Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 35: Chương 35: MẸ




Nhìn bộ dạng phẫn uất của Tiểu Liêu, Bách Sanh cảm thấy rầu rĩ. Sâu thẳm trong tim hắn, càng muốn trở thành người 1 nhà nó hơn bất kỳ ai, muốn đem tấm lòng hắn sưởi ấm con tim nó. Nhưng mà trong lúc không thích hợp lại có em bé. Thật sự là hắn không biết làm thế nào. Hắn thật sự bắt đầu hoài nghi, bản thân có phải là 1 người máu lạnh không? Tại sao, hắn không có dũng khí đón nhận đứa bé này?

Tiểu Liêu mới 20 tuổi, có em bé thì bài vở sẽ bị đình trệ, thậm chí cuộc sống cũng sẽ bị rối cả lên. Hắn đang bị vây trong vòng dầu sôi lửa bỏng, lúc nào thân phận cũng có thể bị bại lộ…. Hay nói cách khác là không dám chắc giây tiếp theo có còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt nó không? Cũng từng nghĩ sẽ buông tay, nhưng lại vì lòng ích kỷ của bản thân, không nỡ buông xuống. Cho nên, trong tiềm thức luôn trốn tránh vấn đề nan giải này. Cứ thế tình yêu của hắn cứ như đang dạo bước trên phiến băng mỏng manh, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Bây giờ mọi thứ đang hiện rõ trước mặt. Hắn mới bi ai phát hiện ra, từ trước đến giờ hắn chưa hề muốn buông tay. Hắn đối với tình yêu với nó, ích kỷ đến cực độ, chỉ cần trên thế giới này còn 3 chữ Dịch Bách Sanh thì Dịch Tiểu Liêu không thể rời xa hắn. Cho dù là nguyên nhân gì cũng không thể ép hắn buông tay. Nếu như đã ích kỷ thì hắn sẽ ích kỷ đến cùng.

Hắn nhìn về phía Tiểu Liêu, kéo nó ôm vào trong ngực. Giọng trầm thấp thở dài “Tại sao anh không có cách nào đối với em. Rốt cuộc anh đã trúng độc gì của em rồi!” Lúc nào cũng thế, không muốn buông tay, không muốn rời xa, không muốn để nó tự đi tìm 1 cuộc sống khác tốt hơn. Nếu hắn có gì bất trắc, coi như lưu lại 1 thứ gì đó về hắn trong trí nhớ của nó. Không uổn hắn đã từng yêu nó.

Bách Sanh nhắm mắt, dang rộng vòng tay ôm nó, che hết cả cảnh quang phía sau nó “Dịch Tiểu Liêu, chúng ta ….. kết hôn đi?”

Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong đầu thoáng chút mơ hồ, Bách Sanh cười nhìn nó “Về làm bà quản gia của anh.”

Tiểu Liêu chớp nhẹ mắt, không trả lời hắn. Rõ ràng là chuyện nó mong đợi đã lâu, tại sao khi thành sự thật nó lại không cảm thấy vui vẻ. Trong lòng ngược lại lại cảm thấy càng trống rỗng. Tựa hồ câu nói đó từ miệng hắn chỉ là 1 sự thỏa hiệp.

Bách Sanh cuối đầu nhìn nó “Sao vậy, giận à?” hắn chợt như bừng tỉnh ngộ “Thiếu nhẫn và hoa tươi phải không? Vậy coi như nãy giờ anh chưa nói gì, lần sau sẽ cho em bất ngờ, được không?”

Tiểu Liêu vẫn không ngẩng lên, chỉ “Ờ.” đại 1 tiếng, Bách Sanh thấy nó hình như không vui lắm, cũng không tiếp tục nói. Kéo nó đi về nhà.

Từ hôm đó, Tiểu Liêu lúc thì hỷ nộ thất thường, lúc lại trầm mặc không nói gì. Bách Sanh tra trên mạng thì bảo phụ nữ mang thai cảm xúc thường hay bất ổn. Nhưng mà Tiểu Liêu mới mang thai 2 tháng, thế này có quá sớm không? Nghĩ đến việc kết hôn, Bách Sanh nghĩ nên phải bàn bạc với Dịch Phong và Tưởng Mạch. Ít nhất là phải để họ tham dự hôn lễ, Tiểu Liêu khẳng định rất hy vọng như thế.

Nhưng điều Bách Sanh không ngờ là hôn lễ của hắn và Tiểu Liêu còn chưa đến thì đã có nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Mà toàn bộ những việc đó lại chính là nguyên nhân khiến Dịch Tiểu Liêu mãi mãi rời xa cuộc sống của hắn. Từ biệt, 3 năm.

*

Khi Tiểu Liêu đi kiểm tra định kỳ tháng thứ 3. Ở khoa phụ sản tình cờ gặp được người phụ nữ trung niên lần trước đi với Tiếu Nguyệt. Người đó nói với nó rằng Tiếu Nguyệt phá thai, bây giờ nằm ở nhà, buồn bực khó chịu, bà đến đây lấy thuốc cho cô ấy. Tiểu Liêu nghe đến đầu óc trống rỗng, lỗ tai ong ong, không nghĩ gì liền đón xe đi đến Vinh Thị.

Lễ tân trước Vinh Thị không biết nó, nên ngăn không cho nó vào. Tiểu Liêu trước giờ chưa từng hung dữ với ai, nay lại lớn tiếng với cô lễ tân đó “TÔI MUỐN GẶP VINH HƯỞNG, KÊU ÔNG TA LĂN RA MAU.”

Cô lễ tân bị nó dọa phát khiếp, thư ký của Vinh Hưởng đã từng gặp Tiểu Liêu, bây giờ thấy nó xuất hiện ở chỗ này cũng hơi bất ngờ. Tiểu Liêu không đợi được nữa, trực tiếp đá cửa đi vào. Vinh Hưởng đang bàn với công việc thấy nó đi vào, nhíu mi nói với cậu nhân viên đang báo cáo “Đi ra ngoài trước.”

Tiểu Liêu nắm chặt quyền, tức giận tích tụ mấy bữa nay đã đến hạn bùng phát.

Vinh Hưởng tiến lên trước, thấy sắc mặt nó không tốt, khó hiểu “Làm sao vậy?” biết nó ở chỗ Bách Sanh, ông có đi đến tìm mấy lần, rồi cũng đi đến trường học tìm nhưng nó điều trốn tránh không muốn gặp ông. Bây giờ lại đột nhiên hùng hổ chạy đến đây tìm ông, thật nghĩ không thấu là mình đã trêu chọc vị này khi nào.

Tiểu Liêu cắn chặt môi, cố gắng áp chế tức giận đang bùng bùng trong người “Tiếu Nguyệt, ông quen biết chứ?”

“……. Quen.” Vinh Hưởng đại khái đã đoán được ý đồ của nó khi đến đây. Ngồi xuống sô pha nhìn nó cười 1 cái “Ngồi đi, tìm ba tính sổ cũng không cần gấp vậy.”

Tiểu Liêu nhìn thấy ông ta bày ra bộ dạng bất cần, tức giận kiềm chế nãy giờ nhanh chóng bùng nổ “Cô ấy phá thái?”

“Ừa.” Vinh Hưởng gật đầu, vẫn khó hiểu là nó rốt cuộc tức giận cái gì “Ba biết rồi.”

Tiểu Liêu nhắm mắt, quả thật không hiểu nổi ông ta sao còn có thể bày ra bộ dạng vân đạm phong kinh thế kia “Chỉ sớm hơn dự tính nửa tháng.”

Vinh Hưởng sửng sốt “Ba biết rồi.”

“Ông…” Tiểu Liêu nắm chặt quyền, nếu không phải nghĩ đến đạo đức luân thường, nó thật sự muốn đấm cho ông ta 1 quyền. Đánh bể cái bộ dáng ra vẻ đạo mạo trước mắt “Ông cư nhiên lại đối xử với con mình như thế.”

“……..” Vinh Hưởng thật không hiểu, ánh mắt ông biến lạnh “Tiểu Liêu, con nói bậy gì đó?” Đứa bé kia với ông không hề có chút quan hệ.

“Còn giả vờ, Tiếu Nguyệt đã nói cho tôi biết.”

Vinh Hưởng kinh ngạc 1 lúc liền lấy lại tinh thần, giữ bình tĩnh nói “Ba không biết tại sao cô ta gạt con, nhưng ba phải giải thích, đứa bé đó và ba 1 chút quan hệ cũng không có. Về phần là con ai ba cũng không biết. Còn nữa, việc phá thai con có thể tự mình đi hỏi cô ta.” Nói xong nhìn về phía Tiểu Liêu, sắc mặt hơi lo lắng “Tiếu Nguyệt, người này con nên cách xa 1 chút.”

Tiêu Liêu nghe ông nói như thế, thần kinh căng thẳng được nới lỏng 1 chút, những vẫn như trước không hé răng nói gì nữa.

Vinh Hưởng thở dài, từ từ tựa lưng vào sô pha. Người thanh niên hăng hái ngày ấy đã thay đổi, bộ dạng mờ mịt tiêu điều “Tiểu Liêu, ba nói rồi, đời này ba chỉ có 1 đứa con. Chỉ có 1 mình con là con của ba.”

Tiểu Liêu không biết vì sao tầm mắt lại có chút mơ hồ, nó nghiêng người ánh mắt lảng tránh không dám đối diện với ông lần nữa “Gạt người, rõ ràng là 2 người bỏ con, không thương con, ghét bỏ con.”

Tim Vinh Hưởng nhói lên, bao nhiêu quá khứ đã chôn sâu như bị moi lên, ép ông đến thở không nổi “Thời điểm mẹ con mang thai con, ba căn bản là không biết …. Ba tìm bà ấy rất lâu, đợi đến khi ba tìm được bà ấy thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.”

Tiểu Liêu sửng sốt, miệng thì thào “Cái gì là không thể cứu vãn?”

Vinh Hưởng cuối đầu, Tiểu Liêu không thể nhìn thấy biểu hiện của ông bây giờ. Trực giác nói với nó hình như ông đang rất đau. Vinh Hưởng cười khổ “Tiểu Liêu, có muốn gặp mẹ con không?”

Tim nó chợt rung lên, mẹ ư …. Nó như ngừng thở, phải mất sức lực rất lớn mới có thể khó khăn nói ra 1 câu đầy đủ “Bà ấy giờ ở nơi nào?”

Vinh Hưởng nghiêng mặt nhìn nó, cười dịu dàng “Chúng ta đi gặp bà ấy, gặp được con bà ấy nhất định rất vui.” Sẽ rất vui phải không?

*

Đó là 1 trang viên tư nhân, nằm ở lưng chừng núi cách trung tâm thành phố rất xa. Xung quanh bao phủ bởi rừng cây xanh um, thỉnh thoảng ta còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.

Xe càng nhanh đến nơi bao nhiêu thì tim Tiểu Liêu càng nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bấy nhiêu. Nơi đó, có người mẹ ruột mà 20 năm qua nó chưa từng gặp mặt. Tâm trạng nó bây giờ có phải gọi là “mong chờ” hay không? Lúc Bách Sanh cho nó coi hình có nói là bà đã ra đi. Lúc đó, tiềm thức nó cũng không muốn làm rõ ý tứ câu nói đó làm gì. Bây giờ, thật sự rất muốn gặp bà, trộm liếc sang thấy người bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần. Trên mặt là biểu hiện thanh thảnh khó thấy được. Hình như miệng còn mang theo ít ý cười. Tiểu Liêu hít thở nặng nề, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ của biệt thự.

Vào đến sân, bóng cây tường vi trắng thu hút sự chú ý của nó. Nó đứng nhìn thẩn thờ, ở Dịch gia cũng có 1 cây tường vi trắng như thế này. Tưởng Mạch rất thích cây đó.

Nó đi theo Vinh Hưởng vào nhà, ánh sáng mở ra phòng khách không 1 bóng người, nhưng ngay cửa lại có 1 phụ nữ hơn 50 tuổi nhận lấy áo khoác từ tay Vinh Hưởng, cung kính lễ phép nói “Ông Vinh.”

Vinh Hưởng dẫn theo Tiểu Liêu vào nhà, người phụ nữ kia nhìn Tiểu Liêu ánh mắt nhất thời thất thố, thoáng trong đó là sự giằng co, Vinh Hưởng liếc bà 1 cái “Nhung Nhung đâu?”

“Trên phòng trồng hoa ở sân thượng.”

Vinh Hưởng nhíu chặt mày “Gió lớn như vậy, sao lại để cô ấy 1 mình?”

Người phụ nữ kia cuối thấp đầu nói “Phu nhân không cho ở cùng.”

Vinh Hưởng quay lại liếc nhìn Tiểu Liêu. Cái liếc mắt đó tựa hồ có nhiều điều không thể nói nên lời. Cuối cùng, dùng giọng nói cực nhạt nói với nó “Đi thôi.”

Trong lòng Tiểu Liêu bồi hồi theo ông lên lầu. Đi hết dãy bậc thang, cư nhiên bước vào 1 căn phòng. Nó thấy 1 luồng ánh sáng lóe lên. Đội nhiên lại không có can đảm nhìn về phía trước, Vinh Hưởng hiểu ý đỡ lấy bả vai nó “Đừng sợ, bà ấy là mẹ con.”

Tiểu Liêu nắm chặt 2 tay, hướng về khu nhà kính trồng hoa kia. Hướng lưng về phía nó có 1 người phụ nữ đang ngồi trên cái ghế nhỏ, cuối đầu đang loay hoay đùa nghịch với 1 chậu lan quân tử. Búi tóc được bới cao ở phía sau càng khiến bà trở nên gầy gò yếu đuối hơn. Tiểu Liêu cảm thấy yết hầu khô hốc, nuốt nhanh nước bọt. Đứng phía sau Vinh Nhung, nó như bị điểm huyệt không làm được gì.

Vinh Nhung hình như cũng cảm giác được phía sau có gì đó khác thường, từ từ quay đầu nhìn lại phía sau liền thấy Tiểu Liêu. Lúc này đây, hô hấp của nó như ngừng trệ nhìn chăm chằm vào khuôn mặt trước mặt mình, bà vẫn đẹp y như trong tấm ảnh đó, có khác chăng chỉ là thêm 1 vài dấu vết của năm tháng. Nhưng không vấn đề điều đó chỉ càng khiến bả trở nên thanh đạm, tao nhã hơn.

Vinh Nhung nhìn nó cười yếu ớt, sau đó liền xoay người không hề để ý đến nó.

Tiểu Liêu nắm chặt tay đến nỗi móng tay bắm sâu vào trong lòng bàn tay, nó bỡ ngỡ không biết nên làm sao quay lại nhìn Vinh Hưởng. Ông nhìn nó mỉm cười sau đó tiến lại gần bên Vinh Nhung, ngồi xổm bên cạnh bà, dịu dàng giúp đỡ bà “Nhung Nhung, hôm nay anh dẫn 1 người đến giới thiệu với em. Lại đây, anh giúp 2 người làm quen.”

Vinh Nhung ngoan ngoãn đứng dậy, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt. Vinh Hưởng dẫn bà đi đến gần bên Tiểu Liêu. Ôm cả thắt lưng của bà nói “Đây là Tiểu Liêu, con gái của chúng ta …. Em còn nhớ không?”

Vinh Nhung mở mắt, tựa hồ đang cố nhớ những ký ức về Tiểu Liêu. Sau lập tức lắc đầu, nói với Vinh Hưởng “Không thể nào, Tiểu Liêu rất nhỏ. Cô ấy lớn như vậy …. Tiểu Liêu chỉ nhỏ như vầy thôi.” Bà đưa tay ra để diễn tả cho câu nói của mình.

Toàn thân Tiểu Liêu cơ hồ không còn sức, nó gần như không dám tin những gì nó nhìn thấy và những gì từng nghĩ đến lại khác nhau như thế.

Vinh Nhung lại cuối đầu lập lại “Tiểu Liêu, Tiểu Liêu …. Bé nhỏ còn hơn không có.” Bỗng nhiên như nhớ đến điều gì đó, gao gắt nắm chặt áo sơ mi của Vinh Hưởng, sắc mặt đột biến, cả khuôn mặt như cắt không còn miếng máu “Vinh Hưởng, không thấy Tiểu Liêu, không thấy Tiểu Liêu …. Làm sao bây giờ.” Bà ôm đầu dùng tay đánh vào trán mình “Em đánh mất Tiểu Liêu rồi, không nhìn thấy Tiểu Liêu, làm sao bây giờ?”

Nước mắt Tiểu Liêu rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống, nó che miệng lại cố để không bật ra âm thanh.

Vinh Hưởng ôm chặt lấy Vinh Nhung, trong mắt hiện lên tia đau đớn, vỗ vỗ lưng bà như vật trân báu nhất, khẽ trấn an “Vinh Nhung, không có chuyện gì cả. Tiểu Liêu quay về rồi, anh đã tìm được Tiểu Liêu. Thật sự, tin tưởng anh.”

Vinh Nhung như hoàn toàn chìm trong ma chú của bản thân, người xung quanh nói gì cũng không nghe được. Bỗng nhiên truyền đến 1 tiếng thét chói tai, trên mặt bà đầy nước mắt. Thậm chí bắt đầu đấm đá Vinh Hưởng “Cha, con cầu xin cha. Trả Tiểu Liêu lại cho con, con sai rồi, con biết sai rồi.”

Hai tay Tiểu Liêu gao gắt che kính miệng mình, cố hết sức để không phát ra tiếng nức nở. Nó trơ mắt nhìn Vinh Hưởng cùng với người làm đem Vinh Nhung đi giam lại, sau đó tiêm cho bà muỗi thuốc an thần. Vinh Nhung từ từ yên lặng, 2 mắt dần dần nhắm chặt.

Tại sao lại xảy ra chuyện thế này. Cho dù sớm biết thân thế của nó là điều cấm kỵ, cho dù biết tình yêu của cha mẹ nó sẽ bị thế tục chê cười. Nó cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ nó phải hứng chịu 1 kết cục như thế. Lần đầu nhìn thấy mẹ mình, lại trong tình trạng như vậy. Thật sự quá tàn nhẫn.

Tiểu Liêu 1 mình ngồi trong phòng khách. Toàn thân bất giác thẳng lưng, mơ hồ ngốc nghếch thừ ra. Vinh Hưởng trở lại ngồi bên cạnh nó khi nào nó cũng không biết, máy móc nhìn về phía ông “Tại sao lại như vậy?”

Vinh Hưởng khó nén được vẻ mệt mỏi “Thất vọng sao, đây chính là nguyên nhân tại sao ba không dẫn con đến gặp bà ấy. Con là điểm yếu của bà ấy, nhắc đến con bà ấy sẽ phát bệnh.”

Tiểu Liêu không biết trong giờ phút này nó muốn nói gì, trên thực tế nó có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều thứ muốn phát tiết trút ra hết. Nhưng mà, giờ phút này cái gì cũng làm không được.

“Mẹ của con, rất cực khổ. Ba nợ bà ấy quá nhiều. Cả đời này, ngoại trừ bà ấy ba chẳng cần ai nữa. Cho nên, đừng hoài nghi ba sẽ cùng với người phụ nữ nào khác.”

Tiểu Liêu ngơ ngẩn nhìn ông, người đàn ông này không phải không cần nó. Mẹ của nó cũng không vứt bỏ nó. Tiểu Liêu nghẹn lời không nói nên lời, hốc mắt nhanh chóng trào ra suối nước mắt, nó nức nở “Thì ra, 2 người không có vứt bỏ con.”

Vinh Hưởng ôm vai nó, thanh âm trở nên khàn khàn “Không có, ba luôn tìm kiếm con. Ai hại gia đình chúng ta phải chia lìa. Ba bắt chúng phải trả giá đắc.”

Tiểu Liêu nhìn thấy trên mặt Vinh Hưởng xuất hiện vẻ căm hận dữ tợn, nó hoang mang mở miệng hỏi “Là ai?”

Vinh Hưởng cười, đưa tay giúp nó lau nước mắt “Chuyện đó, con không cần quan tâm. Con chỉ cần sống tốt là được, cho mẹ con chút thời gian để bà từ từ chấp nhận con.”

Tiểu Liêu hút hít cái mũi, nhìn vẻ mặt đăm chiêu chủa Vinh Hưởng. Trong lòng thoáng hiện lên nổi bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.