"Bị thương? Được nhiều người bảo vệ như vậy mà y còn bị thương?!" Bùi Thanh Hoằng hoài nghi hỏi lại, vô thức cao giọng vì bị kích động. Thấy thị nữ kia như bị dọa sợ, hắn lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh: "Hôm nay ta không ra ngoài vì thân thể không thoải mái, không rõ tình hình bên ngoài. Phiền ngươi kể cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt thanh tú của thị nữ dò xét sắc mặt của Bùi Thanh Hoằng, liếc về phía cửa rồi nhẹ giọng nói: "Bẩm đại nhân, nô tỳ cũng không biết quá chi tiết. Nô tỳ nghe nói bệ hạ thắng trận, giành lại được hai tòa thành của chúng ta. Quân địch bị đánh cho tan tác, lúc rút lui có một tên phản tặc bắn lén bệ hạ, khi ấy trước mặt sau lưng bệ hạ đều có địch. Binh khí trong tay vừa chặn được đại đao trước mắt thì con ngựa sau lưng bị kinh hoảng khiến bệ hạ không né kịp, trúng tên của địch. Tình huống lúc ấy hiểm nguy đến đáng sợ, có điều bệ hạ là chân long thiên tử được trời cao phù hộ, bị thương nhưng không đe dọa đến tính mạng."
Bùi Thanh Hoằng cười như không cười nhìn thị nữ kia: "Quân ta có tới mấy vạn người, cho dù Thái thượng hoàng ngự giá thân chinh cũng không đến mức khiến bệ hạ rơi vào hiểm cảnh như ngươi vừa kể. Tin đồn này ngươi nghe được từ đâu?"
Thị nữ kia sửng sốt giây lát rồi vội vàng lắc đầu, biểu cảm có vẻ oan ức: "Nô tỳ cũng chỉ là nghe người trong phủ nói mà thôi. Tất cả mọi người đều nói như vậy, tình huống thật sự thế nào thì nô tỳ không biết. Với lại bệ hạ bị thương, dựa vào đại vị của nô tỳ thì đương nhiên không thể diện kiến thánh nhan, nếu đại nhân muốn biết thì nơi nghỉ ngơi của bệ hạ chỉ cách chỗ này một hành lang thôi. Nhưng trước hết thì ngài nên ăn chút gì đi, nếu thứ này còn nguyên nô tỳ sẽ bị chủ nhân trách phạt mất." Chủ nhân mà nàng nhắc tới là quan viên trông giữ tòa thành này.
Nơi đây là tư dinh của quan viên thủ thành, cũng là nơi rộng rãi nhất hoành tráng nhất thành. Đây chính là nơi tốt nhất để tiếp đãi khách quý như Thái thượng hoàng.
Thị nữ này trông rất đáng thương, Bùi Thanh Hoằng tuy không có tâm tình thương hương tiếc ngọc nhưng cũng biết không thể hỏi thêm thông tin gì hữu ích từ nàng nên không tiếp tục làm khó: "Bây giờ ta không có khẩu vị, khi muốn sẽ tự ăn. Ngươi lui xuống trước đi, nếu bị chủ nhân trách tội ta sẽ giúp ngươi giải thích."
Thị nữ kia không nói nhiều, hành lễ với Bùi Thanh Hoằng rồi mang hộp cơm ra ngoài. Bùi Thanh Hoằng không động đến mấy món đồ ăn nhẹ tinh xảo trên bàn, sau khi thị nữ kia rời đi một lát hắn liền đứng dậy, đứng trước cửa phòng nhìn về phía hành lang nửa ngày.
Hôm qua có hai vệ binh thân hình vạm vỡ canh giữ ngoài phòng Thái thượng hoàng, trong viện tử còn có mấy đội vệ binh đặc biệt phụ trách sự an toàn của y. Còn hôm nay có rất nhiều y quan* ra ra vào vào phòng của Thái thượng hoàng, điều này phần nào chứng tỏ được lời nói của thị nữ ban nãy không phải giả.
*Y quan: là 医官 (quan viên chuyên ngành y) chứ không phải 衣冠 (triều phục) đâu nha.
Nhưng Bùi Thanh Hoằng cũng không tin toàn bộ lời nói của nàng ta đều là thật. Thái thượng hoàng ngự giá thân chinh có tác dụng cổ vũ tinh thần quân sĩ rất lớn, nhưng nếu y bỏ mạng trong trận phản loạn này thì sẽ là đả kích cực lớn với Đại Lam, khiến cả đất nước phải rúng động. Bởi vậy dù là trên chiến trường hay bất kỳ đâu, chung quanh Thái thượng hoàng luôn có vệ binh bảo hộ chặt chẽ, người xung phong bảo vệ bên người y chính là hai vị tướng quân ban đầu được phong binh mã Đại nguyên soái và binh mã Phó nguyên soái.
Tình huống mà thị nữ kia nói căn bản không thể xảy ra. Mà nếu Thái thượng hoàng thật sự bị trọng thương, chủ nhân của tòa phủ đệ này còn tâm tư phái người mang cho hắn mấy món ăn tinh xảo thế này sao? Bùi Thanh Hoằng cho rằng đối phương chỉ bị thương nhẹ trên chiến trường, nói không chừng chỉ là trầy da tróc thịt.
Thầm nhủ vậy nhưng Bùi Thanh Hoằng vẫn không vào phòng mà cứ đứng ở cửa nhìn, khi thấy vài người thay nhau bưng mấy chậu nước máu ra tâm hắn có phần dao động.
Đến khi đầu óc tỉnh táo lại, người đã đứng trong phòng.
Sau khi nhìn rõ tình cảnh trong phòng, hắn đưa mắt nhìn người thanh niên đang dựa vào giường, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần ảo não.
Hắn đang chuẩn bị xoay người đi về thì bị y quan nhét băng vải sạch vào tay: "Đến giờ thay thuốc rồi. Người kia không bị thương nặng, làm phiền ngươi."
Bùi Thanh Hoằng đang mặc thường phục, trong phòng này ngoại trừ thương binh thì là y quan, cả phòng chỉ có mình hắn là rảnh rỗi. Y quan kia là đại phu trong thành, mới gặp qua thành chủ, không biết thân phận của Bùi Thanh Hoằng và Thái thượng hoàng nên coi hắn như hạ nhân mà sai sử.
Bùi Thanh Hoằng mờ mịt nhìn băng vải trắng như tuyết và thuốc trị thương trong tay. Người đang dựa vào giường giơ cánh tay bị thương lên trước mặt hắn, từng vòng từng vòng băng vải quấn chặt lấy tay y, xem ra tình trạng đặc biệt nghiêm trọng. Cổ tay Thái Thúc Lan vẫn đang không ngừng rỉ máu.
Bùi Thanh Hoằng cầm băng bước về phía y. Trong phòng này ngoài Thái thượng hoàng còn có vài người bị trọng thương, mấy chậu nước máu ban nãy hắn thấy chính là của mấy người này. Vệ binh canh giữ bên cạnh Thái thượng hoàng đều biết Bùi Thanh Hoằng, thấy hắn bước tới bọn họ liền rời khỏi vị trí, để Bùi Thanh Hoằng thuận lợi ngồi xuống cạnh Thái thượng hoàng.
Hắn không nói lời nào, lặng lẽ đặt cánh tay bị thương của đối phương lên đùi mình rồi tháo từng vòng băng vải ra --- cho đến khi thấy một vết nứt toác trên cổ tay Thái Thúc Lan. "Vết thương của bệ hạ được băng bó thật tốt." Bùi Thanh Hoằng bình tĩnh nói, tuy là lời tán dương nhưng lại không cách nào nghe được ý khen ngợi trong đó, cộng với vẻ mặt, nghe thế nào cũng thấy mỉa mai. Nói rồi hắn rắc thuốc chống viêm lên miệng vết thương đỏ tươi rồi quấn từng vòng băng vải lại, sau khi quấn chặt toàn bộ cánh tay vẫn còn thừa một đoạn. Bùi Thanh Hoằng nhìn chằm chằm đoạn vải thừa rồi nghiêm túc thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Khi Bùi Thanh Hoằng đang băng bó, mấy vị thương binh bị trọng thương cùng y quan đều được mời ra ngoài, mùi thuốc và máu tươi trong phòng tản đi không ít. Người cuối cùng rời khỏi còn mười phần tri kỷ giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.
Bùi Thanh Hoằng thắt nơ xong, căn phòng lúc này đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn mình hắn và Thái Thúc Lan trong phòng. Băng bó xong, hắn cẩn thận đặt tay của đối phương xuống: "Nếu bệ hạ đã không còn đáng ngại, vi thần xin về trước."
Hắn định đứng dậy nhưng lại bị đối phương tóm lấy tay: "Ngươi đã đến rồi thì ở lại một lát rồi hẵng đi. Cả ngày hôm nay ngươi không ra ngoài, không biết lúc ấy ta hiểm nguy cỡ nào."
Giọng điệu của Thái Thúc Lan rất nhẹ nhàng, hệt như dáng vẻ làm nũng của Lan Mân khi y sinh bệnh. Bùi Thanh Hoằng có phần ngẩn ngơ nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ cứng rắn: "Bệ hạ chỉ là bị thương ở tay, bên cạnh còn có Thường Tú công công hầu hạ. Vi thần vẫn chưa dùng bữa tối nên bây giờ rất đói, không dám ở đây làm phiền bệ hạ."
Nói xong hắn định rút tay khỏi sự giam cầm của Thái thượng hoàng, dù sao đối phương cũng không dùng quá nhiều sức, hắn không cần lo sẽ khiến vết thương trên tay y nặng hơn.
"Ối ối, tay ta đau quá! Động tác của ngươi mạnh quá, cổ tay ta lại chảy máu rồi!" Thanh niên kia lập tức nhăn mặt thành một dúm khóc lóc ỉ ôi, Bùi Thanh Hoằng rút không được mà để y nắm cũng không xong, đành dừng tay giữa không trung, ngữ khí sâu kín nói một câu: "Nếu vi thần không lầm thì hẳn là bệ hạ bị thương tay trái chứ không phải tay phải?"
Vừa nói xong hắn liền thấy đối phương vội vã cúi đầu nhìn xuống vết thương của mình, nhanh chóng đổi vị trí hai tay.
Lý do chưa dùng bữa của Bùi Thanh Hoằng bị Thái Thúc Lan giải quyết rất nhanh. Theo phân phó của chủ tử nhà mình, Thường Tú mười phần tri kỷ đưa bánh ngọt tinh xảo lên nhưng chỉ lấy đúng một đôi đũa và một chiếc thìa.
"Vừa vặn ta cũng chưa dùng bữa, ái khanh ở lại ăn cùng cô gia đi." Thái thượng hoàng đã lên tiếng thì Bùi Thanh Hoằng cũng chỉ có thể tuân mệnh. Người hầu mang thức ăn lên rồi lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim lui xuống. Sau khi tám món một canh được đưa lên bàn, một lần nữa trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bùi Thanh Hoằng đành phải dùng bữa với Thái Thúc Lan như yêu cầu của đối phương. Vì tay y bị thương nên cơm canh đều là hắn tự mình đút cho y, lời phản đối "Bệ hạ đâu có bị thương tay phải" của hắn hoàn toàn bị Thái Thúc Lan phớt lờ.
Dùng xong bữa tối, Bùi Thanh Hoằng vẫn không tài nào rời đi được. Toàn bộ thân thể của đối phương đều dựa trên vai hắn, cánh tay bị thương thì đặt trên đùi, chỉ cần hắn hơi tỏ ý muốn rời đi là Thái Thúc Lan lại ăn vạ kêu tay đau.
Hai người cứ như vậy kề sát bên nhau một hồi. Khi sự nhẫn nại của Bùi Thanh Hoằng gần đến giới hạn, người kia như thể phát giác tâm tư của hắn mà lên tiếng ngay trước khi hắn kịp mở lời: "Ngươi có thể chủ động đến đây thăm ta, ta rất vui."
Bùi Thanh Hoằng rất không hiểu phong tình mà giội cho y một gáo nước lạnh: "Bệ hạ đại diện cho giang sơn xã tắc, nếu bệ hạ không còn thì Đại Lam sẽ loạn. Tính mệnh của vi thần và người nhà vi thần hoàn toàn nằm trong tay bệ hạ, tới thăm bệ hạ chính là bổn phận của kẻ làm thần tử."
Nếu không phải mấy chậu nước máu kia dọa người đến vậy thì hắn đã chẳng bước vào căn phòng này.
Thái Thúc Lan làm bộ như không nghe thấy, rất phối hợp nói: "Ta biết trong lòng Mộc Chi có ta, lúc trước dùng Bùi gia để cưỡng ép ngươi là ta không đúng. Nhưng có một điều ta muốn cho Mộc Chi biết, đây là duyên phận trời định. Mộc Chi muốn hòa ly cũng phải hỏi ta có bằng lòng không chứ..."
Giọng điệu Bùi Thanh Hoằng thêm mấy phần bất đắc dĩ: "Vi thần muốn hòa ly, bệ hạ có đồng ý không?"
Thái Thúc Lan lập tức trả lời không có nửa điểm do dự: "Đương nhiên là không. Bất kể có nguyện ý hay không, đời này ngươi chỉ có thể trói chặt cùng ta mà thôi."
"Vi thần còn tưởng tai bệ hạ không dùng được nữa chứ, hóa ra bệ hạ chỉ vờ như không nghe thấy."
"Ta chỉ không nghe được những thứ ta không muốn nghe, nghe được thứ ta muốn nghe. Đây là chuyện tốt, Mộc Chi hẳn nên vui mừng mới phải."
Khóe miệng Bùi Thanh Hoằng giật giật: "Vi thần không biết da mặt bệ hạ dày như vậy đấy."
"Ta chỉ là luyến tiếc Mộc Chi mà thôi." Ban đầu Thái Thúc Lan còn có chút ngượng ngùng, nhưng một khi đã mở miệng thì không cần cái gì mà mặt mũi nữa, tình ý triền miên gì cũng có thể nói hết.
"Thương binh tới đây đương nhiên do ta đặc biệt dặn dò. Thị nữ vào phòng của Mộc Chi và y quan cố ý ra ngoài đổ nước máu, băng bó cho ta - tất cả đều là ta cố ý sắp đặt. Ta chỉ muốn đánh cược một lần, bây giờ cược thắng thì đương nhiên không có đạo lý bỏ tiền đặt cược. Lòng Mộc Chi có ta, nếu không dù ta có bị thương nặng đến mấy thì ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Hôm nay nếu ngươi đã bước vào căn phòng này thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi trái tim ta."
Y dừng một lát rồi nói tiếp: "Mộc Chi đã nói đừng gạt ngươi, vậy bây giờ ta sẽ nói chuyện này thật rõ ràng cho Mộc Chi nghe. Từ khi vào Bùi phủ đến nay, ngoại trừ đêm tân hôn, ta đối với Mộc Chi không thẹn với lương tâm. Từ khi sinh ra đến nay lời nói của ta luôn là nửa thật nửa giả, trong cung thì ba thật bảy giả, đây là thói quen đã khắc sâu vào tận xương tủy. Cũng giống như lớp mặt nạ kia, rất khó để tháo gỡ. Ta sẽ không ép buộc ngươi, không cần phải tách biệt ta và Lan Mân, cũng không cần quên đi tất cả những gì ngươi đã trải qua mấy ngày nay. Ta vẫn là câu nói đó: ngày nào còn Mộc Chi, ngày đó ta sẽ không động vào Bùi gia. Ta cũng sẽ trấn áp những thứ bên ngoài."
Bùi Thanh Hoằng thở dài. Trước nay hắn vẫn luôn là người quyết đoán nhưng lúc này lại không tài nào hạ quyết định được, lắc đầu: "Ta không biết, ngươi đừng ép ta. Chờ ta ngẫm lại, thông suốt rồi sẽ cho bệ hạ câu trả lời chắc chắn. Nếu vi thần nghĩ không thông, xin bệ hạ nể tình vi thần và Bùi gia trung thành tuyệt đối với Đại Lam. Bùi gia nguyện dâng lên bốn phần năm gia tài, thế hệ sau này của Bùi gia sẽ không làm quan nữa, xin bệ hạ hãy bảo toàn tính mệnh cho người trong Bùi phủ, buông tha cho... ưm..."
Bùi Thanh Hoằng không thể nói hết câu vì miệng đã bị Thái thượng hoàng che lại. Khuôn mặt của người thanh niên tuấn tú âm u thêm mấy phần: "Đừng nói ngươi muốn rời đi nữa. Bất kể ngươi có ra điều kiện gì cô gia cũng sẽ không cho phép. Lan Mân không cho phép, cô gia lại càng không. Đụng tới cô gia, cả đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện buông tay."