Nếu không có quan hệ huyết thống với hoàng thất, muốn được phong hầu chẳng hề dễ dàng như vậy. Vị trí hiện tại của Bùi Thanh Hoằng đã có thể coi như đứng đầu triều đình, phần thưởng của Thái thượng hoàng quả thực có phần vượt mức thông lệ. Công công tuyên chỉ vừa dứt lời, âm thanh chúc mừng liền vang lên không ngừng: "Chúc mừng Trường Tín hầu!" "Chúc mừng Bùi đại nhân được ban tước vị!"
Khi người ngoài đã tản đi hết, ba cha con bắt đầu bàn bạc sau khi xuống núi sẽ làm gì. Con trai mình được ban tước vị, Bùi Diên đương nhiên cực kỳ vui vẻ: "Chuyện này rất đáng để ăn mừng, con làm rất tốt. Sau khi trở về nhất định phải để nương con tổ chức một buổi tiệc chúc mừng mới được."
Trên mặt Bùi Thanh Hoằng cũng toàn là ý cười: "Cha quá lời rồi, là con may mắn nên mới cứu được bệ hạ. Thật ra không cần tổ chức đại tiệc làm gì, người một nhà chúng ta cùng quây quần ăn một bữa ngon là được rồi. Nếu cha có thời gian thì cả nhà chúng ta ghé qua tiểu trấn Kỵ Nam chơi một chuyến đi, dù sao thì niềm vui của bản thân mới là quan trọng nhất."
Bùi Thanh Dật bên cạnh cũng mừng thay em trai mình: "Lần này Mộc Chi lập được công lớn như thế, chắc chắn nương mở tiệc ăn mừng thật hoành tráng cho xem. Nương và Lan lang quân mà nghe được tin này nhất định sẽ rất vui, còn cả tẩu tẩu của đệ nữa, chắc chắn Vinh Hân cũng rất vui mừng."
"Chuyện du ngoạn phải đợi ta thương lượng lại với nương con đã." Bùi Diên dừng một lát rồi quay sang nhìn chằm chằm trưởng tử của mình: "Thanh Dật và Vinh Hân định khi nào thì sinh con đây? Các con thành hôn cũng được mấy năm rồi đấy."
Bùi Diên có thể nói là cực kỳ không hài lòng với con dâu trưởng Vinh Hân của mình. Thực tình, ông muốn chọn cho Bùi Thanh Dật một thê tử dịu dàng thùy mị có thể chăm sóc anh, không cần lao động chân tay như tự mình xuống bếp hay may vá y phục, nhưng chắc chắn phải quản được trượng phu, quản lý nội viện Bùi gia.
Là một người cha, suy nghĩ của ông có sự khác biệt rất lớn với Diệp thị. Diệp thị coi trọng sự hiếu thuận ân cần của con dâu, có thể sinh con nối dõi cho trượng phu hay không. Còn Bùi Diên lại coi trọng gia thế của con dâu và lợi ích nàng có thể mang lại cho gia đình.
Gia thế Vinh Hân cũng không tệ, kết đôi cùng Bùi Thanh Dật có thể nói là ăn sung mặc sướng cả đời. Có điều Bùi gia vốn đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, mối hôn sự này lại bắt nguồn từ việc Vinh Hân ái mộ thứ tử của mình. Cho dù bình thường nàng không biểu hiện bất kỳ điều gì nhưng trong lòng Bùi Diên vẫn luôn vướng bận chuyện này.
Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất. Nhưng Bùi Thanh Hoằng cũng không có cách nào khác, hắn không thích nữ nhân. Bùi Diên biết rất rõ thực chất Bùi Thanh Hoằng bướng bỉnh đến mức nào, ông cũng không thể hạ dược nhi tử làm chia rẽ tình cảm cha con. Ông không lay chuyển được con trai, nhưng tốt xấu gì thứ tử cũng khiến cho Bùi gia nở mày nở mặt rạng rỡ tổ tông, nam thê hắn cưới về cũng coi như an phận, ông có thể miễn cưỡng chấp nhận phương diện này. Nhưng Bùi Thanh Dật thì khác. Bùi Thanh Dật đã có thê tử nhưng mấy năm rồi mà ngay cả cái bóng của cháu trai ông cũng chưa được thấy, trong lòng ông có thể không tức giận sao?
"Cha à, chuyện đứa nhỏ còn phải tùy vào duyên phận chứ. Đâu phải muốn có là có được đâu." Giọng nói của Bùi Thanh Dật mang theo mấy phần oan ức. Từ khi thành hôn cùng Vinh Hân quận chúa lúc nào anh cũng bị thúc giục chuyện sinh con, cả anh và Vinh Hân đều uống không ít phương thuốc để điều dưỡng thân thể, đại phu cũng nói thân thể hai người bọn họ không có bất cứ vấn đề gì. Diệp thị cũng giục anh không ít lần, nhưng không có duyên thì anh cũng không thể bắt nương tử đột nhiên đào ra một đứa bé được. Đây nào phải trái cây, muốn trồng liền có thể trồng.
Chuyện thế này Bùi Thanh Hoằng cũng không tiện xen vào, chỉ cần nhiều lời một câu sẽ bị cuốn vào ngay. Hắn liền dứt khoát tìm một cái ghế rồi ngồi xuống vừa xem hai người tranh cãi, vừa nhìn thánh chỉ vàng kim phong hầu cho mình. Khi ngón tay chạm đến bốn chữ "phong Trường Tín hầu", thần sắc của hắn có chút ngẩn ngơ.
Thân là thần tử, chỉ cần không có tâm tư phản nghịch thì điều truy cầu lớn nhất chỉ đơn giản là địa vị cực cao, phong hầu bái tướng. Không dễ dàng gì Bùi Thanh Hoằng mới có thể ngồi lên vị trí Thượng thư bộ Công khi còn trẻ tuổi, hắn cũng sẵn sàng an vị ở vị trí này một thời gian dài, từ từ suy tính nên làm thế nào để có thể leo lên vị trí cao hơn. Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, hắn chỉ vô tình cứu được Thái thượng hoàng một lần mà tước vị này liền rơi xuống dễ dàng như vậy. Bùi Thanh Hoằng cảm giác như mình còn đang trong mộng vậy.
Nhưng lửa giận bừng bừng của Bùi Diên gần như muốn đốt cháy cả Bùi Thanh Hoằng, kéo hắn dậy khỏi trạng thái ngơ ngẩn: "Nếu vậy thì con nạp thiếp đi! Vinh Hân không thể sinh thì con sinh cùng nữ nhân khác. Đệ đệ con không có hài tử, để nó nhận nuôi một đứa của con, sau này đệ đệ con già thì cũng có chỗ để dựa vào."
Bản chất của lòng người vốn luôn thiên vị. Diệp thị rất thân thiết với trưởng tử Bùi Thanh Dật và con trai út, còn Bùi Diên lại cực kỳ tán thưởng thứ tử Bùi Thanh Hoằng, hắn giống ông về rất nhiều mặt - mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Bùi Thanh Hoằng đã cưới nam thê thì chắc chắn không thể có con ruột, nhưng gia nghiệp mà hắn vất vả gầy dựng cũng không thể để người ngoài kế thừa.
Đối với dư nghiệt tiền triều Bùi Diên có thể coi như một quân cờ tương đối quan trọng, tuy ông biết thân phận thật sự của Bùi Thanh Lân nhưng cũng không phải nhân vật chính yếu, do đó Bùi Diên cũng không biết rốt cuộc đến khi nào bọn chúng sẽ làm phản. Nhưng có một điều ông biết rõ, bất kể bọn chúng có làm phản khi ông còn tại thế hay không, nếu Bùi Thanh Lân cưới trưởng công chúa Du Dương rồi sinh được hài tử, Bùi Thanh Hoằng tuyệt đối không thể nhận đứa bé kia làm con nuôi.
Ông tốn nhiều công sức đến vậy, thật vất vả mới có thể khiến vợ con tránh xa mọi chuyện. Ông giấu Diệp thị rất kĩ càng, con ruột của ông cũng hoàn toàn không hề hay biết bất cứ điều gì. Bùi Diên đương nhiên không thể để con của người ngoài chiếm lấy sản nghiệp Bùi gia dễ như trở bàn tay, cho nên người sẽ thờ cúng Bùi Thanh Hoằng trong tương lai chắc chắn phải là huyết mạch Bùi gia.
Sản nghiệp mà Bùi Thanh Dật kiếm được thực tế là không đáng để tâm. Trong mắt Diệp thị đại nhi tử chẳng khiến người ta bớt lo chút nào nhưng lại tương đối gần gũi với bà, còn trong mắt Bùi Diên, thứ tử không khiến ông lo lắng chút nào mới là người có thể chống đỡ gia sản của Bùi gia. Tài sản đồ sộ của Diệp thị đều để dành cho con trai, nhưng nếu không có năng lực quản lý thì sau khi ông và Diệp thị chết đi Bùi gia còn chẳng phải khuynh gia bại sản sao?
Bùi Diên không có gia đình gia thế hiển hách, cành lá xum xuê chống đỡ sau lưng, máu mủ thân thích của ông đều là những người tầm mắt hạn hẹp lại nghèo kiết xác. So với nhận con cháu của những họ hàng xa xôi chẳng hề quen biết, nhận con của Bùi Thanh Dật làm con nuôi hiển nhiên là lựa chọn tối ưu. Người thừa kế mà Bùi Diên coi trọng nhất trong gia đình chính là thứ tử Bùi Thanh Hoằng, vậy nên Bùi Thanh Hoằng nhất định phải có người nối dõi.
"Việc này không phải đã sớm bàn xong rồi sao? Nương nói với con rồi, nếu con và Vinh Hân thật sự có hài tử, chúng con đương nhiên nguyện ý để Nhị đệ nhận một đứa làm con nuôi." Về chuyện này thì Bùi Thanh Dật suy nghĩ rất thoáng. Nếu không phải vì tình nghĩa huynh đệ sâu đậm giữa anh và Bùi Thanh Hoằng thì cũng vì anh không có khả năng dạy bảo hài tử, dù thế nào thì anh cũng rất vui lòng để Bùi Thanh Hoằng nhận con mình làm con nuôi.
Đương nhiên nhận làm con nuôi không có nghĩa là đứa bé vừa ra đời đã bế sang cho Bùi Thanh Hoằng, để đứa bé gọi Nhị đệ của anh là cha. Ngay từ đầu Diệp thị đã nói với anh rất rõ ràng, nếu anh và Vinh Hân chỉ có một đứa con trai, sau khi nó hiểu chuyện sẽ để Bùi Thanh Hoằng nhận làm con nuôi. Gọi là nhận làm con nhưng cũng chỉ là sắp xếp danh tự vào từ đường của dòng tộc, đứa bé vẫn biết cha mẹ ruột của nó là ai, sẽ không cắt đứt quan hệ với anh và Vinh Hân.
Nếu có hai đứa con thì sẽ để Bùi Thanh Hoằng nhận nuôi thứ tử từ sớm, không cần che giấu thân thế thực sự của nó nhưng đứa bé sẽ gọi Bùi Thanh Hoằng là phụ thân, gọi Bùi Thanh Dật là đại bá. Sau khi Bùi Thanh Hoằng nhận nuôi thì đứa bé sẽ do chính tay phu phu Nhị đệ dạy bảo. Một khi đã được Bùi Thanh Hoằng nhận làm con nuôi, đứa bé sẽ có thể kế thừa tước vị của Bùi Thanh Hoằng.
Bùi Thanh Dật không có tình cảm sâu sắc gì với con nối dõi nên từ sớm anh đã đồng ý với Diệp thị. Bùi Thanh Hoằng lại chưa nghĩ được lâu dài đến vậy, nhưng vừa nghe Bùi Diên nói muốn để Bùi Thanh Dật nạp thiếp lông mày hắn liền giần giật, bật dậy khuyên hai câu: "Con biết là cha sốt ruột, nhưng đúng như đại ca vừa nói, con cái là duyên phận. Với lại, tẩu tẩu cũng đâu thể một mình tự sinh con được. Nếu cha nạp thiếp cho đại ca mà ca còn chẳng buồn động đến thì cũng chỉ uổng công, huống chi còn ảnh hưởng đến sự hòa thuận của bọn họ."
Sự kiêu căng của Vinh Hân quận chúa có quan hệ mật thiết với người cha yêu con như yêu mệnh của nàng. Mặc dù Bùi Thanh Hoằng không có cách nào với tình cảm của Vinh Hân, nhưng sau khi trở thành tẩu tẩu của hắn thì nàng vẫn chưa làm ra chuyện gì khác người, bởi vậy hắn cũng không thể nói bất cứ điều gì.
Ngược lại, Bùi Thanh Dật lại thường vì công việc mà lạnh nhạt với kiều thê của mình. Thành hôn đã mấy năm nhưng anh chẳng bao giờ ở nhà, số lần ở cùng phòng với Vinh Hân quận chúa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, muốn có hài tử cũng khó.
Bùi Diên cười lạnh: "Đại ca với đại tẩu con sao có thể nói cái gì mà vợ chồng hòa thuận!" Một trong bảy điều kiện ly hôn hợp pháp là không thể sinh con, nữ tử không thể sinh con nối dõi cho trượng phu là một lý do chính đáng để ly hôn. Dù là công chúa đi chăng nữa, nếu trong vòng bảy năm không thể sinh con nối dõi cho phò mã thì phò mã cũng có thể nạp thiếp như thường, huống chi Vinh Hân chỉ là một quận chúa. Nếu ông thật sự lấy lý do Vinh Hân không thể sinh con để nạp thiếp cho trưởng tử, dù là Vinh Thân vương yêu con như yêu mệnh cũng không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản ông.
"Con với Vinh Hân thì sao chứ, không phải vẫn luôn rất tốt sao?" Bùi Thanh Dật thế mà lại cãi lại trưởng bối vì Vinh Hân. Điều anh nói là thật, mặc dù Vinh Hân không mấy hài lòng với phu quân mình nhưng nàng không bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt. Bùi Thanh Dật không được nhanh nhạy cho lắm, Vinh Hân lại không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, trong nhà cũng không có người ngốc đến mức nói cho đại thiếu gia biết chuyện chết người thế này.
Năm đó, để có thể bắt chuyện với Bùi Thanh Hoằng, Vinh Hân đã đọc không ít loại sách. Nàng là quý nữ danh môn, khí chất hơn người, vì không yêu thật lòng nên cũng không yêu cầu nhiều ở Bùi Thanh Dật. Hai người quả thật có thể xem như mười phần hòa hợp.
"Được rồi, ta cũng chẳng muốn quản chuyện của hai con! Tóm lại nếu không muốn nạp thiếp thì mỗi ngày thành thành thật thật về nhà cho ta. Tóm lại, ta muốn nghe tin vui trước cuối năm!" Thái độ của Bùi Diên cực kỳ cứng rắn. Bùi Thanh Dật mặc dù không mấy hài lòng nhưng chỉ phàn nàn vài câu rồi đồng ý. Việc viết sách của anh cũng không bận rộn đến vậy, về nhà mỗi ngày cũng được, tạm coi như đền bù cho kiều thê bị anh lạnh nhạt lâu ngày.
Hai người không tranh cãi nữa, Bùi Thanh Hoằng cũng thoải mái hơn nhiều. Có Bùi Thanh Dật ở đây thì không tiện bàn các loại chính sự. Nhìn hai người nói chuyện trong nhà, hắn vừa buồn cười lại vừa buông lỏng hơn mấy phần.
"Nếu cha và đại ca đã bàn xong chuyện trong nhà thì chúng ta nói một chút lúc nào thì xuống núi đi. Vừa nãy công công phục vụ bên cạnh Thái thượng nói bệ hạ giao cho con một ý chỉ, Hoàng thượng sẽ xuống núi cùng một số đại thần, còn con phải ở trên núi thêm một thời gian. Thời gian cụ thể ra sao con cũng không rõ, đại khái là từ năm ngày đến một tháng. Việc ăn mừng chờ con về rồi nói sau, khi đi hai người giúp con mang thư về nhà nhé."