dưới bàn.

“Thế ngài nói!” người đại diện quân đội chính phủ ít nhiều cũng là người có địa vị, dễ dàng chịu thua như vậy quá mất mặt đi!

Cho nên, cho dù có dãy dụa cũng phải ngồi thật tốt mà dãy dụa chứ!

“Dừng chiến.” Sùng Minh nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Ít ra khi chúng tôi ở đây, không được khai chiến.”

Sùng Minh cho dù không xác định được tình cảm của mình đối với Thẩm Lục có thật sự như trong trí nhớ bền vững không gì đẩy lùi không, nhưng từ sau hôm nghe tiếng gọi từ trái tim của Thẩm Lục, anh ta quyết định tin tưởng người đàn ông này!

Tin tưởng, tất cả những gì cậu ta nói!

Cho nên, anh ta phải đảm bảo an toàn cho Thẩm Lục!

Đầu óc của đại diện quân đội chính phủ liền bị ngắt quãng: “A? Ý của Sùng Minh tiên sinh là?”

“Tôi còn phải trên đảo một thời gian. Trong khoảng thời gian này, không được phép đánh.” Sùng Minh tà mị mà nhìn ông ta: “Đánh trận, sẽ dọa đến cậu ta. Cậu ta trước giờ chưa từng trải qua chiến trận, chưa từng trải qua sinh tử. Cho nên, không được phép dọa cậu ta.”

Đầu óc của đại diện quân đội chính phủ lần nữa bị ngắt quãng.

Đoàn trí tuệ sau lưng ông ta không kiềm được, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh trên đảo!”

Đầu óc của đại diện quân đội chính phủ cuối cùng cũng nghĩ thông, liền nói: “Được!”

“Thế thì không có chuyện gì nữa.” Sùng Minh lạnh nhạt nói: “Các người có thể cút ra ngoài rồi!”

Đại diện quân đội chính phủ ngây ra, không chắc chắn hỏi lại: “Đây là ý của ngài? Hay là của đảo nhỏ này?”

Đáy mát Sùng Minh lướt qua tia không kiên nhẫn: “Có gì khác nhau sao?”

Anh ta chỉ quan tâm sự an toàn của Thẩm Lục!

Sống chết của những người khác, liên quan gì đến anh ta chứ?

Đại diện quân đội chính phủ liền bị nghẹn, vẫn không dám phản bác.

Ai biết được thuộc hạ của Sùng Minh, rốt cuộc ẩn nấp ở nơi nào!

Không nói đến thuộc hạ thực lực mạnh mẽ dưới tay cậu ta, chỉ nói năng lực tác chiến một mình của Sùng Minh, đều có thể từng giây từng phút mà đem những người trong căn phòng này, toàn bộ trong chốc lát đều hạ gục cả hiểu không?

Ai mà có gan dám chống đối cậu ta chứ!

Trong khi sự lúng túng đến cực độ, điện thoại trên người Sùng Minh tuy nhiên lại reo lên.

Tiếng chuông điện thoại này, hình như khúc tẩy nảo kỳ lạ vậy, cứ lặp đi lặp lạ trong đầu óc mọi người.

Bởi vì bài nhạc chuông này tuy nhiên là bài hát thiếu nhi: “Ngôi sao trên trời rơi nước mắt, hoa hồng dưới mặt đất khô tàn, gió lạnh thổi gió lạnh thổi, chỉ cần có cậu ở bên, côn trùng bay hoa tươi ngủ, một đôi lại một cặp mới đẹp đẽ, không sợ trời tối chỉ sợ tim tan nát, không cần biết có mệt hay không, cũng không cần biết đông tây nam bắc.”

Chân mày Sùng Minh khẽ nhíu, nhận lấy điện thoại.

Đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói non nớt của Thẩm Hà: “Mợ!”

Đơn giản chỉ hai chữ, liền khiến cho đầu óc Sùng Minh nhớ lại hôm cử hành hôn lễ của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, cô nhóc đó cứ đòi lấy điện thoại của mình, sau đó sau khi nghịch cả nửa buổi, mới đem điện thoại trả cho mình.

Cũng chính là vào lúc đó, cô nhóc đógiải mã khóa điện thoại của mình, đồng thời lưu lấy số điện thoại, còn thiệt lập lấy chuông điện thoại riêng?

Ưm, cô nhóc này, bản lĩnh xâm nhập điện thoại là học với cậu cô bé sao?

Vốn dĩ Sùng Minh đầy vẻ không kiên nhẫn, sau khi nghe giọng của Thẩm Hà, mở miệng trả lời: “Huh?”

“Người mau về đây! con nhớ người rồi!” Thẩm Hà lúc này đang ôm lấy điện thoại ngồi trên mái ngắm sao, bởi vì sự chênh lệch múi giờ cho nên Thẩm Hà bên đây là buổi tối, Sùng Minh bên kia là ban ngày.

“A.” Trong lòng Sùng Minh bổng nhiên dịu ra.

Giọng nói non nớt mềm mại trong điện thoại, cứ thế mà xuyên thấu vào tận trái tim của Sùng Minh, khiến cho trái tim cứng băng của Sùng Minh, liền trở nên mềm mại.

“Đem cậu về đây! Mami rất lo cho hai người!” Thẩm Hà nói xong câu này, đè thấp giọng nói: “Con cũng rất lo cho hai người. Mami nói, mợ bệnh rồi, cho nên mới ở bên ngoài. Chờ mợ hết bệnh sẽ quay về, là thật chứ? Mợ, nhà daddy có bệnh viện, người về đây trị bệnh đi! Không cần biết bệnh gì, con đều bên cạnh người được không nào? Chúng ta là người một nhà, tất nhiên phải ở bên nhau!”

Giọng nói non nớt mềm mại, khiến ánh mắt của Sùng Minh liền trở nên dịu dàng

Người đại diện quân đội chính phủ và tùy tùng ngồi đối diện, đều cảm thấy mình mù rồi!

Xong rồi xong rồi, họ tuy nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của Sùng Minh tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh lộ ra sự dịu dàng!

Đây nhất định là ảo giác!

Ảo giác trước cái chết!

“Được rồi.” Sùng Minh khẽ trả lời: “Hãy chờ đấy, sẽ về mà.”

“Ừm! Thế thì con ở nhà đợi mợ!” Thẩm Hà ôm điện thoại hôn một cái, mới tạm biệt với Sùng Minh.

Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Sùng Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về đối diện đại diện quân đội chính phủ, nụ cười trên mặt liền thu lại, nói: “Các người sao còn chưa cút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.