Sáng sớm ngày đại hôn Bùi Diên đã bị người đánh thức, mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở để hạ nhân mặc y phục, dùng bữa sáng từ sớm rồi lại thay hỷ phục. Không thể không nhắc tới, trước ngực ông còn đeo một bông hoa đỏ vô cùng lớn.
Hiệu suất của hạ nhân Bùi phủ cực kỳ cao, vỏn vẹn trong một ngày ngắn ngủi đã trang trí mọi ngóc ngách trong Bùi phủ vô cùng công phu. Nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, toàn phủ chìm trong sắc đỏ tươi thắm, toàn bộ đèn lồng cũng được đổi thành đỏ thẫm. Ngoài cửa sổ cũng được dán chữ song hỷ, mỗi hạ nhân trong phủ cũng mang chút đỏ, như y phục, quần, mũ hay áo ngoài đỏ.
Bùi Thanh Hoằng thay quần áo xong liền ra ngoài nhìn Tả tướng Bùi Diên oai phong lẫm liệt sai người hầu trong nhà di chuyển vị trí của đèn lồng sao cho đẹp, Diệp thị cũng mặc xiêm y diễm lệ hơn thường, cùng quản gia đối chiếu lại danh sách khách mời một lần nữa. Sau khi nhìn toàn cảnh xung quanh, hắn cuối cùng cũng có cảm giác chính mình sắp thành thân rồi.
Không chỉ phụ mẫu không được nhàn rỗi, ngay cả đệ đệ hắn Bùi Thanh Lân cũng bị sai vặt chỗ này chỗ kia như hạ nhân vậy, do thể lực hắn tốt nên từ sáng sớm đã phải chạy qua chạy lại giữa hai bên Bùi phủ và Lan phủ.
Thời cổ đại không có phương tiện giao thông như hiện đại, Bùi Thanh Hoằng vừa bước xuống dưới đã thấy đệ đệ mình xuống ngựa thở hổn hà hổn hển, cũng may tinh thần hắn không tồi, tâm trí vẫn còn tỉnh táo, bằng không đã sớm buột miệng "ngươi ngốc vậy có xe sao không đi".
Ở Lam quốc chỉ có xe ngựa xe bò xe lừa, mà tốc độ của mấy loại xe đó chậm hơn tuấn mã rất nhiều. Bùi Thanh Dật ở trong cung biên soạn sách sử công việc bộn bề suốt mới được Hoàng đế thả về vài ngày, hôm qua vừa mới trở về đã bị Diệp thị tóm lấy viết câu đối ngày cưới treo trước cửa lớn.
Vào ngày vui mừng mặc quần áo màu trắng không được may mắn, Bùi Thanh Dật luôn luôn thích mặc y phục trắng thuần nay cũng bị Diệp thị bắt mặc một bộ quần áo màu tím rất lẳng lơ. Nhìn đại ca mặt mày cau có nghe mẫu thân răn dạy hết sức khổ sở, trong lòng Bùi Thanh Hoằng thoải mái không ít, cảm giác lăn lộn trong đại hôn phía trước cũng không khó chịu đến vậy.
Bùi Thanh Hoằng vừa ra ngoài Diệp thị lập tức bước tới: "Ra tới nơi rồi thì tiếp khách cùng Tam đệ của ngươi đi. Nhanh lên không lại bỏ lỡ giờ lành!"
Diệp thị xua tay ý bảo Bùi Thanh Lân mang tân lang đi mau, ở bên kia quản gia dặn dò đội ngũ thổi hỷ nhạc phải sít sao theo sau đội đón dâu. Bùi Thanh Hoằng nhanh nhẹn xoay người leo lên tuấn mã đeo đóa hoa đỏ thẫm giống hắn, theo sau người dẫn đường. Hắn chỉ cần cưỡi ngựa đi phía trước, phía sau là đội ngũ đón dâu thật dài.
Bùi Thanh Lân chưa từng thành hôn nên hắn làm người đại diện cho nhà trai cùng đi nghênh đón "tân nương", còn Bùi Thanh Dật đã kết hôn cùng Vinh Hân quận chúa nên phải cùng vợ chồng Bùi Diên đứng ở cổng lớn Bùi phủ để nghênh đón khách khứa.
Đương nhiên Thái thượng hoàng cũng được mời, nhưng đối phương chỉ phái thuộc hạ đem lễ vật tới, còn người không có tới. Tiệc cưới của Bùi nhị công tử được tổ chức vô cùng chấn động, chỉ cần không có việc thật sự quan trọng, những người được mời hầu như không có ai không dành một chút thời gian đến đây tham gia yến hội.
Người Bùi gia bên này đều cười đến sắp bị rút gân mặt, mấy tên sai vặt cũng phải chạy qua chạy lại để bưng lễ vật. Còn bên kia Bùi Thanh Hoằng cưỡi đại mã với tốc độ tương đối nhanh để kịp thời gian đến Lan phủ.
Lan Mân cũng bị gọi dậy từ rất sớm, y là loại thư sinh văn nhược nên Lan phủ cũng không bắt y phải làm gì, phái mấy tên gia đinh khỏe mạnh đến theo dõi y, phòng hờ trường hợp Lan Mân chạy trốn cùng tên câm kia vào đúng thời khắc quan trọng này.
Chỉ là Lan Mân đối với việc này nhìn qua không hề kháng cự như trong tưởng tượng của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không yên tâm nổi. Những người cùng thế hệ với Lan Mân trong Lan phủ luôn muốn tìm phiền toái cho y, chỉ là từ trước đến nay người bị hại vẫn luôn là bọn họ. Hôm nay bọn họ lại không dám làm gì bởi nếu đến lúc đó "tân nương" chạy mất, Lan gia thật sự không có mặt mũi nào nói chuyện cùng Bùi gia.
Lan gia là dòng dõi thư hương, luôn luôn chú ý lễ nghĩa, cho dù là gả cháu ngoại trai cũng phải xem rất nhiều sách cổ, từ đó dựa theo lễ pháp của tổ tiên để gả Lan Mân đi.
Nam tử xuất giá không giống với nữ tử, không cần trang điểm diễm lệ nhưng đầu tóc vẫn phải chải chuốt thật đẹp.
Hỷ bà nổi danh khắp kinh đô cũng được mời đến để chải đầu cho Lan Mân, vừa chải vừa lẩm bẩm: "Lần đầu chải, chải hết đầu, phú quý không cần sầu; lần hai chải, chải thật kỹ, không bệnh không lo nghĩ; lần ba chải, chải đến đuôi, con cháu đầy nhà, sống lâu trăm tuổi. Lại chải thêm một lần, vợ chồng tương kính như tân; lần hai chải hết đầu xanh, tân hôn như chim liền cánh; lần ba chải xong, vĩnh viễn đồng tâm đồng lòng. Có đầu có cuối, đời này phú quý khôn nguôi."
Lan Mân cảm thấy rất mới lạ, cũng mặc cho hỷ bà đùa nghịch, còn hỷ phục y muốn mặc vào thật nghiêm chỉnh. Tuy không cần đội cái gì mà mũ phượng khăn voan nhưng đối với hôn phục vẫn phải thật thận trọng.
Hôn sự của Lan Mân được định gấp như vậy, nhưng ngay từ đầu cũng không ai nghĩ tới việc chuẩn bị hôn phục cho y. Khi ảnh vệ báo cáo việc này lên cho Thái thượng hoàng, người Lan phủ mới nhớ tới chuyện hôn phục, nhưng thời gian bốn ngày thực sự không đủ dùng. Lại thêm việc Lan Mân là nam nhân nên không thể mặc được váy áo nữ tử, vậy thì khẳng định là không thể dùng hỷ phục trong các tiệm váy cưới.
Cho dù ngay lập tức đi làm thì tiệm may vá tốt nhất kinh thành cũng không thể hoàn thành một bộ hôn phục chất lượng tốt trong ba bốn ngày ngắn ngủi.
Tại Yến thành số lượng quý tộc nuôi dưỡng nam sủng không ít, nhưng người lấy nam nhân làm chính thê lại hầu như không có. Hỷ phục làm theo lễ pháp Lan gia cần rất nhiều công phu, muốn làm xong một bộ trong thời gian ngắn như vậy căn bản là không thể.
Lan gia đành phải mời tú nương về cùng may vá, thế nhưng rất nhiều tú nương tốt đều từ chối kêu không làm nổi, vậy nên tất cả nữ quyến, tỳ nữ có khả năng may vá đều phải cùng nhau làm hôn phục để kịp hoàn thành cho hôn lễ.
Kết quả là đến trước ngày tổ chức hôn lễ vẫn là không đủ thời gian, gia chủ Lan gia gấp đến độ muốn bạc cả đầu thì lúc này Lan Mân mới chậm rì rì lấy ra một bộ hôn phục được cố nhân tặng, người đó nói khi trước đã được trợ giúp nay chỉ là một chút tâm ý nhỏ. Vải vóc dùng để may hôn phục do đích thân Thái thượng hoàng ban tặng vị bằng hữu kia, những vật liệu làm ra bộ y phục này đều là đồ hoàng gia.
Những bậc tiền bối trong Lan gia cũng thử đưa bộ y phục này cho bằng hữu mình xem thử, quả thật đây là do Thái thượng hoàng ban tặng không có lầm. Ánh mắt người Lan phủ nhìn Lan Mân sau đó liền có điểm kì quái, thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đáp ứng chuyện Lan Mân muốn mặc hôn phục không phải do Lan phủ chuẩn bị. Đương nhiên bọn họ đã kiểm tra thật kĩ, xác định bên trong không giấu cái gì mà tiểu đao mê dược này nọ mới cho phép Lan Mân mặc vào.
Lúc trước Lan Y Y chơi xấu Lan Mân đã bị Lan gia trách phạt không ít, lúc này nhìn thấy bộ hôn phục kia của Lan Mân, đôi mắt nàng liền tái dại đi. Tất cả của hồi môn Lan gia chuẩn bị cho nàng cùng tỷ tỷ cộng lại cũng không đủ tiền vật liệu làm nên bộ hôn phục kia. Chỉ một bộ mà lại tốn nhiều tiền như vậy, tuy không phải tiền của nàng nhưng nhìn vào vẫn thấy đau đớn khôn cùng.
Nhìn thấy biểu ca yếu đuối mặt người thân chó [1] ăn mặc đẹp đẽ đi ra nàng lại muốn nói vài lời châm chọc cho y nhục nhã, liền bị mẫu thân mình hung hăng nhéo một cái, nàng ấm ấm ức ức chỉ lo đau: "Nương sao người lại véo ta?"
Tôn thị thấy nữ nhi đau đến kêu thành tiếng liền nhanh tay che miệng nàng lại trước: "Bằng hữu của y được Thái thượng hoàng ban thưởng như vậy, khẳng định địa vị vô cùng cao. Hiện tại ngươi đắc tội y, nếu y gả vào Bùi gia được Bùi nhị công tử sủng ái, đến lúc đó ngươi còn có thể tìm được một người tốt để gả đi sao?"
Làm Lan Mân nhục nhã chỉ là việc nhất thời, dù sao thì nàng vẫn còn muốn gả chồng, nếu về sau không tìm được phu quân coi như cả đời đã bị hủy. Lan Y Y cũng không ngu tới mức đó, nàng lập tức giấu đi đau đớn cùng ghen tị vặn vẹo trên mặt mình, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôn thị thấy nàng thức thời, nhìn Lan Mân đang muốn ra cửa liền kéo nữ nhi ra chúc phúc y vài lời.
Lan Y Y đưa mặt lại gần Lan Mân xin tha: "Biểu ca, trước kia là ta ngốc, bị người khác lợi dụng nên mới làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi tính tình đại nhân không tính toán với tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng so đo cùng tiểu nữ ta. Chờ đến lúc biểu ca ngươi lên cao huy hoàng, ngàn vạn lần đừng quên tìm một hôn sự thật tốt cho biểu muội ngươi ở Lan gia..."
Lời còn chưa hết nàng đã hét ầm lên: "Nương, sao người lại véo ta nữa?"
Tôn thị trừng mắt nhìn nàng một cái, xấu hổ cười cười với Lan Mân: "Y Y nàng không hiểu chuyện."
Lan Mân gật gật đầu: "Ta biết."
Y đưa mặt sang nhìn Lan Y Y: "Ta nghe nói Lý đại phu ở phía tây kinh thành trị liệu các loại bệnh về mặt của nữ tử rất tốt, nếu biểu muội không ngại thì tới thử xem, có thể tìm được hôn phu hay không phải trông chờ vào sự quyết tâm của ngươi rồi."
Nói xong lời này y liền xoay người ra khỏi cửa lớn, kẻ câm thân hình cao lớn chặt chẽ theo sau lưng y. Khi Lan Mân đi ngang qua trên người còn phảng phất mùi hương thanh trúc nhã nhặn khiến Lan Y Y ngẩn người, dù sao Lan Mân cũng chưa từng đứng gần nàng đến vậy, hình như bề ngoài y cũng không tệ.
Đến khi hai người kia ra khỏi cửa lớn nàng mới phản ứng lại, xoay đầu hỏi Tôn thị: "Y có ý gì, có phải nói ta xấu hay không?"
"Không những xấu mà còn ngốc!" Tôn thị liếc nhìn nữ nhi không biết vun vén của mình thở dài một cái rồi đuổi theo đoàn người.
Nam tử lập gia đình không phải tuân thủ nhiều quy củ như nữ nhân, nhưng lúc làm tân nương trong đại hôn vẫn không thể xuất đầu lộ diện. Lúc Lan Mân lên kiệu, người Lan gia chuẩn bị cho y một tấm khăn voan đỏ, trên kiệu có thể không mang nhưng lúc xuống nhất định phải che khuất mặt.
Bùi Thanh Hoằng cũng đau đầu một hồi, hắn làm theo dặn dò của Diệp thị, từng bước từng bước đều phải theo quy củ, rời kiệu, quay về xe ngựa, nghênh kiệu, hạ kiệu, hắn cưỡi đại tuấn mã nhưng vẫn phải khống chế tốc độ, trên mặt phải luôn duy trì nụ cười phong độ, cứ như vậy hết cả quãng đường, khi về tới phủ hắn cảm giác mình cười đến nhức cả hàm rồi.
Cũng may hôn lễ thời cổ đại không cần đứng ở cửa tiếp khách, chịu đựng một hồi rốt cuộc cũng đã tới Bùi phủ, đá cửa hoàn kiệu theo quy củ xong hắn liền vén mành kiệu lên rồi ôm một vị tân lang khác xuống dưới.
Đối phương thấp hơn hắn nửa cái đầu, mặt bị khăn voan che khuất, nhưng thoạt nhìn thân hình thực mảnh khảnh. Khi Bùi Thanh Hoằng bế người lên cảm thấy eo y rất nhỏ nhưng xương cốt thực nặng, so với những nữ tử có thân hình xêm xêm hẳn là nặng hơn nhiều.
Bùi Thanh Hoằng hít một hơi, tiếng trống làm tinh thần hắn càng thêm hăng hái, dùng tư thế bồng công chúa mà bế người bước qua chậu than, hắn ôm thê tử của mình tiến thẳng vào đại sảnh trong những lời chúc cát lợi không ngừng. Hai người bị một sợi dây lưng đỏ thẫm cột chặt lại thành một, sau đó chính thức bái đường thành thân.
"Nhất bái thiên địa!" Người chủ hôn hô lớn. Bùi Thanh Hoằng kéo kéo dây lưng đỏ ý bảo đối phương chuyển hướng lại đây nhìn trời đất rồi cùng bái.
"Nhị bái cao đường!" Phu phu hai người cùng lúc chuyển hướng tới nhị lão Bùi gia cùng gia chủ đương nhiệm Lan gia phía xa xa bái một cái. Bùi Thanh Hoằng cúi đầu sâu đến mức thắt lưng bị ép thành góc vuông, còn Lan Mân đang trùm khăn voan chỉ khom nhẹ lưng xuống.
Khi thắt lưng Bùi Thanh Hoằng thẳng lại, thanh âm của người chủ hôn lại vang lên: "Phu phu giao bái!"
Lần này thắt lưng Lan Mân cúi thấp hơn so với những lần trước một chút, chờ đến khi hai người bái xong, cuối cùng là câu quan trọng nhất: "Đưa vào động phòng!"
_______
[1] Nhân mô cẩu dạng: chỉ kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng bên trong lại xấu xa khó lường.