Việc đi Lan phủ cầu hôn vô cùng thuận lợi, hai nhà trao đổi ngày tháng năm sinh rồi chọn ngày lành để tổ chức hôn sự.
Số mệnh là của cha mẹ, nói như vậy nghĩa là việc bức tranh của Lan công tử có thể vô tình đến tay hắn cũng tương đương như Lan phủ gửi cho hắn một cành ô-liu. Tuy vị Lan công tử kia chưa từng xuất hiện nhưng toàn bộ quá trình định thân đều diễn ra thuận lợi như dự tính của Bùi Thanh Hoằng.
Người cầu thân vừa về báo tin thì Diệp thị cũng vừa thị sát cửa hàng bên ngoài xong, nghe tôi tớ báo cáo sự việc rồi vào thư phòng bàn việc cùng Bùi Thanh Hoằng.
Người đời ai ai cũng biết Diệp thị chính là một tài nữ hiếm gặp. Mang theo trăm vạn của hồi môn gả cho Bùi Diên không một cắc dính túi, sau đó bà liền quản lý chặt chẽ chuyện tài chính trong nhà. Quyền to không nói, bà còn nắm được cả thân lẫn tâm của phu quân. Ba đứa con trai Bùi gia đều do một tay bà dạy bảo, còn Bùi Diên lại từ một kẻ vô danh biến thành Tả thừa tướng công thành danh toại, thủy chung không nạp thiếp.
So với con trưởng và con út suốt ngày chỉ biết đọc sách thì con thứ vừa có tài năng vừa hiểu chuyện, không khiến bà phải quá bận tâm. Nhưng điều này không có nghĩa là bà không yêu thương đứa trẻ này: “Ngươi thật sự muốn cưới một nam nhân làm chính thê? Không phải ngươi không biết một nam nhân thì không thể sinh con. Thành gia mà không có con là một loại bất hiếu. Nếu chính thất không có hài tử mà thiếp thất lại có thì mặt mũi nương tử ngươi biết để ở đâu?”
Bùi Thanh Hoằng không nói lời nào, hắn biết mẫu thân của mình vẫn còn lời chưa nói hết.
Ngừng một lúc, Diệp thị tiếp tục nói rõ từng vấn đề cho nhi tử: “Hoành Viễn đế sủng ái An phu quân nhất, nhưng từng có ý nghĩ lập hắn làm hậu. Ngay từ đầu lấy nam nhân làm chính thê đã là chuyện không thể rồi. Ngươi thông minh hơn người vậy mà sao lại nghĩ không thông chuyện này chứ?”
Khóe miệng Bùi Thanh Hoằng giật giật, bà lập tức chặn lời nhi tử: “Đừng nói các ngươi vừa gặp đã mến, người khác có thể không biết không hiểu, nhưng Lan công tử kia là một người không được sủng ái, tính cách lại không đủ hoạt bát, chắc chắn không phải dạng người hay chạy ra ngoài chơi. Sợ rằng ngươi với người ta còn chưa gặp nhau được mấy lần, không đủ hiểu biết về tính cách đối phương. Hôn lễ cũng không cần quá tốt, mẫu thân thay ngươi tìm một mối hôn sự thích hợp. Nếu như vẫn thích nam nhân thì cũng có thể lấy vài nam tử gia thế trong sạch về làm thị thiếp.”
Lời ngoài ý trong của bà hắn đều hiểu. Hoàng thất Lam quốc thích nam nhân nên toàn bộ quốc gia đều cho rằng việc thích nam nhân là một điều phong nhã. Nhưng loại phong nhã này há có thể thành chính sự?
Lam quốc từ xưa đã có quan lớn, quý nhân nuôi nam thiếp dưỡng nam sủng. Chỉ có nhà quá nghèo khổ, quá bức bách thì mới có việc hai nam nhân ký kết khế ước huynh đệ rồi sống cùng nhau. Hắn cũng chẳng có lý do gì để cưới một nam tử có dung mạo, gia thế, tài hoa đều không bằng mình làm chính thê cả, nếu hôn sự này thực sự diễn ra theo ý hắn, chỉ sợ là sẽ bị người đời chê cười. Mà người làm mẹ đương nhiên không thể nhìn con mình bị giễu cợt được.
Khóe miệng Bùi Thanh Hoằng nhếch lên một cái, hắn tiến lên vài bước, nắm chặt tay Diệp thị: “Nhi tử hiểu tâm ý của mẫu thân, chỉ là ta không thể sinh ra một chút tình cảm nào với nữ nhân. Phụ thân cũng từng nói, muốn làm việc bên ngoài bắt buộc phải an ổn trong nhà trước. Phụ thân và huynh trưởng đều chưa từng nạp thiếp, chẳng lẽ mẫu thân người lại để cho nhi tử phá hủy gia quy Bùi phủ, khiến gia trạch không thể yên ổn ư? Còn việc hương khói mẫu thân không cần lo lắng, chẳng phải vẫn còn huynh trưởng và tam đệ hay sao.”
Diệp thị có thân hình nhỏ nhắn, gương mặt cũng nhu hòa động lòng người. Nhưng bà lại có một đôi mắt phượng sắc sảo sáng ngời, khi nghiêm túc nhìn người khác khí thế lại càng tăng. Đối diện với Bùi Thanh Hoằng hồi lâu, bà vẫn đành phải hạ giọng: “Thôi được, ngươi muốn làm sao cũng được. Nếu phụ thân ngươi cũng đồng ý ta sẽ không nói thêm nữa.”
Trầm ngâm một lát bà lại nói thêm một câu ý vị sâu xa: “Có điều đại tẩu ngươi bên kia ta không giúp nổi. Gia đình có bình an hay không, nhờ hết vào ngươi vậy.”
Bùi Thanh Hoằng mỉm cười: “Điểm này mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử nhìn người chưa bao giờ sai cả.”
Diệp thị gật đầu: “Mẫu thân cũng mong vậy. Được rồi, ta cũng không nhiều lời nữa. Nếu ngày lành đã định thì ngươi cứ yên tâm làm tân lang, còn việc quan trọng cứ để ta lo. Nhất định sẽ cho ngươi một hôn sự đẹp đẽ đủ đầy.”
“Vậy nhi tử xin cảm tạ mẫu thân.” Dù biết mẫu thân vô cùng yêu thương mình nhưng Bùi Thanh Hoằng vẫn không nhịn được mà đối xử khách khí với bà. Ba huynh đệ trong nhà đều cùng cha cùng mẹ nhưng nếu so sánh thì vẫn là phụ thân dạy bảo hắn nhiều hơn, thực ra hắn không quá thân cận với mẫu thân.
“Đều là người một nhà ngươi khách khí cái gì?” Thái độ của Bùi Thanh Hoằng khiến ánh mắt bà thoáng ảm đạm. Có điều bà không phải loại nữ nhân suốt ngày chỉ biết lo lắng chuyện chồng con nên cũng không muốn nói thêm gì. Bà miễn cưỡng giơ tay lên vỗ vỗ vai Bùi Thanh Hoằng rồi rời đi.
Chờ đến lúc người hầu của Diệp thị đóng cửa thư phòng đi xa, thư đồng mài mực mới dám thở ra một hơi.
Bùi Thanh Hoằng trở về ngồi trên ghế của mình, chấm đầu bút lông vào nghiên mực rồi bắt đầu viết chữ. Hắn vừa viết vừa trêu ghẹo thư đồng: “Mỗi lần thấy mẫu thân ngươi lại diễn cái bộ dạng có tật giật mình. Nói đi, rốt cuộc ngươi làm chuyện gì để mà cứ phải lo lắng đề phòng vậy chứ?”
Thư đồng mi thanh mắt tú yếu ớt trả lời: “Ta thật sự không làm gì hết, chỉ là mỗi lần nhìn thấy phu nhân đều cảm thấy chột dạ hụt hơi. Thiếu gia ngài đừng giỡn với ta nữa, ngài vẫn nên nghĩ một chút đến ý tứ của phu nhân đi. Ngài thực sự muốn lấy một nam tử làm chính thê sao?”
“Những điều ta nói từng có điều nào là giả chưa?” Bùi Thanh Hoằng đặt bút viết tiếp. Gần đây Thái thượng hoàng muốn tu sửa hoàng cung, việc này đương nhiên là rơi xuống đầu Thượng thư bộ Công hắn.
Thư đồng lắc đầu: “Việc thiếu gia đã nói từ trước tới giờ chưa có nửa lời giả. Chỉ là, đây là chuyện hôn nhân đại sự đó! Nếu tân phu nhân kia có diện mạo xấu đến vô duyên thì ngài chịu nổi sao?”
Thư đồng ở cạnh hắn nhiều năm như vậy, nói chuyện vẫn tương đối tùy tâm tùy tính. Thế mà Bùi Thanh Hoằng lại thực sự trả lời hắn: “Nếu trên đường gả vào nhà ta không bị đánh tráo thì chắc chắn không cần lo đến chuyện diện mạo xấu tới vô duyên.”
“Vậy còn bên Đại thiếu phu nhân thì phải làm thế nào? Ta nghe nói Lan công tử tính tình dễ mến, lỡ may bị quận chúa khi dễ thì sao!” Cậu nhóc mười chín tuổi tưởng tưởng đến cảnh tân phu nhân bị Vinh Hân quận chúa khi dễ dè bỉu, tức thì toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Tay Bùi Thanh Hoằng bỗng dừng một chút rồi lại tiếp tục vẽ kết cấu đường dẫn nước vào tẩm điện: “Đây không phải việc ngươi nên quan tâm, mài mực cho tốt đi, đừng để nước dây vào bản vẽ của ta.”
“A!” Thư đồng ủ rũ đi lau cái bàn dính nước, hắn là một lòng lo nghĩ cho chủ tử của mình, trong phủ này ai mà không khen hắn mới có mười chín mà đã khôn khéo chứ? Chỉ có phu nhân và thiếu gia luôn xem hắn như tên ngốc, nhiều chuyện còn ghét bỏ hắn. Quả thực khiến hắn đau lòng sâu sắc mà.
Bùi Thanh Hoằng lắc lắc đầu, nếu không phải bản thân sắp thành thân thì hắn cũng không được nhàn rỗi như vậy, đáng tiếc việc của bộ Công cha hắn cũng không thể giúp quá nhiều. Hắn còn phải kiểm tra dự toán ngân lượng cần thiết cho công trình, nhân tiện báo cho bộ Hộ để xem xét nên sử dụng ngân lượng như thế nào.
Vì quá thời hạn của canh Mạnh Bà nên từ năm mười sáu tuổi kí ước kiếp trước của hắn đã dần thức tỉnh. Đời trước trong mắt thế nhân hắn là một nhân sĩ thành công, đời này cả gia thế và năng lực vẫn còn đó. Chỉ có điều, làm một Thượng thư bộ Công nhỏ nhoi không phải mục tiêu hắn theo đuổi.
Năm đó Thiên tử mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan trước đó vừa lên ngôi đã phải chịu đủ loại lên án, y liền hô mưa gọi gió tru di một đám quan lại đã nói những lời không nên nói. Lại có Hoàng phi của Tiên đế thời trẻ - nay là Thái hậu - lên tiếng, vậy mà vừa ổn định được kỉ cương triều đình thì Thái thượng hoàng lại quyết định nhường ngôi cho Thiên tử, chỉ có điều khi ấy tuổi Hoàng đế còn quá nhỏ. Thế là chúng thần lại cùng nhau dâng tấu thỉnh cầu Thái thượng hoàng trở lại ngôi vị Hoàng đế. Thế nhưng y kiên quyết không quay lại ngôi vị ấy lần nữa, khỏi khiến cho bọn người rảnh rỗi khắp thiên hạ lấy bút làm vũ khí.
Tuy trên danh nghĩa y chỉ là người giám sát Hoàng đế nhỏ tuổi, nhưng thực tế Thái thượng hoàng nắm chắc tất cả trụ cột triều đình trong lòng bàn tay, tiểu Hoàng đế căn bản chắc có chút thực quyền nào. Thái thượng hoàng vốn là đệ đệ ruột của Tiên đế, giết chết tiểu Hoàng đế là chuyện nhỏ, chỉ là y lười phải thay một con rối mới mà thôi.
Đương nhiên Lam quốc cũng có vài lời đồn về việc tại sao Thái thượng hoàng lại nhường ngôi, như do y quá xấu hay không lên được chẳng hạn. Chứ người bình thường ai lại suốt ngày đeo mặt nạ, hơn nữa cũng đã hai mươi mấy rồi mà ngay cả một phi tử cũng không có. Không gần nữ sắc cũng chẳng gần nam sắc, vậy chắc chắn là không lên nổi rồi.
Hắn chẳng quan tâm rốt cuộc về phương diện ấy Thái thượng hoàng có được không, chỉ là từ khi y nhiếp chính đã được sáu năm, năm nay Hoàng đế cũng đã mười một, các bang phái bên ngoài cứ như hổ rình mồi vậy. Thời cơ tốt như vậy mà hắn lại không ra tay thì sao xứng được với ký ức hai đời chứ?
Gia tài Bùi gia đáng giá bạc triệu, phụ thân Bùi Thanh Hoằng lại là lão thần quan tam triều, rất có uy vọng, lại còn là chỗ dựa cho Thái hậu và tiểu Hoàng đế. Vì vậy Bùi Diên không tốn chút công sức nào liền trở thành cái đinh trong mắt Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan. Mặt ngoài Bùi gia phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng nhưng thực chất lại vô cùng bấp bênh, tràn ngập nguy cơ.
Huynh trưởng của hắn lấy Vinh Hận quận chúa có nghĩa là đã về cùng một phe với hoàng thất, còn hắn lại cưới một công tử thuộc dòng dõi thư hương không liên quan đến việc triều chính. Có lẽ như vậy thì có thể làm yên lòng Thái thượng hoàng phần nào.
Mấy năm nay, số lượng nữ nhân có độ tuổi phù hợp với hắn do Diệp thị giới thiệu có thể lập nên hẳn một đội quân chính quy. Nếu không phải bản thân thật sự không có hứng thú với nữ nhân thì hắn cũng không lấy nam nhân làm gì. Trước thành gia sau lập nghiệp, hắn không yêu cầu thê tử của mình phải lo đến vấn đề lập nghiệp, chỉ mong sao y đừng để hắn quá thất vọng là được.
Hôn sự của Bùi Thanh Hoằng vừa được định, người kinh ngạc nhất không phải ai khác mà lại chính là đại tẩu Vinh Hân quận chúa của hắn. Người truyền tin vừa tới Bùi phủ, ngay lập tức liền có người tới đại phòng của nàng, tường thuật tỉ mỉ toàn bộ chuyện hôn sự của Nhị công tử lại cho Vinh Hân quận chúa.
Thị nữ của quận chúa vừa mới đóng kín cửa xong liền hô to gọi nhỏ: “Không ổn, không ổn rồi! Nhị thiếu gia thật sự sẽ lập gia thất!”
Nữ tử ngồi trước bàn trang điểm còn chưa kịp phản ứng thì tỳ nữ đang sửa soạn cho nàng đã lên tiếng: “Chuyện này là do ai đồn? Từ trước đến nay không biết có bao nhiêu khuê tú hào môn được giới thiệu cũng chẳng thấy Nhị thiếu gia quan tâm, ngươi đừng có vào đây làm ồn, lại khiến chủ tử khó chịu.”
Thật ra lời này cũng có lý. Vinh Hân quận chúa vừa kích động đến mức chuẩn bị đứng dậy lại yên vị ngồi về. Kết quả sắc mặt thị nữ kia càng khó nhìn, tưởng đã chọc tới quận chúa liền đánh bạo mà tiếp lời: “Nô tỳ nào dám tùy tiện nói bậy làm chủ tử tức giận chứ! Người thay Nhị thiếu gia cầu hôn cũng đã trở về, hơn nữa phu nhân còn mới từ chỗ ngài ấy về, mối hôn sự này đã được định đoạt cả rồi, nửa tháng sau sẽ tổ chức đó.”
Nàng vừa mới dứt lời, quận chúa liền bật dậy. Tỳ nữ chải đầu kia vội mở miệng: “Chủ tử từ từ thôi, tóc rối mất.”
Mày liễu của Vinh Hân quận chúa như muốn dựng thẳng lên, dung nhan xinh đẹp bị lửa giận đốt cháy trông có phần dữ tợn: “Loạn đến vậy rồi còn cần tóc đẹp làm gì? Đổi kiểu khác đơn giản thôi, ta rất muốn xem xem là hồ ly tinh phương nào mà lại không biết xấu hổ, dám cả gan đi câu hồn của Mộc Chi cơ đấy!”