Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 948: Chương 948




Nhân Tài mới đến gần, điều đầu tiên là bày tỏ sự khen thưởng sắc đẹp của Thẩm Lục: “Trời ơi! Ông Thẩm là người sở hữu nhan sắc đỉnh cao nhất mà tôi đã thấy! Hai nhan sắc đỉnh đỉnh cao tiếng tăm vang dội trên toàn cầu, cuối cùng tôi cũng thấy được một vị rồi!”

Nam Cực và Đông Phong đứng phía sau và ho ra tiếng.

Nhân Tài giống như mới tỉnh dậy lại, lập tức tìm cách lấy lòng: “Ngày Sùng Minh, tôi chỉ đơn thuần khen thưởng thôi, tuyệt đối không có ý nghĩa nào khác.”

Sùng Minh tất nhiên biết rõ, anh ta làm vậy chỉ là cố ý làm cho người khác coi.

Chỉ cần anh ta tỏ vẻ hài hước một chút thì chính phủ càng yên tâm với anh ta!

Thân làm người trên cao, thực sự cũng rất thích những thuộc hạ thông minh nhưng cũng mang chút ngốc nghếch.

Nước láng giềng cũng giống nhau.

Quốc gia này bởi vì quá nhỏ, nên rất kẹt tiền, cho nên không thể không cho thuê đảo W để làm dân sinh và quốc phòng.

Nhân được số tiền thuê đảo W, cũng được coi như nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ. Ờ, ví dụ như, đôi lúc cũng sẽ chạm dây mà cấu kết với những người phản chính phủ.

Nhưng đầu óc chạm dây còn đỡ hơn không dò sâu được nguồn gốc bên trong.

Không phải ư?

Nói về sự nguy hiểm, Độ nguy hiểm của Sùng Minh to lớn tới nỗi vô bờ bến!

Vị lãnh đạo của quốc gia này, không dám cho một kẻ nguy hiểm như Sùng Minh, một con hổ rình mò ở ngay cửa nhà mình!

Cho nên, những đám ngu xuẩn ngốc nghếch trên đảo W vẫn còn cần thiết giữ lại đây.

Vì thế, khi Sùng Minh dẫn một đám đội quân máy bay và hạm đội trên biển vào đây, chính phủ không dám lên tiếng một lời nào.

Sùng Minh nghe được Nhân Tài nói vậy, thì nhìn anh ta một tí, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau ngắm phong cảnh trên biển nào.”

Nói xong, Sùng Minh phớt lờ những người khác, nắm lấy tay Thẩm Lục, cùng quay người đi về lên phía máy bay.

Nhân Tài quay đầu về phía Nam Cực và Đông Phong, gật đầu với bọn họ để chỉ thị bọn họ ở lại đây, sau đó Nhân Tài dẫn mấy người khác theo sau Sùng Minh đi lên máy bay.

Máy bay trực thăng cất cánh, sau đó đáp xuống một con tàu đang chạy trên biển.

Khi Thẩm Lục xuống máy bay suýt bị chói tới mù mắt.

Thuyền hoa ư!

Đây là cái quái thẩm mỹ gì vậy!

Nhân Tài dường như cũng bị những bông hoa trên boong tàu làm chói mắt.

Thẩm Lục không cầm lòng được hỏi: “Những bông hoa này là sao?”

Sùng Minh nhìn một cái và vô tư nói: “À, có lẽ là muốn đón tiếp em đó mà.”

Giải thích gì kỳ vậy!

Đợi đã, việc tặng hoa--không phải là chuyện làm của cặp đôi yêu nhau ư?

Sao lại là thuộc hạ của anh ấy làm những chuyện này chứ, mà lại không phải là anh ấy làm?

Thẩm Lục còn chưa kịp gỡ nút thắt vấn đề này, Nhân Tài tự động vác mặt mình vào: “Ây ya ya, thiệt là khách sáo quá! Đã mời tôi ăn cơm rồi, mà còn tặng nhiều hoa vậy! Thiệt là cảm động quá đi. Ngài Sùng Minh, quả thiệt là rất có thành ý!”

Sùng Minh: “.”

Thẩm Lục: “.”

Đám thuộc hạ của Sùng Minh: “.”

Đám thuộc hạ của Nhân Tài: “.”

Khóe miệng của Sùng Minh co quắp lại, cuối cùng nói thầm: “Ngươi thích là tốt rồi.”

Thuộc hạ của Sùng Minh đến hồi báo với tâm trạng kích động: “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Sùng Minh gật đầu và giang tay lên mời: “Xin mời.”

Nhân Tài vui mừng hớn hở đi theo vào trong.

Trọng tải của con tàu này khoảng năm trăm ngàn tấn, con tàu có trọng lượng nước rẽ lớn như vậy nên thân tàu cũng rất lớn.

Nhà hàng nằm ở tầng trên cùng của cabin.

Mọi người ngồi thang máy lên tầng trên cùng, tấm thảm dưới chân có màu trắng thủ công tinh khiết, khi đạp lên rất thoải mái và mềm mại.

Bàn ăn và đồ nội thất màu vàng nhạt mang vẻ cao quý và nho nhã, lại không mang chút cảm giác thủ công gì.

Sùng Minh không hề buông ngón tay Thẩm Lục ra, nó với Thẩm Lục: “Kiến trúc của nhà hàng được dưới sự thiết kế của Thẩm Thất.”

Thẩm Lục nghe thấy Sùng Minh nhắc đến Thẩm Thất, ánh mắt ngay tức khắc dịu hiền lại: “Tiểu Thất về phương diện thiết kế đúng là rất có năng khiếu. Vốn chỉ làm tạo hình cho cá nhân, dần dần lấn sang tới lĩnh vực trang sức châu báu, trang phục, trang trí nhà cửa. Cũng may có Nhật Ninh chiều chuộng em ấy, ủng hộ em ấy tha hồ làm điều này.”

“Đúng vậy. Nghe nói, cô ấy bây giờ vẫn còn bận học.” Sùng Minh thì thầm nói: “Gần đây toàn bộ tỉnh Nghệ An đều bị cô ấy dẫn đi học hết.”

Thẩm Lục bỗng chốc hiểu rõ, và bật cười lên: “Cóc đi guốc, khỉ đeo hoa, chỉ đem lại trò cười cho người ta.”

“Đúng vậy. Nhưng mà, nhà hàng này được dưới thiết kế của cô ấy, anh cũng rất thích.” Sùng Minh cười nói: “Chỉ cần là người nhà của chúng mình thiết kế, anh đều thích. Bởi vì, em thích thì anh cũng sẽ thích.”

Lời tình cảm này được dưới miệng Sùng Minh nói ra chẳng có một chút áp lực gì.

Mặt của Thẩm Lục bỗng đỏ lên một tí.

Bàn ăn không quá lớn, chỉ Sùng Minh, Thẩm Lục và Nhân Tài ba người ngồi thôi thì rất trống trải.

Cho nên ba người ngồi rất gần để tiện nói chuyện.

Nhân Tài cười hi hí và nhìn Sùng Minh nói: “Theo lý vốn là tôi mời khách, không ngờ phải làm cho ngài Sùng Minh tốn kém công sức, đúng là có chút e ngại. Không biết ngài Sùng Minh cần tôi giúp đỡ gì không? Nếu có thì cứ mở lời.”

“Tôi cũng không cần ai khác giúp đỡ, tôi lại muốn giúp ông hơn.” Sùng Minh dường như với Hạ Nhật Ninh chơi rất thân, bây giờ càng lúc càng đi tới con đường bụng dạ đen tối rồi. Ừm, được rồi, dù gì bản chất của Sùng Minh cũng thuộc diện đen tối.

Nhân Tài nhìn Sùng Minh với vẻ mặt không hiểu.

“Ông tưởng rằng, Ông giả điên giả dại với chính phủ, thì họ sẽ thực sự tin sao?” Sùng Minh không phải là người thích vòng vo, anh ấy thường thích động thủ và đùa chết đối phương, hôm nay được ngồi xuống nói chuyện ôn hòa như vậy, hoàn toàn là nể mặt của Thẩm Lục.

Sắc mặt của Nhân Tài, quả nhiên do câu nói của Sùng Minh mà bỗng chốc biến đổi!

Lời nói của Sùng Minh thực sự rất ít, cho nên nói một cách tóm tắt ngắn gọn: “Người của tôi cũng đã tới đây rồi, ông xác định rằng không cần tôi che chở?”

Nhân Tài im lặng một hồi, vẻ mặt ngu ngốc trên mặt anh ấy bỗng chốc biến mất, nhìn Sùng Minh với vẻ nghiêm túc: “Điều kiện?”

“Gộp vào đôi cánh của tôi.” Sùng Minh đặt con tôm lớn được lột sẵn xuống dĩa của Thẩm Lục, nói một cách ung dung: “Có tôi che chở, không ai dám động đến ông.”

Sắc mặt Nhân Tài đột nhiên trở nên nhợt nhạt: “Ngài Sùng Minh--”

“Ông đương nhiên có thể từ chối.” Sùng Minh nở nụ cười gian xảo, mặt tỏ vẻ không xem trọng gì: “Đúng lúc đội quân chính phủ lần này kìm nén dữ rồi, lâu rồi không tìm được lý do gì để thảo khơi ngọn lửa. Anh nói, nếu tôi bày tỏ công khai, không hỏi đến toàn bộ sự việc, và không chịu trách nhiệm điều động mâu thuẫn ba bên của các ngươi, sẵn tiện giúp chính phủ cung cấp một số tài nguyên hỗ trợ, Ông Nhân Tài, người nói, thấy thế nào?”

Nhân Tài không ngồi nổi nữa: “Ngài Sùng Minh có phải muốn nhúng tay việc nội chiến của nước khác?”

“Tiêu diệt một quốc gia, với nhúng tay nội chiến, có gì khác nhau không?” Sùng Minh bình thản hỏi ngược lại.

Trán trên của Nhân Tài, chớp một cái đã chảy xuống rồi.

Anh ấy biết, Sùng Minh là nghiêm túc thật.

Anh ấy nói ra là làm!

Nhân Tài bỗng chốc hối hận!

Anh ấy đúng là không nên va chạm với ác ma này!

Bây giờ khó cưỡi trên lưng cọp, Đảo W chính xác là trên ngoài không phải!

Nhưng mà, muốn chắp tay giao đảo W cho Sùng Minh, anh ấy cũng không can tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.