Bùi Thanh Hoằng không có thời gian nghĩ vì sao thân thủ Lan Mân lại nhanh nhẹn như vậy, hắn nhanh chóng nhặt vũ khí dưới đất lên chiến đấu với thích khách. Hắn không muốn sát sinh nhưng kẻ đến không có thiện ý, chiêu nào chiêu nấy của Bùi Thanh Hoằng đều đánh vào chỗ hiểm. Để bảo vệ mạng sống, những chiêu thức của hắn đều vô cùng tàn nhẫn.
Đám thích khách này có không ít người, ước chừng có gần ba trăm tên. Khi áp sát xe ngựa, một nhóm đã bị giết bởi những hộ vệ trung thành tuyệt đối. Đoàn đội của Bùi Thanh Hoằng cũng khá đông nhưng rất nhiều người là quan văn không có năng lực chiến đấu, rụt đầu rụt cổ trốn trong xe ngựa. Nếu ra ngoài bọn họ cũng chỉ biết la hét thêm phiền, chi bằng cứ an phận trong đó.
Có điều bọn thích khách cùng hung cực ác kia hoàn toàn không có ý định bỏ qua những quan viên này. Tuyệt đại đa số đang vây đánh phía Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân, đồng thời cũng có một số nhỏ đang trực tiếp bắn tên vào xe ngựa của các quan viên, mũi tên lao xuyên qua vách xe bắn thẳng vào người ngồi trong không thấy rõ tình hình bên ngoài. Dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe lên màn cửa sổ màu trắng.
Tình hình trận chiến ngày càng trở nên căng thẳng hơn. Chỉ có một điểm tốt duy nhất là trên lưỡi dao của bọn thích khách này không bôi bất kỳ loại độc dược nào. Lúc này những ảnh vệ của Bùi gia chịu trách nhiệm bảo vệ Bùi Thanh Hoằng cũng tham chiến, một phần đáng kể các quân sĩ đi cùng cũng có thể chiến đấu. Ảnh vệ mang trọng trách bảo vệ Thái thượng hoàng thực chất cũng cải trang trà trộn vào đoàn binh sĩ. Ảnh vệ vừa xuất hiện, nhất thời hai bên giằng co bất phân thắng bại.
Thật không may, mặc dù những người có khả năng chiến đấu vây quanh xe ngựa của Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân ngay từ đầu nhưng kẻ địch quá đông. Sau khi đánh qua đánh lại một thời gian, hai người lưng kề lưng cùng chiến đấu, càng ngày người và ngựa của cả hai bên càng ngã xuống như rơm rạ. Những ảnh vệ bên cạnh Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân hầu như đã hy sinh cả, một số còn sống thì đã bị bọn ác đồ kia khống chế. Đám người kia mặc y phục từ vải thô, không hề che mặt – rõ ràng là bọn chúng đã sớm chuẩn bị tinh thần một đi không trở lại. Hoặc là bọn chúng giết sạch sứ đoàn, hoặc là chúng sẽ bỏ mạng ở đây.
Đối phương đang chiến đấu bằng cả sinh mạng, bên này Bùi Thanh Hoằng cũng không phải là không chiến đấu vì cái mạng nhỏ của mình. Vòng người bao vây hắn và Lan Mân đang không ngừng thu hẹp, lưỡi đao sáng loáng gần như bao lấy hai người. Bùi Thanh Hoằng phối hợp với nam thê của mình tạo ra một lỗ hổng giữa vòng vây, hai người thuận theo lỗ hổng ấy mà thoát ra, quay đầu rút lui theo đường cũ.
Khi trở về mất đi không ít người nên tốc độ đi đường còn nhanh hơn trước. Đoàn sứ thần đã đi qua vùng biên giới giữa một tiểu quốc và Đại Lam, tiểu quốc này có quan hệ ngoại giao khá tốt với Lam quốc nhưng tình cảm với Tề quốc lại không quá tốt. Nếu đoàn sứ thần chết ở tiểu quốc, quan hệ giữa Lam quốc và đất nước này chắc chắn sẽ sụp đổ. Đến lúc ấy, đã quá hiển nhiên ai là kẻ được lợi.
Vì khí hậu nên người của quốc gia này tương đối thấp, nhưng trong số ba trăm thích khách thì người cao chiếm đại đa số - điều này thật khiến người ta dễ liên tưởng đến Tề quốc. Tuy bọn chúng mặc trang phục của tiểu quốc nhưng rốt cuộc là người quốc gia nào phái qua thì chưa rõ.
Nhóm người này mai phục rất gần biên giới nhưng tốt ở chỗ có rừng có núi, là nơi thuận lợi để mai phục và che giấu thi thể. Cây cối trong khu rừng gần xe ngựa của bọn họ đặc biệt tươi tốt, không biết là có bao nhiêu xương khô chết oan đã bị chôn dưới đất.
Cứ như vậy từng bước từng bước áp sát, Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân đã bị nhóm người dồn đến sát vách núi. Từ trước đến nay Bùi Thanh Hoằng luôn trân trọng mạng sống, hai chữ "thận trọng" gần như khắc vào trong xương tủy. Từ khi ký ức kiếp trước thức tỉnh, hắn chưa từng có lúc nào nghĩ mình là nhân vật chính, nhảy xuống vách đá sẽ không chết. Hắn không thể đảm bảo định luật này đột nhiên lại có tác dụng với mình.
Với thị lực hơn người, khi nhìn xuống dưới Bùi Thanh Hoằng thấy một dàn lục sắc và làn sóng ánh sáng bàng bạc. Khi vòng vây càng lúc càng nhỏ, một tên sát thủ bắt đầu giương cung tên lên, hắn nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Lan Mân: "Ngươi có tin ta hay không? Có dám đánh cược một phen không?"
Lan Mân ngạc nhiên trong giây lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, đáp đúng một từ: "Dám!"
Gương mặt vẫn luôn căng thẳng vì phải chiến đấu của Bùi Thanh Hoằng lộ ra một chút ý cười. Hắn lấy thứ gì đó từ trong hầu bao ra rồi trực tiếp ném vào đám thích khách vây quanh, sau đó nắm chặt tay của Lan Mân thả người nhảy xuống.
Bọn sát thủ vô thức nhắm chặt mắt lại khi bị tấn công bằng bột phấn. Ngay khi bột tiêu tán vào không khí, bọn chúng lập tức nhìn xuống vách đá: vực thẳm sâu hun hút, hoàn toàn không thể thấy bóng của hai người. Mấy tên cung thủ bắt đầu bắn mấy mũi tên không rõ mục tiêu xuống dưới.
Thấy chủ tử đã nhảy xuống, mấy ảnh vệ lúc đầu còn có vài phần cố kỵ lập tức liều mạng chiến đấu, những ảnh vệ thuộc về Thái thượng hoàng núp ở gần đó bí mật bắn lén cũng xông ra hết thảy. Bọn thích khách vốn đang chiếm thế thượng phong lúc này liên tục rút lui. Hơn nửa canh giờ sau bọn chúng bị giết đến quăng mũ cởi giáp, vài tên bị bắt sống liền cắn nát thuốc độc giấu trong hàm răng, ngã xuống đất.
Sau khi xác nhận kẻ địch đã chết hết, nhóm ảnh vệ bắt đầu nghĩ cách cứu viện. Có người cầm văn thư của đoàn sứ thần đến biên giới tìm cứu viện, có người bắt tay vào xây dựng cơ sở tạm thời ở đây, việc giải cứu có lẽ cũng không quá khó khăn.
Người của Bùi Thanh Hoằng không còn lại nhiều, những ảnh vệ không nên xuất hiện ẩn đi ngay sau khi hoàn thành trách nhiệm của mình, bọn họ thử xuống chân núi tìm chủ tử của mình. Những thị vệ và quan viên còn sống đặt hết hy vọng ở những người đi tìm Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân. Bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, sống phải thấy người chết phải thấy xác, còn sống thì đương nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng nếu đã chết thì nhất định phải mang xác về. Mặc dù chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ nhưng vẫn tốt hơn là tay không trở về.
Đám người này biết rõ thân phận của Bùi Thanh Hoằng, bọn họ không quá coi trọng nam thê của hắn nhưng quyết tâm nhất định phải tìm ra Bùi Thanh Hoằng.
Tình hình của hai vợ chồng mà bọn họ đang điên cuồng tìm kiếm không thể nói là tốt nhưng cũng không hẳn là tệ. Bùi Thanh Hoằng lựa chọn nhảy xuống vách núi tuyệt đối không phải vì hy vọng sẽ gặp được kỳ tích, hắn chỉ là dùng đôi mắt đã thăm dò địa hình suốt nhiều năm để đánh giá tình hình, tính toán góc độ thích hợp nhất, căn cứ vào chất lượng mà tìm vật giảm xóc, sau đó mới dứt khoát nhảy xuống cây đại thụ mọc ngang vách núi và đầm nước tương đối sâu phía dưới.
Tất nhiên, việc tính toán dữ liệu trong đầu hắn chỉ diễn ra trong nháy mắt. Dưới tình huống khẩn cấp hắn không có thời gian giải thích cho Lan Mân, cũng may đối phương tin tưởng hắn, cũng phối hợp rất nhịp nhàng. Sau khi vẩy bình thuốc bột lấy được từ xe ngựa, Bùi Thanh Hoằng nhân cơ hội ấy kéo Lan Mân cùng đạp lên vách đá, nhảy xuống cái cây phía dưới để giảm thiểu thiệt hại. Cành cây không quá lớn kia không chống đỡ được lâu, gãy ngay lập tức dưới trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành. Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của vật giảm xóc, nó trở thành một thanh gỗ giúp hai người nổi lên đầm nước.
Có vách đá, có cành cây và đầm nước, Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân tuy phải chịu chấn động nhất định nhưng may mà không trọng thương. Chỉ là cánh tay và bắp chân bị ma sát không ít, trầy xước chảy ít máu, không có gì đáng ngại.
Bùi Thanh Hoằng có kỹ năng bơi lội rất tốt, tuy Lan Mân cũng có thể bơi nhưng y mười phần nhu thuận để Bùi Thanh Hoắng "cứu" mình. Hắn sử dụng sức lực cực lớn kéo đối phương lên bờ, điều duy nhất không ổn là đầm nước kia rất lạnh, hiện giờ lại là tiết lạnh mùa xuân. Quần áo của hai người lúc này đã ướt nhẹp, chỉ cần ngồi vài phút dưới gió lạnh thế này là có khả năng mắc phải thương hàn.
Y phục của Bùi Thanh Hoằng sũng nước nên đặc biệt nặng, tình hình của Lan Mân cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Hai người tìm thấy một hang động dưới chân vách núi, bên trong có một đống tro không biết là từ năm tháng nào và một hai bộ xương khô. Vách núi này vừa trơn lại vừa dốc, sợ là có người rơi xuống may mắn vẫn còn sống sót nhưng lại chết đói trong khi đợi chờ mòn mỏi ở nơi này.
Hai người nhặt xương của người chết lên rồi ném vào nơi tối tăm sâu nhất trong hang. Bùi Thanh Hoằng tìm thấy đá đánh lửa trong đống tro tàn, hắn cởi quần áo ướt trên người xuống rồi ra ngoài tìm củi trong gió lạnh. Lan Mân do dự trong giây lát, nghĩ rằng ở đây không có người khác liền cởi quần áo ngoài ra, mặc tiết y tuy ẩm nhưng rất mỏng theo Bùi Thanh Hoằng đi nhặt củi. Y âm thầm dùng nội lực sấy khô tiết y trên người mình, quần áo khô nhanh hơn hẳn Bùi Thanh Hoằng.
Vì đầm nước lạnh nằm dưới đáy vách núi nên không khí vô cùng ẩm ướt, hai người chỉ tìm được một ít củi khô có thể đốt lửa.
"Được rồi, trước hết cứ vậy đã. Chúng ta quay lại trước đi, ở ngoài lâu rất dễ sinh bệnh." Bùi Thanh Hoằng còn hái được một ít quả dại mọc bên rìa đầm nước. Lan Mân gật đầu, ôm một đống gỗ hơi ẩm nhưng Bùi Thanh Hoằng nói có thể dùng được, theo hắn quay về hang động.
Gió dưới chân núi không quá lớn nhưng nhiệt độ cực kỳ thấp. Bùi Thanh Hoằng dùng quần áo dày đã sũng nước để chặn hang lại, dùng đá đánh lửa để tạo lửa rồi cùng Lan Mân làm một chiếc giá gỗ đơn giản. Cũng không biết người bất hạnh rơi xuống vách đá sống ở đây được bao lâu, hắn còn tìm được công cụ thô sơ bằng đá trong đống tro, làm giá gỗ cũng không mất quá nhiều công sức.
Sau khi đốt lửa lên, hơ khô quần áo bên đống lửa, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới bắt đầu chú ý đến những vết trầy xước trên thân hai người. Hắn xé vài mảnh quần áo mỏng để băng bó vết thương tương đối nổi bật, còn những vết thương nhỏ đã được thanh tẩy trong đầm nước nên để mặc cũng không sao.
Hai người mặc tiết y thật mỏng ngồi cạnh đống lửa, Bùi Thanh Hoằng dịch lại gần Lan Mân một chút: "Ngồi sát nhau sẽ ấm hơn."
Khi cơ thể cuối cùng cũng ấm lên, Bùi Thanh Hoằng mở lời: "Ta không hề biết võ nghệ của Tử Giác lại tốt như vậy đấy."