Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 3: Chương 3: LẤY LÒNG




Bách Sanh cởi bỏ 3 nút áo sơ mi, cười 1 cách quỹ dị “Tiểu Liêu, cô sợ đau không?”

“Anh … tôi sẽ la lên.” Tiểu Liêu siết chặt vạt váy, nhìn động tác của Bách Sanh thì nó biết hắn muốn làm gì, phản xạ có điều kiện là bấu chặt góc váy.

Bách Sanh nắn khớp xương tay mình tạo ra những âm thanh rợp rợp, Tiểu Liêu thoáng cái giật mình, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thấy mất nhuệ khí làm sao. Tại sao lúc này ngay cả 1 người bên cạnh cũng không có.

Bách Sanh chậm rãi xoắn tay áo lên “Ngoan ngoan đến đây.”

“Đừng … tôi … 15 tuổi rồi.”

“?” Bách Sanh kinh ngạc nhìn nó.

Tiểu Liêu mặt đỏ bưng “Tôi đã là người lớn rồi, không thể đánh đòn tôi.”

Bách Sanh nhớ lại trước đây từng đánh vào mông nó, nhưng mà hôm nay hắn chỉ muốn dọa nó mà thôi. Cho dù nó không nói, thì hắn cũng biết là nó đã 15 tuổi rồi.

Nó cười nhẹ nói “Giản Tiếu nói tôi là người lớn rồi, bị ức hiếp tôi sẽ phản kháng lại” Tiểu Liêu nghiêm túc nói.

Bách Sanh cười trong lòng, thì ra là căn bản nó không ý thức được nam nữ thì đừng … Dịch Tiểu Liêu đã trưởng thành rồi sao? Như vậy cũng tốt, chí ít là ra ngoài sẽ không còn bị ăn hiếp. Chân duỗi ra, Bách Sanh liền nhanh chân ngồi lên giường nhưng bởi vì động tác của hắn rất mạnh có độ rung, khiến cho nó nhắm chặt 2 mắt lại. Cảm giác được 1 trận gió thổi ngang qua rất lâu không dám động đậy. Hé mở ra 1 con con mắt, chớp chớp … những cuốn truyện trong tay Bách Sanh là thứ nó rất trân trọng.

Tiểu Liêu phản ứng lại, ôm cái gối đầu của mình lật tới lật lui, xốc tấm ra giường lên…. không thấy …“Bách Sanh, anh đưa cho tôi.”

Bách Sanh cầm đống truyện tranh giơ lên cao, Tiểu Liêu khiển chân muốn cướp lại “Bách Sanh, tôi giận rồi.”

Bách Sanh dùng 1 bàn tay giữ nó lại “Không được lấy, nếu lấy tôi sẽ lập tức mang nó đến cho mẹ xem.”

Tiểu Liêu quả nhiên ngoan ngoãn dừng lại. Bách Sanh hài lòng, xoa xoa đỉnh đầu nó “Tôi giữ giúp cô, khi nào thi xong tôi sẽ trả lại.”

Tiểu Liêu không trả lời, Bách Sanh có chút bất ngờ, bình thường thì nha đầu kia dù vui hay không điều cũng sẽ lầm bầm vài tiếng. Còn Tiểu Liêu giờ phút này chỉ cảm thấy lòng ngực khó chịu, có cái ấm ức tích tụ ở nơi nào đó cần phải giải quyết. Nó nắm lấy tay Bách Sanh hung hăn cắn lên. Bách Sanh bị nó cắn đến vẻ mặt kinh ngạc. Những quyển truyện trong tay đều rơi xuống sàn tạo ra 1 âm thanh ầm ĩ. Bách Sanh lập tức lấy tay kia chặn lại đầu nó “Dịch Tiểu Liêu, cô muốn học theo chó sao?”

Tiểu Liêu vẫn cương quyết cắn chặt không buông, hai mi Bách Sanh khép chặt. Mu bàn tay bị nó cắn đến đau buốt “Dịch Tiểu Liêu, có mau nhả ra không.” Thấy nó không thèm phản ứng, Bách Sanh xoay người cuối xuống cắn vào mũi nó

Tiêu Liêu đau, cử động trong miệng dừng lại, nhưng ánh mắt tỏa ra một luồng nhiệt, Bách Sanh chưa kịp phát hỏa thì đã thấy nó há miệng muốn khóc lớn. Bách Sanh vội vàng nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nó lại, động tác vô cùng mạnh bạo, trực tiếp làm nó ngã lên trên giường, cảm thấy nó không khóc ra tiếng, Bách Sanh thở phào nhẹ nhõm. Không giỡn được, nếu như để ông già tính tình nóng nảy kia nghe được, còn không lột da hắn.

Tiểu Liêu bị hắn bịt miệng, khóc rung lên, miệng thở khó khăn, lồng ngực cũng không theo kịp hô hấp. Cái mũi thì bị tay hắn che đến hơn phân nữa. Tiểu Liêu đưa tay lên gỡ tay hắn, nhưng gỡ không ra. Thế là …

Bách Sanh chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ướt ướt trong lòng bàn tay hắn. Bàn tay có 1 cảm giác tê dại, cảm giác thật quái lạ. Trừng mắt nhìn người dưới thân mình, mắt ngập nước. Muốn tìm bóng hắn trong đó cũng không thấy.

Tiểu Liêu vốn là muốn cắn tay hắn, nhưng mà … lại quên là miệng mình đã bị bịt kính. Thế là, nó thè đầu lưỡi ra liếm liếm tay hắn. Chỉ là nó không ngờ được cái phản ứng khó hiểu của Bách Sanh, giống như … là đang bị nó dọa đến thất thần. Chẳng nhẽ, hắn lại sợ như thế. Thế là, nó nghĩ muốn làm thêm lần nữa.

Bách Sanh lần này thật sự là bị dọa đến hết hồn rồi, cả người đờ đẫn tại 1 chỗ. Toàn thân bị 1 dòng điện truyền từ lòng bàn tay truyền thẳng lên não, đánh tan mọi thứ. Nháy mắt mơ hồ, trống rỗng.

Tiểu Liêu phát hiện Bách Sanh có biểu hiện khác thường. Cái trò đùa dai đó bỗng biến thành sự phấn khích vui sướng trong lòng. Lúc đó nó lại muốn vươn đầu lưỡi ra liếm tiếp. Bách Sanh dường như bị dòng điện cực mạnh truyền đến nhảy dựng lên. Từ trong người nó văng ra.

Tiểu Liêu nheo mắt lại cười. Thì ra là Bách Sanh sợ nhất là cái này, rốt cuộc đã để nó bắt được 1 nhược điểm của hắn. Nó cười gian xảo như con hồ ly nhỏ “Bách Sanh, tôi biết … 1 bí mật rồi”

“?” Bách Sanh hồn phách còn chưa được trở về, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nó.

Tiểu Liêu xoay người lại “Không nói anh biết.”

“……” Bách Sanh cảm giác như cả phòng ngập tràn khí nóng, cổ họng khô hốc không nói nên lời. Khiến cho tim hắn cứ thế đập nhanh khác thường, hắn nhanh chóng đi xuống lầu “………. Mau chóng đi ngủ” nhưng trước khi đi vẫn không quên gom hết mớ truyện tranh trên sàn. Tiểu Liêu chìa tay như mún chém giết người trước mặt. Bách Sanh liếc mắt 1 cái khiến cho nó ngoan ngoãn ngồi lại trên giường. Nhìn thấy Bách Sanh mở cửa bước ra. Tiểu Liêu nắm chặt bàn tay, lần sau nó nhất định phải tìm cơ hội cướp đống truyện tranh đó lại. Dù sao bây giờ đã có cái để uy hiếp hắn rồi.

Thế là ….

*

Trên sân bóng …

“BÁCH SANH CA CA … CỐ LÊN.” một thanh âm lớn cao vang ra từ trong đám người đang vây xem trận bóng.

Bách Sanh đang muốn ném cầu vào rỗ nghe thấy tiếng kêu lớn thoáng chút rung lên. Đường parabol hoàn mĩ ban đầu tự động lệch hướng bóng văng ra ngoài. Bách Sanh gừm 1 tiếng quay đầu nhìn về hướng có âm thanh phát ra, trừng mắt nhìn người khởi xướng.

Tiểu Liêu che miệng lại, nhìn trái rồi nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm “Anh ta không thấy mình, không thấy mình”

Bách Sanh ném cho nó mấy ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo. Tiểu Liêu hớt môi, nhìn thấy Bách Sanh ném bóng vào rổ, Tiểu Liêu không kìm được lớn tiếng la lớn “BÁCH SANH CA CA, ĐẸP TRAI QUÁ.”

Bách Sanh nghe thấy lần nữa giật mình gần như đứng không vững, bị đối thủ va vào 1 cái cướp mất bóng. Bách Sanh nghiêm mặt nhìn về phía đám người trên bu xem đó. Tiểu Liêu đã sớm co giò chạy mất rồi.

Trong nhà ăn ….

“Bách Sanh ca ca.”

Bách Sanh vừa mới nuốt 1 muỗng cơm chưa trôi nghe thấy tiếng nói gần như sặc mà ho ra 1 tiếng. Cứ như là 1 âm thanh ma quỹ. Lúc nãy lên lớp cũng nghe âm thanh này lãng vãng bên tay không cách nào gạt đi được.

Dịch Tiểu Liêu làm sao biết được bản thân mình đã dọa người ta khíp vía thế nào. Còn vô ý chạy đến hạ thấp người đưa chén canh qua “Bách Sanh ca, anh từ từ thôi, đâu phải còn bé, như vậy rất khó coi.”

Bách Sanh trợn mắt nhìn nó “Dịch Tiểu Liêu, sau này đừng có đột ngột mà xuất hiện sau lưng tôi, còn nữa đừng có tự tiện thêm vào sau tên tôi chữ “ca ca” đáng chết đó.”

“…..” Tiểu Liêu cắn chiếc đũa vừa mới cầm lấy, trong đầu “Ding” 1 tiếng, để chiếc đũa lại bàn ăn, lần nữa đứng lên. Bách Sanh cùng Thiên Bắc ánh mắt nghi hoặc, nhìn thấy nó tay bưng khay thức ăn đi ra bàn phía sau lưng Bách Sanh, kêu 1 tiếng to “Bách Sanh ca, tôi là Tiểu Liêu, tôi ở phía sau anh.”

“Sặc” Thiên Bắc bị sặc 1 tiếng.

Mọi người trong nhà ăn đều hướng về phía họ. Bách Sanh cắn răng, túm lấy Tiểu Liêu ngồi xuống “Tiểu Liêu cô suốt ngày xuất thần nhập quỹ, như âm hồn chưa tan, rốt cuộc là cô muốn cái gì?”

“Lấy lòng anh.” Tiểu Liêu làm bộ mặt vô tội, nó đã làm rõ ràng như vậy mà hắn ta vẫn không hiểu sao?

“Lấy lòng?” Bách Sanh cùng Thiên Bắc không khỏi sửng người.

“Tiểu Liêu, em làm gì mà phải lấy lòng Bách Sanh.” Thiên Bắc thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, 2 ngày trước còn như nước với lửa mà.

“Tại vì Bách Sanh có thứ đó đó mà em muốn.” Tiểu Liêu tủm tỉm cười bắt đầu ăn, lần trước Bách Sanh giận, là vì đã xem mớ truyện tranh kia. Cái truyện tranh đó, tuy là nó không biết có vấn đề gì, nhưng mà hình như là … con trai không thích xem, chắc chắn là do ganh tỵ mà thôi. Đâu phải là nó làm cho cái nhân vật trong truyện tranh đẹp đến vậy đâu. Tiêu Liêu vừa ăn vừa như là được đi vào cõi tiên. Cho nên không muốn nói cho Thiên Bắc biết điều đó, vì mỗi người điều có 1 điểm đen tối trong lòng mà.

Bách Sanh nhíu mày “Thứ đó đó là cái gì?”

“Cái thứ mà thích thích đó.” Tiểu Liêu trả lời mà không dám ngẩng mặt lên, truyện tranh á, nó thích xem truyện tranh.

Thiên Bắc nghi ngờ nhìn về phía Bách Sanh, Bách Sanh hất mày ngụ ý rằng hắn chẳng biết nha đầu đó đang nói đến cái gì.

“Nè, Dịch Tiểu Liêu, mấy thứ đó là cái quỹ gì.”

“Bách Sanh nói dối là không tốt đâu, tôi sẽ cắn anh đó.” Rõ ràng là lấy hết truyện tranh yêu quý của nó đi, mà bây giờ còn vậy, nghĩ lại nó thấy hắn hình như là muốn chơi xấu.

“…..” Bách Sanh nhớ đến cái cảnh lần trước, nhất thời cảm thấy trong lòng bàn tay rung nhẹ lên.

Thiên Bắc nhìn thấy Bách Sanh sắc mặt từ trắng biến sang hồng sau đó biến thành đen “Anh làm cái gì con bé rồi, thái độ sao mà chuyển 180 độ vậy.”

“Là cô ấy làm cái gì tôi á” Bách Sanh cảm giác buồn bực vô cùng, con nha đầu chết tiệt kia.

“?” Nhìn thế nào cũng giống là Bách Sanh đã làm cái gì gì Tiểu Liêu hơn, Thiên Bắc trừng ra cái vẻ mặt không tin vào bộ dạng người bị hại của Bách Sanh.

“Ê, ánh mắt đó là sao, ai mà có hứng thú với đứa …. con nít” Bách Sanh rầu rĩ trả lời.

Thiên Bắc hạ mi, làm bộ dạng từ chối tiếp tục cho ý kiến. Còn Dịch Tiểu Liêu thì làm như sợ thiên hạ không loạn vẫn tiếp tục ném bom “Thiên Bắc, yêu … yêu là cái gì”

“Phụt.” Thiên Bắc cười sặc sụa với cái bộ dạng không kiên cử gì của nó, anh nắm khăn lên lau miệng “Dịch Tiểu Liêu, em là con gái đó, nói cái gì đâu không vậy.”

Quả như nó đoán, mấy bạn nam thì toàn là ganh tỵ, đột nhiên lúc này trong đầu nó lóe lên 1 ý nghĩ, cho nên việc truyện tranh nó càng không thể nói. Nó năm chặt tay, xoay người “Bách Sanh, tối nay tôi tìm anh, ở phòng, chờ tôi nhe.” Lén tìm hắn thương lượng chuyện truyện tranh coi bộ tốt hơn.

Bách Sanh khóe mắt ngây ngô “Dịch Tiểu Liêu.”

“Bách Sanh, anh thật là không có làm gì con bé sao?” Thiên Bắc ngẩng mặt, có chút lo lắng nhìn bóng dáng vừa đi vừa ca của nó dần khuất xa “Con bé … không hợp đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.