Chưa dứt lời, Bùi Thanh Hoằng đã hung hăng ném thẳng con dấu xuống đất. Hắn hít một hơi thật sâu như dùng toàn bộ sức lực hiện có để trấn tĩnh lại cảm xúc, bàn tay hết nắm chặt rồi lại duỗi. Đến khi sự bình tĩnh quay trở lại, Bùi Thanh Hoằng lập tức nhấc chân rời đi.
Giọng nói của Lan Mân nghe ra mấy phần lắp bắp: "Ngươi... định đi đâu?"
Bùi Thanh Hoằng dừng chân trong giây lát, bình thản trả lời: "Ta về thư phòng, viết vài dòng dâng Bệ hạ."
"Ta không cho phép!"
Con dấu còn dính máu đỏ tươi bị đập vỡ một góc, nhưng lúc này không ai còn tâm trạng để ý tới nó.
Bị Lan Mân đưa tay ra chặn đường, Bùi Thanh Hoằng rũ mi, yên lặng dịch sang một bước, tiếp tục rời đi.
Giọng nói của Lan Mân càng thêm lạnh lẽo cứng rắn: "Cô gia không cho phép!"
Bùi Thanh Hoằng dừng bước: "Bệ hạ đây là đang dùng hoàng uy ép buộc vi thần sao?"
Ngữ khí Lan Mân nhu hòa đi mấy phần: "Ngươi biết ta vốn dĩ chỉ muốn ngươi ở lại."
Bùi Thanh Hoằng ngay lập tức ngồi xuống, bày ra bộ dạng đang rửa tai lắng nghe.
"Vì sao ngươi biết được thân phận của cô gia chỉ bằng một con dấu?"
Một lần nói dối cần kéo theo vô số lời nói dối khác để che đậy, tuy có thể thành công giấu giếm một lần nhưng cũng không tránh khỏi việc sớm muộn bị bại lộ. Chi bằng trực tiếp ngả bài ngay bây giờ.
Bùi Thanh Hoằng không buồn che giấu vẻ mỉa mai trên nét mặt: "Có nhiều điểm bệ hạ vẫn chưa chu toàn. Chỉ là ta lúc trước nhìn không ra. Hiện tại xâu chuỗi lại tất cả là có thể kết luận rồi. Nói thật, lúc nghĩ ra đáp án này, ta – à không, vi thần đã kinh ngạc không thôi. Thật không thể ngờ, bệ hạ lại nhàn nhã đến mức hạ mình đóng vai thư sinh của Lan phủ để bước vào đại môn của Bùi gia chúng ta."
Lan Mân ngồi đối diện hắn, hai bàn tay siết chặt: "Cô gia không vào Bùi phủ chỉ vì Bùi gia! Lan Mân là ta, Thái thượng hoàng cũng là ta."
Gương mặt của Bùi Thanh Hoằng lộ vẻ nghi hoặc. Lan Mân tiếp tục nói: "Muội muội gia chủ Lan phủ quả thật là mẫu thân của ta. Mà phụ thân của ta chính là Kiến Long đế năm ấy. Khi ta ở trong cung, người trong Lan phủ là ảnh vệ, sau khi ta được gả vào Bùi phủ thì người ở cùng ngươi luôn luôn là ta. Nói về thân phận, ta chưa từng giấu ngươi bao giờ."
Bùi Thanh Hoằng nhắm nghiền hai mắt. Dòng cảm xúc ào ạt ập tới trong lòng hắn, hóa thành thanh âm khàn khàn lộ rõ vẻ chán nản, từng câu từng chữ gằn mạnh vô cùng nặng nề: "Ngươi có còn nhớ, khi ngươi nói với ta chuyện hạ dược đêm tân hôn, trước khi đi ngủ ta đã nói gì với ngươi?"
Lan Mân vốn đang có rất nhiều điều muốn giải thích, nhưng chỉ một câu này đã khiến y nuốt hết lời định nói vào bụng. Y trầm mặc hết nửa ngày, cuối cùng vô cùng khó khăn mới nói thành lời: "Ngươi đã nói, đừng bao giờ gạt ngươi."
"Đừng bao giờ gạt ta." Bùi Thanh Hoằng lặp lại. Giọng điệu của hắn không một tia cảm xúc, âm điệu bình thản nhưng dưới tình huống này lại nghe ra ý vị châm chọc đến cực điểm.
Lan Mân rơi vào trầm tư. Y quả thật đã đi đi về về hoán đổi thân phận liên tục. Dù người ở cùng đối phương chính là y, nhưng cũng là y đã nói dối vô số lần để che giấu. Lời giải thích liên quan đến đêm tân hôn hôm đó thực chất cũng chỉ là một lời nói dối khác.
Bùi Thanh Hoằng thấy đối phương im lặng cũng không nhiều lời nữa. Hắn đứng dậy, đi tới nơi trưng bày mô hình trong phòng. Mô hình cung đình lầu các này là do hắn đặc biệt mang từ nơi làm việc về đây. Mỗi chi tiết đều mười phần hoa lệ, mỗi cái tốn mất mấy ngày công sức của hắn để dựng.
Dưới ánh nến chập chờn, bàn tay Bùi Thanh Hoằng như có như không đẩy nhẹ. Mô hình mỹ lệ nghiêng ngả, chưa đến một khắc sụp đổ thành một mảng tan tành dưới đất.
"Mối quan hệ của vi thần và bệ hạ cũng như mô hình này mà thôi. Tình cảm xây dựng trên lừa gạt giả dối, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, hào nhoáng đến mấy trong nháy mắt đều về lại hư vô."
Thực chất, nội tâm Bùi Thanh Hoằng đã đấu tranh vô cùng dữ dội. Rất nhiều chi tiết khiến hắn khó lòng chối bỏ rằng tình cảm đã thực sự tồn tại. Nhưng ngay từ đầu thân phận của y đã là lừa dối, thời gian ở chung đối phương cũng đã lừa hắn vô số lần nữa. Hắn không thể ngăn mình hoài nghi liệu có phải tất cả ngọt ngào vừa qua đều chỉ là dối trá, đều là do một tay đối phương dẫn dắt, không thể ngăn được suy đoán ác ý rằng Lan Mân có động cơ khác. Hắn vì đối phương đã dành ra biết bao tâm tư, dồn hết tất thảy bao nhiêu tâm ý. Nhớ lại từng biểu hiện vui vẻ của đối phương khi ấy, hiện tại cảm thấy thật mỉa mai làm sao.
Lan Mân nhìn hắn: "Hiện tại ta thấy tâm tình ngươi quá rối loạn nên sinh ra mê sảng. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện, nói rõ rồi chắc chắn ngươi sẽ thông suốt."
Tiếng Bùi Thanh Hoằng nặng nề thở dài: "Khi vi thần phát hiện ra chân tướng, quả thực tâm tình rối bời. Nhưng trước khi bệ hạ về không lâu vi thần đã tự mình thông suốt. Bệ hạ là bệ hạ, Lan Mân là Lan Mân. Ta chấp nhận công tử Lan gia là thê tử của ta, bất kể cuộc đời của y có trớ trêu ra sao, bất kể bao nhiêu tổn thương y đã gánh chịu. Nhưng điều ta không thể chấp nhận chính là, thê tử của ta là Thái thượng hoàng cao cao tại thượng."
"Vì sao lại không thể? Ngươi không thể coi như chưa từng phát hiện sao? Ta không đưa thân phận Thái thượng hoàng đến Bùi phủ, thê tử của ngươi vĩnh viễn là Lan Mân!" Giọng nói của Lan Mân gấp gáp đến chói tai.
Một tầng xám xịt bao phủ đôi mắt Bùi Thanh Hoằng, đáy mắt ngập tràn thất vọng không giấu giếm: "Bệ hạ là đang lừa bản thân hay muốn vi thần cũng tự gạt mình? Sự thật đã bày rõ trước mắt, bệ hạ hà cớ gì phải tiếp tục miễn cưỡng mình, miễn cưỡng vi thần."
Bùi Thanh Hoằng cảm giác đầu óc đối phương quả thực không thông suốt. Thực ra cũng không phải hắn không thể chấp nhận hai thân phận kia là cùng một người. Nếu như Thái thượng hoàng bước vào Bùi gia dưới thân phận Lan Mân, hắn sẽ tuyệt đối không làm gì thất lễ với đối phương. Chỉ cần không ép hắn bán đứng bản thân, làm ra điều gì bất lợi cho Bùi gia, hắn sẽ thành thành thật thật nghe lời, đối phương muốn gì hắn cũng sẽ phối hợp.
Bùi Thanh Hoằng trong chốc lát nhớ tới một câu chuyện hắn từng đọc ở kiếp trước. Mong muốn tìm được tình yêu đích thực, một thương phú gia tài trăm vạn ngàn vạn nọ đã sống dưới thân phận vô cùng nghèo khổ cuối cùng tìm được chân ái. Người ấy chưa từng chê anh ta bần hàn, nhưng sau khi biết rõ chân tướng liền kiên quyết chia tay. Rất nhiều người cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng người trong cuộc hoàn toàn minh bạch. Bởi vì tình cảm ngay từ đầu đã xây dựng trên lừa gạt, người ấy hoàn toàn không thể chấp nhận bị lừa dối.
Tình thế hiện tại của hắn cũng không khác là bao. Dù Lan Mân nói, Thái Thúc Lan và Lan Mân đều là một người, nhưng trong mắt bàn dân thiên hạ, thê tử Lan Mân của hắn và Thái thượng hoàng là hai người hoàn toàn khác nhau. Có thể gả công tử nhà họ Lan cho Bùi Thanh Hoằng, nhưng nếu gả Thái thượng hoàng, thì đó đương nhiên là chuyện hão huyền viển vông.
Công tử nhà họ Lan thanh tao lễ nghĩa, tuy không nương tay với kẻ ác nhưng từ đầu đến cuối trong lòng vẫn đều là thiện ý. Thái thượng hoàng lại cao cao tại thượng, thiên phú vượt trội, tuy hắn vô cùng tán thưởng, thậm chí là kính nể, nhưng tuyệt đối sẽ không động tâm. Hai người mang hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau, làm thế nào để hắn biết được đâu mới là khuôn mặt thật đối phương?
Bảo hắn tự lừa mình dối người phẩy tay cho qua? Đừng nói chuyện hoang đường.
Giọng nói của Lan Mân có phần nguy hiểm, gương mặt thanh tú nhuốm màu u ám: "Ngươi cảm thấy tất cả đều là giả? Hay là..."
Bùi Thanh Hoằng ngắt lời: "Giả hay không, trước hết đừng nói vội. Vi thần cả gan hỏi bệ hạ một chuyện, lúc trước ngài đồng ý gả vào Bùi gia là vì cái gì? Nếu Thái thượng hoàng cao cao tại thượng và Nhị công tử Lan phủ đều là một người, khi Bùi gia đề xuất hôn sự bệ hạ đã hoàn toàn có thể từ chối, không cần viện cớ gì mà do mệnh lệnh của cha mẹ hay lời người mai mối. So với việc gả đi làm vợ người khác, trực tiếp hủy hôn ước hẳn nhiên là dễ dàng hơn đi? Bùi gia dù sao cũng không phải không hiểu chuyện?"
Lan Mân một lần nữa im lặng. Y hoàn toàn không thể viện ra một lý do nào đó thực sự có thể thuyết phục Bùi Thanh Hoằng.
Thấy y lại không nói được lời nào, Bùi Thanh Hoằng tiếp lời: "Nếu ngươi đã muốn nói thì chúng ta nói, giải quyết hết từng chuyện một. Ngươi từng nói, Lan Y Y cố ý đưa chân dung của ngươi vào Bùi phủ. Đây là thật hay giả?"
"Chuyện này đương nhiên là thật." Lan Mân dồn toàn bộ sức lực để trả lời, nhưng dường như chẳng có mấy tác dụng đối với đoạn tình cảm dù cầu cũng khó lòng cứu vãn này.
"Khi ta tuyên bố sẽ kết hôn với công tử Lan phủ Lan Mân thì sao? Chắc chắn là bệ hạ biết chuyện ấy, ta tin rằng Thái thượng hoàng ngài hoàn toàn có thể hủy mối hôn sự này dễ như trở bàn tay." Đại quyền trong tay Thái thượng hoàng, nếu bảo rằng người ngày ngày khống chế tiểu Hoàng đế đó ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, ai nghe cũng phải cười đến rụng răng mới thôi. Là hắn đã cầm bức chân dung đó trên tay, cũng là hắn cho người đến Lan phủ cầu hôn, sau cùng mới là hôn lễ. Toàn bộ quá trình, đối phương chỉ cần muốn là có thể hủy bỏ hôn sự bất cứ lúc nào, nhưng y đã không làm vậy. Thái thượng hoàng cũng đã có thể để ảnh vệ gả cho hắn, nhưng y cũng không làm.
"Lần trước Lan Y Y bị bắt gian tại giường, chắc cũng là tác phẩm của bệ hạ?"
"Lúc ấy ta đã giải thích với ngươi chuyện này rồi. Nếu nàng ta không động vào ta, ta tuyệt đối sẽ không chủ động hủy hoại danh tiết của nàng. Thuốc kia, vốn là tự nàng chuẩn bị." Giọng điệu của Lan Mân có phần trở nên hung ác. Y đã tận lực kiềm chế, nhưng từng lời thốt ra từ miệng Bùi Thanh Hoằng đều khiến y dự cảm có chuyện gì tồi tệ đến cực hạn sắp xảy ra. Suy đoán về mọi khả năng xấu nhất sắp xảy đến khiến mọi tỉnh táo của đều y tan thành sương khói.
Bùi Thanh Hoằng gật đầu không nói gì. Hắn tiếp tục tra vấn về vài chi tiết trong thời gian hai người ở chung. Lan Mân không hề giấu giếm gì, đối phương muốn hỏi bao nhiêu thì y thành thật đáp bấy nhiêu.
Sau khi nói chuyện gần nửa canh giờ, sự phẫn nộ trên khuôn mặt Bùi Thanh Hoằng dần dần biến mất. Cuối cùng hắn ra dấu im lặng: "Ta đã hỏi xong tất cả những vấn đề còn thắc mắc. Bất luận hôm nay bệ hạ có nói dối thần hay không, thần cũng sẽ xem tất cả là thật."
"Ngươi suy nghĩ thông suốt rồi?" Lan Mân vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Y đã hao phí nhiều lời lẽ đến vậy nhưng vẫn hoàn toàn không cảm thấy Bùi Thanh Hoằng có ý tha thứ cho mình. Hơn nữa, mỗi lần Bùi Thanh Hoằng mở miệng một lời "vi thần", hai tiếng "vi thần", lồng ngực y như mắc nghẹn, càng lúc càng khó chịu.
Bùi Thanh Hoằng gật đầu, lấy từ trong ngực một phong thư chưa niêm phong ra, bình thản nói: "Thần quả thật đã thông suốt rồi. Thần vô cùng cảm kích bệ hạ đã hạ mình gả vào Bùi phủ, nhưng Bùi gia cũng chỉ là một cái miếu nhỏ, cúng không nổi một pho Đại Phật. Nếu tình cảm của bệ hạ với vi thần từng có vài phần là thật, thì hôm nay xin người hãy chấp nhận đơn hòa ly của ta. Xin người, buông tha cho ta."
Chỉ khi thê tử mắc phải sai lầm cực kì nghiêm trọng mới đến nước phải viết hưu thư. Bất luận là do tình cảm hay thân phận khác của Lan Mân, hắn cũng không thể làm vậy. Nội dung trên đơn đa phần có lợi cho Lan Mân. Với đơn hòa ly này y sẽ dễ dàng được người đời đồng tình thay vì chỉ trích. Trước khi hai người nói chuyện, hắn đã sớm viết xong bức thư kết thúc toàn bộ màn kịch này. Sau khi hỏi được điều mình muốn biết, hắn lại càng kiên tâm với quyết định của mình.
Nhưng Lan Mân thậm chí còn chẳng buồn liếc qua một lần cái gì mà tình chân ý thiết trên đó. Ngay trước mặt Bùi Thanh Hoằng, y thẳng tay xé nát đơn hòa ly kia.
"Bùi Mộc Chi! Hòa ly với ta? Ngươi đừng hòng si tâm vọng tưởng!"