Bùi Thanh Hoằng trở về Bùi phủ muộn hơn Bùi Diên một chút. Ngoại trừ những ngày đặc biệt, hai cha con vẫn thuờng đi riêng. Hôm nay xe ngựa của hắn vẫn chưa tới, nhưng chiếc xe Bùi Diên thường ngồi vẫn còn đậu ở đây.
Bùi Thanh Hoằng vén màn lên liền thấy Bùi Diên đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. Hắn gọi một tiếng "phụ thân" rồi lên xe ngồi cạnh ông, lúc này xe ngựa mới bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
"Cha đợi có lâu không?"
Bùi Diên mở mắt nhìn hắn, nở nụ cười tinh quái tựa hồ ly, tay trái ông chầm chậm mân mê nhẫn ngọc bên tay phải: "Cũng không quá lâu. Ta đã lệnh cho xe ngựa của con trở về, vì muốn hai cha con tâm sự một chút nên ta mới đặc biệt nán lại chờ."
Bùi Thanh Hoằng "ồ" lên một tiếng chờ phụ thân mình nói tiếp, nhưng Bùi Diên lại im lặng hồi lâu. Một lúc sau ông mới nhắc tới ý chỉ của Thái thượng hoàng: "Hôm nay Thái thượng hoàng đã ban chỉ kéo dài kỳ nghỉ Tết trùng cửu thành ba ngày. Con cảm thấy y có ý gì?"
"Con cũng không biết, nhưng được nghỉ ba ngày là chuyện tốt. Hơn nữa ngày sinh nhật của con vừa vặn là ngày thứ ba, chắc phụ thân không nhớ. Sau này không cần phí sức tìm lý do để nghỉ nữa, đối với con mà nói đây là chuyện có lợi."
Người nhà họ Bùi thường trải qua sinh nhật với những người trong gia đình. Dù Bùi Thanh Dật và Bùi Diên có bận bịu đến đâu cũng sẽ để trống ngày này, dành thời gian cho người nhà. Tuy xin nghỉ không phải chuyện lớn, nhưng quan chức có quy định riêng của quan chức. Quy chế của Đại Lam khá nghiêm khắc, nếu Bùi Thanh Hoằng muốn nghỉ một ngày sẽ phải đi làm bù vào ngày khác. Phải đợi từng thủ tục được phê duyệt, phiền phức vô cùng.
Khi Bùi Thanh Hoằng chỉ là một quan viên nhỏ bé còn tốt, hiện giờ lượng công việc nhiều hơn hẳn trước đây, hắn không chỉ là quan mới nhậm chức mà còn phải gánh trọng trách của Thái phó. Thỉnh thoảng hắn phải ở lại với Hoàng đế, việc nghỉ phép công khai quả là có chút bất tiện.
"Nói cũng phải. Chức Thái phó của Mộc Chi có được thuận buồm xuôi gió không?" Bùi Diên vẫn luôn quan tâm săn sóc con thứ của mình. Dù đối phương đã cưới một nam nhân nên không thể có con, nhưng con đường làm quan của hắn lại thuận lợi nhất trong ba anh em. Sau khi ông rời khỏi chốn quan trường, có lẽ toàn bộ Bùi gia phải dựa vào Bùi Thanh Hoằng là chính.
Bùi Thanh Hoằng lắc đầu: "Có thể Hoàng thượng chỉ là nhất thời hứng khởi. Mấy ngày nay đều là lão sư của Hoàng thượng dạy, nhi tử cũng không có gì để làm. Mỗi ngày con chỉ ở bên cạnh Hoàng thượng cỡ nửa canh giờ."
Bùi Diên trầm ngâm: "Trước tiên đừng đến quá gần Hoàng đế. Mấy hôm trước Chương thái hậu hẹn nói chuyện với mẫu thân con, mấy ngày nay bà ấy liền đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió. Ý chỉ vạch trần mặt nạ của Thái thượng hoàng hẳn là để đảm bảo Hoàng đế không có ý định khống chế triều chính lần nữa, đừng vội vàng lên cùng thuyền với bọn họ."
Bùi Thanh Hoằng lại gật đầu: "Nhi tử đã biết." Suy nghĩ của Thái thượng hoàng, những triều thần bình thường như bọn họ chỉ có thể đoán được năm, sáu phần. Năm đó rõ ràng đối phương đang làm Hoàng đế rất tốt, thế mà lại thoái vị đột ngột. Cái mặt nạ kia đã đeo được nhiều năm, hiện giờ lại muốn tháo xuống. Cũng có thể là đối phương đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn lấp đầy hậu cung rồi đoạt lại ngôi vị Hoàng đế.
Thời điểm Thái thượng hoàng tại vị nổ ra vô số tranh cãi, một trong những nguyên nhân lớn nhất là bởi đối phương không chịu nạp phi tần, cũng không có ý định nhận con cháu hoàng thất làm con thừa tự. Đối với Hoàng đế mà nói, giang sơn không người nối nghiệp là chuyện không thể nào. Triều thần ra sức nhét nữ nhân vào cung của Thái thượng hoàng, kết quả một người thành công cũng không có. Thậm chí y còn xử tử không ít cung nữ vạ miệng hoặc muốn bò lên giường mình. Nói không chừng, Thái Thúc Lan chê triều thần quá phiền nên mới thoái vị.
"Bệ hạ muốn tháo mặt nạ, không lẽ là có người trong lòng rồi?" Mặc dù Bùi Thanh Hoằng đưa ra suy đoán này, nhưng chính hắn cũng không tài nào tưởng tượng được hình tượng người con gái có thể lọt được vào mắt Thái thượng hoàng. Tuy nhiên suy đoán này là không có căn cứ. Dù sao cũng có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Thái thượng hoàng, nếu y thực sự có ý định nạp người chắc chắn sẽ để lộ một vài tin tức.
Bùi Diên lắc đầu: "Khả năng này rất thấp. Theo biểu hiện của Hoàng thượng và Thái hậu thì bên cạnh Thái thượng hoàng không có nữ nhân lạ mặt nào. Mà nếu thật sự là vậy, y chắc chắn sẽ lập phi trước, hà cớ gì phải ban chỉ báo trước mỗi chuyện tháo mặt nạ?"
"Cha đã từng thấy diện mạo của Thái thượng hoàng chưa?" Bùi Thanh Hoằng có chút hiếu kỳ với điều này. Hắn làm quan được sáu năm, từ khi Thái thượng hoàng đăng cơ, thoái vị cho đến nay cũng vừa vặn sáu năm. Khi ngồi trên ngai vàng đối phương vẫn luôn mang mặt nạ, người dân cũng rỉ tai nhau rằng vừa ra đời Thái thượng hoàng đã đeo mặt nạ. Nhưng theo những gì Bùi Thanh Hoằng biết, khoảng mười năm trước - khi đối phương vẫn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, y hoàn toàn không đeo mặt nạ bạch ngọc kỳ lạ kia.
Bùi Diên vào triều làm quan đã được mười lăm năm trời, mười năm trước đã lên được vị trí có thể tới Kim Loan điện yết kiến Hoàng đế. Chắc hẳn là ông từng thấy diện mạo của Thái thượng hoàng, chỉ là không có ai nhắc đến mặt nạ của y nên Bùi Thanh Hoằng vẫn chưa từng hỏi.
Đối với sự kỳ vọng của con thứ, Bùi Diên có chút lúng túng lắc đầu: "Lúc ấy Thái thượng hoàng vẫn là Nhị hoàng tử. Trong cung không có lời đồn về việc y đeo mặt nạ, nhưng vi phụ cũng chưa từng trông thấy khuôn mặt thật của y." Lúc ấy sự tồn tại của Nhị hoàng tử quá mờ nhạt, thậm chí còn có tin đồn y là hài tử do cung nữ sinh. Dung mạo y không đặc biệt xuất sắc, cũng không được Kiến Long đế đối xử đặc biệt, bởi vậy ông chưa từng có cơ hội gặp mặt Nhị hoàng tử. Từ khi chính thức lộ diện đến nay Thái Thúc Lan vẫn luôn mang chiếc mặt nạ kỳ quái đó.
Khi dùng bữa tối trong phòng cùng Lan Mân, Bùi Thanh Hoằng vẫn còn suy nghĩ về Thái thượng hoàng và mặt nạ của y. Tuy làm hai việc cùng lúc nhưng tốc độ ăn của hắn vẫn nhanh hơn đối phương không ít. Sau khi ăn cơm xong, hắn nhìn Lan Mân đề cập tới chuyện của Thái thượng hoàng, dùng đũa gắp một khối thịt trắng như tuyết từ bụng cá vào bát y: "Tử Giác đã từng nghe nói về Thái thượng hoàng trên triều đình của ta chưa?" Bùi Thanh Hoằng không đặc biệt thích ăn cá, nhưng vì mẫu thân yêu thích nên hắn vẫn biết phần cá nào ít xương nhất.
Tay cầm đũa của Lan Mân dừng một lát, y đáp: "Sao Mộc Chi lại hỏi vậy?" Y chuyên chú kiểm tra xem miếng cá còn xương không rồi mới gắp vào miệng nhai từ tốn, thịt cá mềm đến nỗi tan ra trong miệng. Y ăn uống thanh nhã vô cùng nhưng tốc độ cũng không quá chậm, nhìn là biết đây là một vị công tử đích thực.
Bùi Thanh Hoằng cũng không nghĩ nhiều. Người họ Lan rất chú ý quy củ khi dùng bữa, cũng không có gì lạ khi có thể bồi dưỡng được một quý công tử phong thái thanh tao đến vậy.
Hắn đặt đũa xuống, nắm tay lại chống cằm giải thích: "Không có gì. Chỉ là trước giờ Thái thượng hoàng vẫn luôn đeo mặt nạ, đột nhiên hôm nay y lại hạ thánh chỉ nói muốn tháo xuống. Ta muốn hỏi, Tử Giác thấy phía sau mặt nạ kia là dung mạo thế nào?"
"Hẳn là phi thường anh tuấn." Sau khi nhai xong miếng cá Lan Mân đáp một câu như vậy. Dù là thân phận Lan Mân hay Thái thượng hoàng y cũng đều tiết kiệm lời khen, nhưng đã khen mình thì nhất định phải dốc sức mà khen. Huống chi y đang nói sự thật, gương mặt đó quả là khôi ngô tuấn tú, chân mày khí khái, phong thần tuấn lãng.
"Sao ngươi lại nghĩ vậy?" Bùi Thanh Hoằng hơi kinh ngạc, phải biết dân chúng đều đồn gương mặt của Thái thượng hoàng cực kỳ xấu xí nên mới phải che đi, nếu thật sự phi thường anh tuấn đã không cần mang mặt nạ. Nếu dung mạo của y kinh thiên động địa tựa tiên giáng trần, khiến người nhìn đê mê không muốn rời mắt, vậy thì càng nên tháo mặt nạ xuống mới phải. Dựa vào bản lĩnh và địa vị của Thái thượng hoàng, nào có ai chán sống dám có ý đồ với y?
"Không có gì, trực giác mà thôi." Lan Mân chỉ trả lời một câu rồi không nói nữa. Có rất nhiều bí mật trong cung y không muốn đàm luận cùng Bùi Thanh Hoằng, mà với thân phận Lan Mân thì không thể mà cũng không cần thiết phải thảo luận cùng đối phương.
Bùi Thanh Hoằng cũng không hỏi nhiều nữa, hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ, cũng không nhất quyết muốn đòi một câu trả lời thỏa đáng từ Lan Mân.
Bầu không khí ở đây thật hài hòa, nhưng mật thất nơi khác trong phủ lại âm u căng thẳng.
Những chủ tử của Bùi phủ đều có viện riêng, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể quản viện của mình, thực tế trong phủ còn có vài mật thất hắn chưa hề hay biết. Nếu Bùi Thanh Hoằng thấy được cảnh tượng bên trong mật thất của chính phụ thân mình, nhất định sẽ cực kỳ sửng sốt trước bí mật ẩn giấu trong nhà.
Thư phòng cá nhân của Bùi Diên không có nhiều đồ vật, xà nhà lại được thiết kế rất đặc biệt, hoàn toàn không có chỗ để trộm cướp ẩn nấp. Sau khi đóng cửa kéo chốt ông còn kiểm tra lại gian phòng lần nữa, tiếp đó mới kéo một rương gỗ lớn dưới gầm giường ra.
Hôm qua phòng ngủ mới được dọn dẹp sạch sẽ, không cần lo kéo rương gỗ ra sẽ để lại dấu vết khiến mật thất bại lộ. Bùi Diên lấy ra một hộp đựng châu báu trong rương, dùng ngọc bội đeo bên người để mở hộp, bên trong là một chiếc chìa khóa hình dạng kỳ quái. Ông di chuyển nghiên mực trên bàn đến vị trí đặc biệt, lúc này viên gạch thứ ba trước kệ sách trong phòng mới dịch chuyển, để lộ ổ khóa. Ông cắm chìa khóa vào, cánh cửa căn phòng tối liền lặng lẽ mở ra.
Bùi Diên bước xuống lối vào một địa đạo thật dài, tay cầm đèn hoa sen dạ minh châu do Hoàng đế ban thưởng và một con dao nhỏ. Ông bước xuống đường hầm dài đằng đẵng vừa tối tăm lại vừa chật hẹp, không biết đã đi được bao lâu tầm nhìn mới dần dần mở rộng. Trước mắt là cung điện đèn đuốc sáng rực, nhưng nhìn kỹ lại không thấy ngọn lửa nào. Trên đui đèn khảm các loại dạ minh châu lớn nhỏ, cây đuốc cũng được đúc từ vàng, bên trên bôi bột huỳnh quang phát sáng thay vì đốt lửa.
Phong cách bài trí này rất được hoàng thất tiền triều ưa thích, loại hương đang đốt trong lư nơi góc phòng cũng là loại quý tộc tiền triều thích nhất. Trong cung điện nhỏ này chỉ có những món đồ quý giá mà lạnh lẽo, hoàn toàn không có hơi người, trên bàn ngọc cao bằng nửa người bày đầy thụy thú được chạm khắc từ bạch ngọc. Toàn thân trắng như tuyết, mình tựa sư tử, trên đầu lại có hai cái sừng, cằm mọc một chòm râu dê, đôi mắt lớn đen bóng được khảm hắc diện thạch, giữa ấn đường có một điểm đỏ. Diện mạo không thể nói là không uy phong. Dáng dấp này nghiễm nhiên là thụy thú bảo hộ tiền triều - Bạch Lâm.
Bùi Diên ngây người nhìn chằm chằm vào hình dáng được chạm từ ngọc kia một hồi. Chiếc mành được tạo nên từ các chuỗi trân châu bị một bàn tay vén lên, cánh tay kia mang màu lúa mỳ cực kỳ khỏe mạnh. Giọng nói của một thanh niên kéo Bùi Diên đang sững sờ trở về: "Ngươi đến rồi sao."