Bách Sanh lấy lại được thứ đã mất, Thiên Bắc lại có thể thoát khỏi biến cố. Tiểu Liêu cảm thấy cuộc sống này thật lắm cái “không ngờ”. Nhìn những tình tiết máu chó đáng sợ khiến nó run sợ lo lắng không thôi.
Doãn Thịnh từ thành phố C quay về, rục rịt ngóc dậy. Tuy chưa có hành động gì nhưng Cốc Lam vẫn đặc biệt cẩn thận. Điều này tích lũy từ kinh nghiệm nhiều năm theo dõi Doãn Thịnh, càng bình thường, càng yên tĩnh chính là dấu hiệu có sóng ngầm. Tháng tiếp theo cơ bản vẫn không có gì xảy ra nhưng Cốc Lam vẫn giữ chặt suy nghĩ ban đầu không dám lơ là.
Tiểu Liêu đi nhà trẻ đón Quả Cam, lần này chỉ có Cốc Lam đi theo, những người khác bị điều đi theo vụ án phụ nữ bị mất tích.
Giao thông suốt đường vẫn bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng khi đến cạnh tiệm vàng Phong Thụy, đột nhiên có một chiếc xe du lịch màu đen lao ra đường cái. Cốc Lam chuyển nhanh tay lái để tránh đụng phải nó, nhìn lại thấy cả người Tiểu Liêu bị đụng hướng về phía trước, vội đưa tay chặn để giảm bớt lực động. Tiểu Liêu hốt hoảng vẫn chưa hoàn hồn, thân thể nặng nề dựa vào ghế sau lưng. Lại nghe thấy trong tiệm vàng Phong Thụy đánh một tiếng chuông bén nhọn, thì ra là có cướp. Cốc Lam cảm thấy lo lắng bất an, tim đập liên hồi. Chiếc xe du lịch màu đen kia không lập tức đi mà đứng nhìn xe của các cô một hồi mới lăn bánh, điều này thật kỳ lạ.
Cốc Lam chịu không nổi, đựa tay sờ vết thương bên hông, xúc cảm lạnh băng để cô tự trấn an mình.
“Tiêu Liêu, em ngồi yên trong xe. “Cốc Lam bước xuống xem xét hư tổn của xe, chỉ có nắp trước bị hõm vào một lỗ. Cơ bản cũng không có hư hại gì lớn, lấy di động ra chuẩn bị gọi xe tải đến kéo, thì một loạt tiếng bước chân dồn dập theo lỗ tai truyền đến. Di động trên tay trái Cốc Lam vừa mới hạ xuống lại cảm giác được một màn tối đen, nhận thấy được sau gáy mình một trận choáng váng.
Khi Tiểu Liêu nhìn thấy người đến gần xe mình thoáng cái hết hồn, kích động mò tìm di động trong túi xách, thật vất vả mới lấy được, tay chưa kịp bấm phím nào thì đã bị Doãn Thịnh một cước đánh bể kính xe.
Tiểu Liêu kinh hoàng nhìn người trước mặt vẫn cười như không cười... tay gã.... Rốt cuộc làm bằng cái gì! Doãn Thịnh nhẹ nhàng lấy di động từ trong taỵ nó ra, khóe môi khẽ nhếch “Muốn gọi trợ giúp sao? Đừng vội, bây giờ còn chưa phải lúc? Khi nào đến lúc anh sẽ tự giúp cưng báo nguy. “
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Mục tiêu của Doãn Thịnh lần này là Vinh gia và Dịch gia.
Mạc Anh Minh được trực tiếp điều tới Thị Cục để tiếp nhận vụ án này. Bách Sanh bị lệnh bắt buộc lẩn tránh, không được tham gia vào hành động giải cứu. Trong lòng Bách Sanh vô cùng rối loạn, không biết Tiểu Liêu rơi vào tay Doãn Thịnh trong tình cảnh Tiểu Liêu người dính đầy máu.
Doãn Thịnh chỉ đích danh Vinh Hưởng cùng Dịch Phong đến giao dịch. Cảnh sát chỉ có thể đi theo mai phục bên ngoài, không dám tùy tiện hành động.
Đến địa điểm được chỉ định, đó là một kho hàng cũ. Nhìn thấy nơi hẹn tâm Vinh Hưởng cùng Dịch Phong càng trầm trọng, 2 người hiểu rất rõ Doãn Thịnh hận điều gì. Nơi này chính là nơi sâu thẳm trong lòng 2 ông muốn trốn tránh nhất, e sợ cơn ác mộng trong lòng.
Chị của Doãn Thịnh - Doãn Phồn năm đó chính là gặp chuyện tại nơi này...
Doãn Thịnh yên lặng ngồi một mình trên sofa, nhìn Vinh Hưởng cùng Dịch Phong, trong ánh mắt đen tối nhất thời nổi sóng mãnh liệt.
“Thăm lại chốn xưa, không biết tâm tình hai vị thế nào? “
Dịch Phong nhếch môi không nói lời nào, nhưng chỉ cần nhìn vào sắc mặt xám xanh của ông lúc này có thể biết được tâm tình ông vô cùng không ổn. Phẩn Vinh Hưởng lại kéo nhẹ khóe môi “Người cậu hận là tôi, muốn báo thù thì tìm tôi, người của Dịch gia không có liên quan, thả họ ra đi, muốn gì thì tìm tôi. “
“Tìm ông sao, Vinh Hưởng ông lăn lộn nhiều năm vậy mà còn ngu đến thế sao? Đứa con gái ngu ngốc của ông, ông nghĩ tôi có buông tha cho cô ta không? Cô ta xảy ra chuyện so với giết ông coi ra còn khiến ông đau đớn hơn. “
Doãn Thịnh cười một nụ cười thật sai mắt, đốt tay Vinh Hưởng siết chặt thành tiếng, cắn chặt hàm răng căm hận nhìn về phía gã.
Doãn Thịnh cười khiêu khích đáp lại, hướng phía sau phất tay ra hiệu, một tên thủ hạ của gã theo sắp xếp mang Tiểu Liêu và Cốc Lam từ sau một chiếc xe tạp hóa cũ kỹ mốc meo ra. Hai tay của họ bị trói ở phía sau, miệng bị băng keo băng kính. Tiểu Liêu vừa nhìn thấy Vinh Huởng và Dịch Phong liền hiểu được dụng ý của Doãn Thịnh. Miệng cô muốn phát ra tiếng nhưng lại không thể phun ra chữ nào.
Vinh Hưởng nhìn thấy Tiểu Liêu vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây, trong lòng nhẹ thở ra.
Doãn Thịnh túm lấy tóc Tiểu Liêu, ở bên tai nó nhẹ nói gì đó, da đầu Tiểu Liêu đau đớn, nhưng vẫn trừng ánh mắt chán ghét nhìn gã.
Doãn Thịnh nheo mắt cười, nòng súng di chuyển từ đùi đến sườn lướt đến phần hông của Tiểu Liêu, quay về phía Vinh Hưởng nói “Chị tôi năm đó chịu khổ thế nào, tôi phải từng chút từng chút trả lại trên người con gái ông. Không biết chính mắt nhìn thấy con gái mình bị hãm hiếp, tâm tình của ông sẽ thế nào nhỉ? “
Sắc mặt Vinh Hưởng đột biến nhanh chóng, tiến nhanh về phía trước, giọng nói cũng thêm phần ngoan độc “Doãn Thịnh, mày dám động vào con bé thử xem!”
Doãn Thịnh nhanh chóng chuyển nòng súng đến thẳng tim Tiểu Liêu “Dừng lại, mày tiến thêm bước tao, tao sẽ nổ súng kết liễu mạng nó trước mặt mày.”
Vinh Hưởng chôn chân tại chỗ, lòng ngực không ngừng đập kịch liệt, đóng chặt mắt “Tội không liên quan vợ con, hơn nữa năm đó, chị của cậu bị trừng phạt là đúng tội, cô ta đáng bị thế. “
Dịch Phong cũng kinh hồn “Doãn Thịnh, Tiểu Liêu vô tội, nó không liên quan gì đến việc năm đó. Muốn báo thù thì tìm chúng tôi. “
“Câm miệng hết cho tao.” Ánh mắt Doãn Thịnh càng ngày càng trở nên tối tăm, súng nắm trong tay chạm mạnh vào eo Tiểu Liêu. Tiểu Liêu cúi đầu rên lên một tiếng.
“Vinh Hưởng, con mẹ mày còn mặt mũi nói chị tao là xứng đáng, chị ấy xứng đáng thế nào, còn mày thì sao? Chuyện chị ấy làm với em gái mày so với việc mày làm thì ai ác độc hơn, mày cho rằng bản thân mày tốt đẹp lắm sao?” Doãn Thịnh càng nói càng kích động.
Vinh Hưởng thấy Tiểu Liêu chịu khổ, trong lòng càng cuống hơn “Được, chỉ cần cậu thả con bé ra, muốn thế nào cũng được, giết tôi hay tra tấn đều được.”
“Mày không có tư cách ra điều kiện với tao.” Cánh tay đang nắm tóc Tiểu Liêu thuận thế trượt xuống dưới chế trụ eo Tiểu Liêu “Dịch Phong, khoanh tay đứng nhìn không phải là tác phong của ông. Thân là thị trưởng.... Đợi lúc băng ghi âm phát ra, tin tức ngày mai thật đủ kích động nha.” Hắn cười thật to, giống như tình cảnh này chính là hình ảnh khiến bản thân hắn hưng phấn “Con dâu luân phiên bị cường gian, Dịch thị trưởng bàng quang đứng nhìn. Tựa đề này thế nào? “
Dịch Phong gần như đã muốn nổi điên, trong lòng phẫn hận lại không dám manh động “Doãn Thịnh, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Làm tất cả những việc này, chị cậu cũng không thể sống lại, muốn báo thù, trả thù thì tìm nam nhân bọn ta mà thanh toán. Đối phó với một cô gái thật không đáng mặt, lấy con bé ra uy hiếp chúng tôi thật bỉ ổi? “
“Tao cũng không biết đang muốn gì?” Doãn Thịnh nhíu mày, để nòng súng ở ngực Tiểu Liêu va chạm vào người nó “Bọn mày nghĩ tao muốn giết nó? Tao không có bỉ ổi như bọn mày, chẳng qua chỉ muốn nhờ nó diễn vài màn cho bọn mày coi, thấy tao đối vói bọn mày tốt chưa. Cho bọn mày coi phim miễn phí còn muốn gì nữa? “
Vinh Hưởng và Dịch Phong cơ hồ đã xác định tên này bệnh không nhẹ, bây giờ nói gì đều có thể dễ dàng chọc giận gã. Doãn Thịnh gật đầu với người phía sau, một tên thủ hạ cầm dây thừng hướng về phía Vinh Hưởng và Dịch Phong “Ngoan ngoãn ngồi đây, xong việc sớm đối với mọi người đều tốt. Quay xong, chúng ta làm lễ đóng máy nha.” Doãn Thịnh cười nhìn Vinh Hưởng và Dịch Phong.
Vinh Hưởng và Dịch Phong âm thầm liếc nhau, tay bên hông nắm chặt thành quyền.
Bách Sanh từ lỗ thông gió phía sau kho hàng nhảy vào, nép theo hàng hóa trong đó đi vào. Phía sau Doãn Thịnh có 4 nguời, mỗi người trong tay đều có súng. Bách Sanh nhìn Tiểu Liêu bị Doãn Thịnh khống chế trong ngực. Còn Cốc Lam bị một gã đàn ông khác giữ cách đó không xa.
Vinh Hưởng và Dịch Phong cũng đã nhìn thấy Bách Sanh, ánh mắt trao đổi với nhau, từ từ lùi về phía sau. Dịch Phong lên tiếng “Doãn Thịnh, cậu không cảm thấy nếu muốn bào thù cũng không nên tìm chúng tôi? Là lỗi của Chu Tư Thành, nếu trước đó ông ta không vứt bỏ Doãn Phồn, cô ta cũng không vì yêu hóa hận như thế?”
Doãn Thịnh bị lời nói của ông chọc tức, ánh mắt hung ác trừng thẳng ông “Mày câm miệng, thế nào, bây giờ sợ rồi muốn trốn tránh trách nhiệm. Tao mặc kệ tình cảm cùa chị ấỵ và hắn ta. Tao chỉ biết chúng mày chính là người trực tiếp gây ra cái chết cho chị ấy. Tao và chị ấv sống nương tựa nhau, chúng màỵ căn bản là không hiểu thứ tình cảm này. Trong mắt chúng mày làm gì có thân tình?”
Bách Sanh tiến mấy bước về phía trước, ôm lấy cổ tên thủ hạ trước mặt Doãn Thịnh, cho gã một dao, nhanh chóng đoạt lấy súng trong tay gã, bắn bỏ xích trên tay Cốc Lam, tên đó đau đớn kêu một tiếng liền ngã xuống, thống khổ che lấy ngực.
Doãn Thịnh nghe được phía sau có động tĩnh quay đầu nhìn lại. Dịch Phong cũng ghìm lấy dây thừng trong tay gã nọ, thuận thế đem dây thừng trong tay gã chế trụ trên cổ gã, dùng sức siết, sau đó hướng đến bụng gã đánh mấy quyền, gã cũng choáng váng mà ngã xuống. Dịch Phong quỳ trên người gã dùng dây trói lại.
Vinh Hưởng thì ngaỵ lúc Dịch Phong ra tay, thừa dịp Doãn Thịnh xoay lại phía sau cũng nhanh tiến lên phía trước, tăng cao lực tay nhanh chóng chế trụ súng trong tay Doãn Thịnh. Lông mày của Doãn Thịnh chau chặt lại, tay vòng ở bên hông của Tiểu Liêu chệch xuống dưới, súng lục cùng rớt ra đất. Nhấc chân hướng đến ngực Vinh Hưởng đá vào.
Vinh Hưởng nhanh chóng nhấc chân ngăn chặn. Hai người thay nhau đá vào ngực đối thủ. Lực đạo đều rất mạnh nên cả 2 đều thoái lùi về sau vài bước. Cốc Lam đưa chân đá bay súng cùa tên gần cô nhất. Bách Sanh nhanh tay lẹ mắt rút súng bắn hạ gã. Tên đó ngã xuống dưới chân Cốc Lam, cả người không khống chế được mà co rút.
Tiểu Liêu nhìn tình thế trước mặt, lập tức chạy về phía Dịch Phong. Dịch Phong bắt được nó, nhanh chóng thay nó cởi dây thừng, khi cởi bỏ dây trói, thì cả người cũng sinh đau. Dịch Phong vỗ bả vai nó an ủi “Đi giúp Cốc Lam cởi bỏ dây thừng đi, ba đi giúp những người khác.”
Bách Sanh vừa hạ được một tên, thì phía khác một gã khác cũng nhanh chóng lấy súng nhắm ngay Bách Sanh. Nhưng Bách Sanh đã sớm đoán được tình huống như thế này, nhanh chóng lách qua thùng hàng để sẵn tránh đạn. Viên đạn của tên đó trúng vào thùng hàng để lại mấy vết đạn. Bách Sanh thăm dò nhắm bắn trúng cổ tay đối phựơng, súng trong tay gã cũng vì thế mà rớt xuống đất.
Doãn Thịnh đánh cái rùng mình, nhắm thấy một khẩu súng cách đó không xa, nhanh chóng đến đoạt lấy. Bách Sanh thấy vậy cũng mau chóng tiến lên nhưng vẫn chậm một bước. Doãn Thịnh đã bắt được súng và nhắm đến Bách Sanh. Súng trong tay Bách Sanh cũng không thua kém nhắm lại hướng Doãn Thịnh.
Hai người cứ thế mà giằng co. Doãn Thịnh châm chọc nhìn về phía Bách Sanh với ánh mắt mỉa mai “Dịch Bách Sanh không thể tưởng tượng được mày vẫn còn sống, thiếu chút nữa đã bị mày lừa, vốn là định cho mày xuống dưới nhìn mặt Lâm Lâm, cho Dịch gia các ngươi giữ lại một người. Nhưng nếu người chết là Dịch Thiên Bắc. Như vậy thì mày phải xuống chôn cùng Lâm Lâm.”
Bách Sanh trào phúng cười “Còn không biết ai là người sẽ chôn cùng cô ấy, tôi nghĩ cô ấỵ càng mong nhìn thấy anh hơn đó.”
“Có mày bồi theo, cho dù tao có chết cũng không thiệt thòi lắm.” Doãn Thịnh híp mắt lại “Lúc trước, đồng ý với Lâm Lâm sẽ không đụng đến người nhà họ Dịch. Tao cũng đã định buông tha Dịch Thiên Bắc coi như để ăn nói với Lâm Lâm, chuyện hôm nay là tự mày tìm đến.”
Bách Sanh nhìn thấy miệng súng của gã không ngừng dao động giữa trán mình, khiến trán hắn cũng nhỏ xuống vài giọt mồ hôi tinh tế. Ngón cái chậm rãi đi lên muốn nắm lấy cò súng, nhưng còn chưa kịp chạm đến thì lại nhìn thấy Doãn Thịnh bị cái gì đó chạm phải thân mình gã liền nghiêng sang một bên. Hai tiếng súng đồng loạt vang lên, giữa trán Doãn Thịnh chậm rãi chảy xuống một dòng máu đỏ, thân thể nặng nề ngã ra đất.
Bách Sanh nhìn thấy Tiểu Liêu phía sau Doãn Thịnh, nhìn nó cười gượng “Đồ ngốc, anh không phản ứng kịp thì chẳng ra em sẽ phải ở góa rồi sao.”
Doãn Thịnh bắn phát đó, khi Bách Sanh bóp cò súng cũng đồng thời né người qua, viên đạn xê xích xẹt qua áo sơ mi hắn.
Tim Tiểu Liêu dường như muốn ngừng đập, ngẩn người nhìn Bách Sanh, sắc mặt tái nhợt, nháy mắt một cái liền khóc òa lên. Chạy đến ngã vào lòng Bách Sanh, ôm chặt hắn “Bách Sanh, người này tại sao khó chết như vậy.”
“Lần này, là chết thật rồi, sẽ khỏng bao giờ xuất hiện nữa đâu.” Bách Sanh nhìn người trong lòng “Được rồi, đừng khóc nữa. Khóc nữa anh sẽ tìm hắn ta hả giận, xác chết hắn sẽ vùng dậy.”
“Hả….” Tiểu Liêu vội cắn môi, liếc mắt nhìn Doãn Thịnh đang nằm trên mặt đất, thút tha thút thít siết chặt quần áo Bách Sanh. Xác chết vùng dậy nha, đó chính là thi biến sao?
“……….” Bách Sanh không nói gì, cúi đầu nhìn quần áo nhăn nhúm của mình.
Tiểu Liêu “Á” một tiếng, gỡ tay hắn ra “Đừng nhúc nhích, để ẹm cắn một cái.”
“Dịch Tiểu Liêu, làm sao quần áo anh toàn là nước bọt em, thật là khó coi.”
“Em cũng không ghét của anh, mà anh lại ghét của em. Sau này đừng mong em uống nước bọt của anh nữa.”
“……………”
Mấy người khác cũng ở đó, không ngừng xoa tay xoa chân, trừng mắt nhìn Bách Sanh ôm người trong ngực, tâm can bảo bối của hắn không ngừng giải thích.
“Đàn ông mà lại ấu trĩ như vậy. Rốt cuộc tại sao Tiểu Liêu coi trọng nó.”
Dịch Phong nghe thế liền tỏ vẻ không vui, liếc nhìn người bên cạnh “Ấu trĩ, còn không biết ai ấu trĩ à. Đều là bị con gái ngây thơ của ai kia dạy hư mà thôi. Con tôi vốn là người thành thục lại chững trạc, bây giờ lại trở thành bà mẹ lớn, chăm sóc cả ba đứa nhỏ.”
“Sao, ghét bỏ sao? Tiểu Liêu nhà tôi mà gọi là ấu trĩ sao, là đáng yêu, hồn nhiên, có biết hay không? Không biết là con trai của ai đã mê muội mặt dày chạy theo ta.”
“Ai mặt dày chạy theo, rõ ràng là con gái ông chạy theo con trai tôi. Còn lén nó sinh con nữa chứ.”
“Đó là con ông lừa Tiểu Liêu, còn chưa tính sổ với ông nữa, cho Dịch gia các người lợi quá còn gì, 2 đứa cháu nội béo ú đáng yêu.”
“Muốn tính hả, tôi giúp ông nuôi con gái còn chưa tính với ông đó.”
Vinh Hưởng nhìn ông xem thường, liền nghĩ “Không đúng, con gái tôi là do ông nuôi, ông lấy lập trường gì ghét bỏ, ấu trĩ cũng là do ông dạy ra, tôi còn chưa tính với ông chuyện này.”
“Ai ghét bỏ con bé. Tiểu Liêu là đáng yêu, hồn nhiên, ông đúng là không biết thưởng thức. Thấy Bách Sanh nhà tôi không, bất chấp mặt dày chạy theo đó.”
“……” Vinh Hưởng nghẹn họng. “Sao những lời này quen tai thế. Nhớ không lầm hình như là chính ông vừa nói thì phải, cũng không nhớ nhầm là lão già này mới bác bỏ mà.
Cốc Lam liếc mắt nhìn theo, hai ông lão này đang dùng cái cách chà đạp mà tự lăng xê nhau mà.