Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 8: Chương 8: NGÂY THƠ




Bách Sanh và Thiên Bắc đều rất thông minh. Bách Sanh tuy là ngày thường hay nghịch ngợm gây sự, rất ham chơi. Nhưng việc học không bao giờ lơ mơ. Sau khi hoàn thành kỳ thi vào đại học, cả 2 đều tỏ ra vô tư thoải mái. Tiểu Liêu thì hoàn toàn trái ngược, ngày mai thi rồi, nó luôn cảm thấy cả người không thoải mái.

Bách Sanh đi qua phòng Tiểu Liêu, cửa phòng vẫn mở, nhìn nó đang ở bên trong xoay vòng vòng “Tiểu Liêu, cô làm gì thế?”

“Bách Sanh tôi cảm thấy đứng không đúng, ngồi cũng không đúng.” Tiểu Liêu chạy đến cửa nhìn Bách Sanh với bộ mặt đau khổ.

Bách Sanh không nói gì “Cái này gọi là đứng ngồi không yên, ngày mai thi rồi, bây giờ rất khuẩn trương chứ gì?” Hắn nhìn thấy rõ sự khẩn trương quá mức của nó “Không cần khẩn trương, cho dù đêm nay có đọc sách, thì cũng không vào đâu. Cho nên cứ thả lỏng đi.”

“Làm sao thả lỏng?”

Bách Sanh nhìn chằm chằm nó 1 lát, rồi lộ ra 1 nụ cười bí hiểm “Theo tôi.” Tiểu Liêu ngờ vực đuổi theo hắn.

“Bách Sanh, anh rất giỏi.” Nhìn thấy Bách Sanh giống như đang làm ảo thuật biến ra 1 đống truyện tranh ở trên giường. Nó vui vẻ nằm sấp xuống đó dang tay như hình chữ “đại” , xoa xoa đầu nói “Bách Sanh, không đáng ghét, Bách Sanh rất đáng yêu.”

Bách Sanh nhìn nó 1 cách chán ghét, 2 từ “đáng yêu” này nghe không lọt tai hắn tí nào

“Ơ?” Tiểu Liêu cầm những cuốn truyện lật qua rồi quăng đi, từng cuốn từng cuốn “Tại sao không giống?”

“Không giống cái gì, cũng là truyện tranh mà.” Bách Sanh kéo ghế qua ngồi đối diện. Nhìn nó ở trên giường lăn qua lăn lại.

Tiểu Liêu cầm cuốn truyện tranh trong tay, vẻ mặt như bị đả kích quá độ “Có nữ mà?”

“Truyện tranh thiếu nữ đương nhiên phải có nữ.” Bách Sanh trừng mắt nhìn nó, hắn không tin là nó có thể dò dẫm mãi trong đêm tối trên con đường hủ nữ này, thế này về sau, khó bảo đảm rằng cái đầu óc cấu tạo khác thường của nó sẽ cho rằng con trai trên đời này đều thích con trai.

Tiểu Liêu mất hứng bỏ mớ truyện tranh trong tay xuống.

“……”

“Nữ chính, thật kinh khủng.”

Kinh khủng, này chỉ là ngụy biện. Trước khi mua hắn đã kiểm tra qua cả rồi, nhận vật trong truyện đều rất đẹp, Bách Sanh ngồi trên ghế trượt đến dành lấy cuốn truyện trong tay nó “Kinh khủng cái gì, rõ ràng rất dễ thương mà.”

Tiểu Liêu chỉ tay vào 1 trang “Anh coi, cút áo không cài, thật khó coi.”

“…..” Bách Sanh cảm thấy mình và Tiểu Liêu cứ như đang đóng phim, không cần thoại cũng có thể nói. Hắn nhìn theo ngón tay của nó. Ngay cả hắn cũng thấy có chút bội phục trình độ khoa trương của tác giả. Cô gái như vậy đi đường chắc sẽ ngã sấp về phía trước mất.

Hắn nhanh chóng đóng quyển truyển trước mặt lại “Tiểu Liêu, nghe này đây mới là con gái bình thường. Con trai đều thích những cô gái như vậy. Không phải tất cả con trai đều giống những cuốn truyện kia đâu, hiểu chưa?”

Tiểu Liêu rối rắm nhìn hắn, thấy mắt hắn như sắp nổi lửa. Nó cuối đầu nhìn trước ngực mình thấy trống rỗng “Biết rồi, anh coi thường tôi, bởi vì tôi có cài cút áo.” Thì ra Bách Sanh mấy năm nay ghét nó vì cái này.

Bách Sanh hết biết nói gì với nó nữa, tại sao suy nghĩ của nó với hắn lúc nào cũng như lệch pha. Hắn từ từ giải thích “Truyện tranh là có phần khoa trương, những cô nữ này đều được tác giả phóng đại lên cho đẹp. Khi cô xem không cần quá để ý hình ảnh của cô ta, phải xem tình tiết, có biết hay không? Cô xem bên trong nè, nam nữ ở cùng nhau, không phải rất hài hòa hay sao?”

Tiểu Liêu nhìn hình ảnh chằm chằm thật lâu không lên tiếng.

“Dịch Tiểu Liêu?”

“Bách Sanh.” Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời “Tôi vẫn cảm thấy con trai có cảm giác yêu hơn.”

Bách Sanh bây giờ mới phát hiện thì ra Dịch Tiểu Liêu trên người cũng có ưu điểm, chính là cố chấp hơn người, điểm này chắc khó có ai bì được nó. Bách Sanh hít thật sâu thở ra, chuẩn bị tinh thần cùng nó tranh luận 1 phen “Tại sao?” Hắn ngược lại muốn nghe nó giải thích tại sao có cảm giác yêu.

Tiểu Liêu cầm quyển truyện trước mặt mở ra. “Anh coi, trong này, con gái thật khó coi, còn con trai cứ như hoàng tử.”

Bách Sanh nhìn vào hình vẽ theo hướng tay nó chỉ, lại là OO gòi XX, hắn nhắm mắt lại, quyết định gấp cuốn truyện lại, cứ thảo luận kiểu này với nó tiếp nữa, hắn đang thời kỳ trưởng thành bình thường tối nay chắc lại đem ga giường đi giặt quá.

Hắn thu hồi đống truyện tranh kia “Tiểu Liêu, cô về phòng đọc sách đi.”

Tiểu Liêu không vui, nói không được liền đuổi nó đi, nó khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong, nó ngồi ôm gối bất động. Bách Sanh nhìn thấy nó như vậy có chút buồn cười “Mời thần đến dễ, đưa đi lại khó vậy sao?”

Tiểu Liêu xích xích lại phía trước, áp gần Bách Sanh 1 chút “Bách Sanh vừa rồi chỗ đó không đúng, con trai và con trai mới nên yêu nhau.”

Bách Sanh nhớ đến mấy thứ trong mớ truyện tranh vừa rồi, ão não vô cùng, trách chính mình sao lúc mua không lật vào trong kiểm tra vài lần. Tại sao mấy thứ này không bị cấm chế nhỉ. Về sau chắc phải chuyển qua mua truyện nhi đồng cho nó coi. Chứ không 10 vạn đứa cỡ như nó, làm sao hắn đỡ nỗi đây.

Tiểu Liêu nhìn Bách Sanh không nói lời nào, sắc mặt chuyển từ trắng sang hồng rồi thành đen. Chợt nó nghĩ điều gì đó, đầu óc như phát sáng. Thì ra Bách Sanh sẽ không trả lời câu hỏi này, hắn nhất định là không hiểu lại sợ bản thân bị mất mặt. Cho nên, Tiểu Liêu tỏ ra hiên ngang vỗ vỗ vào vai hắn “Biết rồi, tôi về phòng, đừng khó chịu nữa.”

Khó chịu? Hắn không biết trong đầu nha đầu này lại nghĩ ra cái oái ăm gì nữa, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đưa vị đại thần này về phòng. Từ đây về sau kiên quyết không tìm cách cứu chữa cho cô gái “hủ nữ” ngây thơ này nữa.

Tiểu Liêu bước từng bước tới cửa, lẩm ba lẩm bẩm “Hay là đi hỏi Thiên Bắc, anh ấy đọc nhiều sách, nhất định hiểu.”

“Dịch Tiểu Liêu!” Bách Sanh đứng phía sau, kéo nó trở về.

Tiểu Liêu che miệng lại, tính sai rồi tính sai rồi, như vậy chẳng khác nào nó vạch trần Bách Sanh không hiểu chuyện. Bách Sanh sẽ quê quá thành giận. Tiểu Liêu ngáp 1 cái “Buồn ngủ buồn ngủ rồi, mai phải thi.” vừa nói vừa bước lộn xộn di chuyển đến cửa phòng ngủ.

Bách Sanh hít sâu vài lần “Dịch Tiểu Liêu, tôi cảnh cáo cô nếu dám đi hỏi Thiên Bắc vấn đề vừa rồi. Ngày mai tôi lập tức mang hết đống truyện tranh của cô cho vào trạm đổ rác, để cô chính mắt nhìn thấy nó bị đập nát, cho cô ngay cả mẫu vụng cũng tìm không được.”

Tiểu Liêu hếch miệng, Bách Sanh thật sự là tiểu nhân, lại chấp chiện nhỏ thế này, đến mức này nó đành dằn lại, rung rẫy trả lời “Tiểu nhân biết rồi, biết rồi.”

Bách Sanh buồn bực che lấy trán, rốt cuộc là đầu óc hắn có vấn đề gì hay sao, mà lại cảm thấy Tiểu Liêu đáng yêu, đáng yêu chỗ nào. Thật là bực mình, hắn không yên tâm bước đến cửa nhìn thấy nó đã trở về phòng mình. Nếu mà nó mang vấn đề này đi thảo luận với Thiên Bắc. Hắn nghĩ mà kiềm chế không được muốn đem não của nó bổ ra nghiên cứu xem làm thế nào cho nó trở lại bình thường.

Tiểu Liêu đi từng bước chân nhỏ, quay đầu nhìn thấy Bách Sanh vẫn đứng ở cửa nhìn mình, trong lòng hiện lên chút lo sợ, vội vàng mở cửa phòng chính mình lập tức chui vào. Dịch Bách Sanh thật sự quá nhỏ mọn mà . Nó nhìn cánh cửa lầm bầm.

Sau 1 cuộc đại chiến, Tiểu Liêu ngã đầu lên giường chỉ 1 hồi đã ngủ mất.

Chỉ tội cho Bách Sanh 1 thanh niên bình thường, đang tuổi trưởng thành. Nửa đêm bị giằn vặt đến phải đi thay ga giường. Hắn bực mình kéo chăn qua che lấy mặt, Tiểu Liêu thật là đồ yêu tinh hại người mà.

*

Ngày hôm sau, phải thi, Tiểu Liêu nhìn 1 bàn đầy thức ăn nhưng không có hứng thú. Tưởng Mạch nhìn nó ngớ người hỏi “Sao vậy, không thích ăn sao, con bình thường đều thích thức ăn dì làm mà, con xem coi muốn ăn món gì. Buổi sáng phải ăn no mới có tinh thần.”

Tiểu Liêu vớ tay lấy chén nước trái cây, không muốn ăn vươn cái miệng nhỏ uống nước. Tưởng Mạch nghe thấy có tiếng gì, nhìn theo hướng người đang xuống cầu thang “Hôm nay có cơn gió nào thổi qua mà khiến Sanh thiếu gia nhà ta ngày nghĩ mà cũng thức sớm như vậy.”

Bách Sanh ngồi đối diện Tiểu Liêu “Đói quá nên tỉnh dậy, con nói mẹ rồi, làm nhiều như vậy, có phải muốn làm cho cái bụng cô ta hỏng không? Cái này và cái này … làm sao mà ăn cùng lúc được.”

Tưởng Mạch ngồi nhìn, không hiểu lắm nhìn Tiểu Liêu quan sát Bách Sanh “Con trai, nếu hôm nay đưa Tiểu Liêu đến trường thì tốt rồi.”

“KHÔNG CẦN.” Tiểu Liêu không nghĩ liền cự tuyệt

Bách Sanh nghe liền cảm thấy không vui “Tôi còn chưa từ chối cô quát cái gì? Tôi nói đưa cô sao?”

Tiểu Liêu lầm bầm “Sợ anh giận tôi, lại ảnh hưởng đến tâm tình.”

Bách Sanh nhất thời cảm thấy cũng chưa muốn ăn buổi sáng, rõ ràng thức sớm như vậy là chỉ muốn cổ vũ nó cố lên thôi.

Bách sanh đưa tay giựt lấy chén nước hoa quả trên tay nó “Đừng uống cái này, uống cái này sẽ rất dễ đi WC.”

“…..” Tiểu Liêu giơ thìa trơ mắt nhìn thấy chén nước hoa quả mới được uống 1 nửa bị người khác cướp.

Tưởng Mạch tắm tắc lên tiếng “Đứa con trai này, con càng ngày càng giống 1 bà quản gia, nhìn con giống 40 tuổi hơn ta rồi đấy.”

Bách Sanh còn chưa kịp lên tiếng, đã nhìn thấy hành động muốn giơ muỗng lên của Tiểu Liêu, hắn trừng mắt nhìn nó “Còn không tranh thủ ăn cái gì đó mau, ăn xong tôi đưa đến trường.”

Dịch Tiểu Liêu quàng chân vào nhau lắc lắc “….. không giận tôi sao?”

“Không giận.” Bách Sanh lúng túng nói, buồn bực không biết chết đi nơi nào rồi. Hình ảnh nó trong lòng hắn chính là thế này.

Tiểu Liêu hưng phấn lắc chân càng mạnh, cắn cái bánh bao ăn nhanh, Bách Sanh nhịn cười, Tiểu Liêu khi vui vẻ thì cái chân ngắn của nó luôn lắc lư như thế.

Đến trường rồi, Bách Sanh đưa túi cho nó “Đừng khẩn trương, cứ bình thường như mọi khi là được rồi.”

“Ờ.” Tiểu Liêu nhận lấy cái túi, thủ sẵn ngón tay, Bách Sanh xoa xoa đầu nó “Tiểu Liêu, cố lên. Thi qua sẽ có quà.”

“Thiệt sao?” Tiểu Liêu 2 mắt sáng lên.

“Ừ”

“Nè …” Tiểu Liêu cười đến kỳ dị “Đồng ý với tôi 1 việc.”

“Cái gì?”

“Cho tôi đi hỏi Thiên Bắc, cái gì kêu là “yêu” …”

“Câm miệng, ngoại trừ cái này …” Bách Sanh xụ mặt, Tiểu Liêu cuối cùng vẫn cứ xoay quanh cái vấn đề này, xem ra nó rõ ràng là 1 tiểu sắc nữ?

Tiểu Liêu mất hứng lẩm bẩm “Cái khác, không có thích.” Bản thân không hiểu lại không cho đi hỏi người khác, tại sao lại có người bá đạo như vậy.

Bách Sanh cười nhẹ “Đến lúc lớn cô sẽ biết, bây giờ chưa cần, đến lúc đó đừng có mà hối hận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.