5. Chủ nhân của bạn cùng phòng
Vào lúc giữa trưa, tất cả mọi người tụm năm tụm ba đến căn tin ăn cơm, trong phòng làm việc yên tĩnh, gần như có thể nghe được tiếng động cơ của phân xưởng sát vách.
Ở trên góc tối của một cái bàn làm việc, dây leo xanh biếc tầng tầng lớp lớp bò xung quanh, phách lối chiếm nửa giang san. Mà trong sắc xanh ấy, thấp thoáng thấy bóng dáng một người.
Cố Cẩn đang gục xuống bàn, cau mày, tỉ mỉ nhìn dĩa thức ăn cho chó hàng mẫu. Từng viên từng viên ở trạng thái rắn màu rám nắng, như con bướm nhỏ lẻ loi, lẳng lặng nằm trước mặt cậu.
Cho nên thật sự có người ngoài hành tinh đi! Hay là chứng bệnh người ngoài hành tinh, lão Uông bị nhiễm bệnh rồi? Ngày đó cậu thế mà lại trơ mắt nhìn Uông Thư Du không nhanh không chậm cầm từng viên từng viên, ăn xong hết cả túi.
Vẻ mặt thỏa mãn, dáng vẻ phóng đãng trong từng hành động giơ tay nhấc chân, quả thực có thể làm người phát ngôn tốt nhất! ! Cuối cùng, còn bóp mặt của cậu một cái, nhìn cậu lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Ăn thật ngon, ngày mai lúc làm việc, mua thêm túi nữa về.”
Cho nên thật sự ăn ngon như vậy?
Gương mặt Cố Cẩn hiện lên vẻ khó có thể tin, túi plastic đóng gói sạch sẽ một chút bụi cũng không có, cậu thật sự bị mê hoặc đến nỗi muốn nếm thử một nắm.
Cho nên bây giờ ăn thủ? Ừ, xem như đây là nhiệm vụ bắt buộc để trở thành người đánh giá thức ăn chuyên nghiệp, coi như làm thực nghiệm là được rồi.
Cố Cẩn cầm lấy một viên, đưa tới bên môi.
Sau đó bị người cướp đi! ! !
“Quản lí!” .
Trong phòng làm việc, quản lý bộ phận sản xuất đang nghiêm túc nhai viên thức ăn cho chó kia, vội vàng gật đầu, mau chóng kết luận, “Đây là hàng mẫu sản phẩm mới sao? Hàm lượng nước rất tốt, nhưng độ cứng vẫn có chút sai.” Hắn vỗ vỗ vai Cố Cẩn, đang tỏ vẻ cậu chính là người trẻ dễ dạy, “Tiểu Cố thật nghiêm túc nha, lúc nãy cũng muốn thử một chút sao.”
Cố Cẩn mở to mắt há hốc mồm. jpg, cuối cùng cũng nhìn thấy tuyệt kỹ trong truyền thuyết của sếp, thiết bị kiểm tra đo lường chất lượng thức ăn thú cưng di động, quả thực rất lợi hại. Cậu chột dạ, “Ừm, tôi chỉ muốn nếm thử vị của nó.”
“Tốt vô cùng, tôi vẫn cảm thấy, không nếm thử sản phẩm của mình, không biết mình đang sản phẩm ra thứ gì, thì không thể nào tạo ra những loại mới mẻ.” Quản lí cầm lấy một nhánh dây leo màu xanh biếc, ngón trỏ vô thức cuốn quanh, cực kỳ giống động vật nhỏ đầy lông mềm mại không chịu ngồi yên cứ muốn chơi đùa với hoa cỏ, lời nói ra vô cùng nghiêm túc, “Có vài thứ có thể dùng chữ số để suy tính, ví dụ như thành phần dinh dưỡng, cấu tạo các chất, màu sắc. Nhưng mà có vài thứ, ngôn ngữ hoàn toàn không thể tính ra được, giống như hương vị mà cậu nói, mỗi người khác nhay, sẽ có cảm nhận khác nhau.”
“Cho nên, cũng sẽ có người rất thích ăn thức ăn cho chó có đúng hay không.” Cố Cẩn cảm thấy mình đã hiểu ra, mắt sáng lên, “Quản lí, bạn cùng phòng của tôi hình như siêu cấp thích ăn thức ăn cho chó.”
“Ồ ”, quản lí phát ra một tiếng cảm thán, ánh mắt làm như vô tình xẹt qua cổ Cố Cẩn, sau đó vẻ mặt của tiểu lão đầu liền trở nên hứng thú, ngắt một chiếc lá xanh biếc ném vào trong ly nước , “Trùng hợp ngày mai là ngày gia đình của công ty, mọi người có thể mang theo người nhà và thú cưng. Bạn cùng phòng của cậu rất thụ vị nha, cũng đưa đi cùng đi.”
Oa, người nhà, nghe thật cảm động mà.
__________
Uông Thư Du bị tin nhắn của bạn cùng phòng oanh tạc.
Tuy rằng, người nọ đang ngồi ở bàn bên kia đọc sách.
“Lão Uông lão Uông, cậu có biết tùy vào đặc tính của mỗi loại chó khác nhau, mà có những loại thức ăn cho chó khác nhau không? Có vài loại chó rất tham ăn, bình thường ăn lang thôn hổ yết, ăn nhiều như vậy sẽ rất béo, loại thức ăn cho chó này sẽ sản xuất không có nhân, làm cho nó tưởng rằng mình ăn rất nhiều, nhưng thật ra toàn ăn không khí, ha ha ha.”
“Còn có, có loại thức ăn cho cho làm thành hình dạng khúc xương, vốn dĩ không phải vì con chó thích, mà là bởi vì con người thích, ha ha ha.”
“Còn có, ngày mai là ngày gia đình ở công ty, cậu có muốn đi không? Bởi vì là công ty thức ăn thú cưng, cho nên sẽ có rất nhiều đồng nghiệp mang theo thú cưng đến, nhất định sẽ rất vui. Ha ha ha.”
Thú cưng? Cho nên, em muốn dẫn anh đi? Uông Thư Du nhìn chằm chằm màn hình, nhíu mày, trong con ngươi màu nâu đen, hình như có gì đó đang xuất hiện. Hắn để điện thoại di động xuống, đứng lên, xoay người, quả nhiên thấy Cố Cẩn đang nhìn về phía hắn, hình như đang chờ hắn trả lời.
Một, hai bước, hắn thong dong tiêu sái đi đến gần Cố Cẩn, nhẹ nhàng nâng tay đối phương lên, sau đó cúi người, dùng đôi môi vuốt ve, nói ra lời nói nhẹ nhàng, ẩm ướt, “Được, chủ nhân của tôi.”
Cố Cẩn cảm thấy từng chữ của đối phương như đang nện vào trong đầu của mình, làm đầu óc cậu dính như tương hồ, không cách nào hiểu được?
Chủ nhân? ! Lão Uông gần đây đang xem phim đúng không! !
Ngao, hắn đang hôn tay mình sao? Ngao, càng ngày càng dữ dội!
Cho nên, mình đang nằm mơ sao?