Nhiệt độ ấm áp và cảm giác an toàn từ bàn tay kia truyền đến Thái Thúc Lan một cảm giác thân thuộc vô cùng. Vẫn còn đang sững sờ chưa kịp định thần lại, y đã được chủ nhân của bàn tay đó kéo lên.
Bùi Thanh Hoằng tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo được Thái Thúc Lan lên. Hắn chỉ tạm buông tay sau khi đảm bảo người kia đã an toàn trên mặt đất. Trọng lượng của một nam nhân trưởng thành quả thật không thể nói là nhỏ, cánh tay của hắn dùng hết sức đến mức như muốn rụng ra. Sức lực dường như bị rút cạn, còn chẳng buồn để tâm sạch bẩn mà gục ngay xuống đất, dựa tạm vào vách đá hổn hển nuốt từng ngụm khí lớn.
Trong khi hắn còn đang thở không ra hơi thì thanh niên mới được kéo về từ cửa cõi chết kia vẫn ngồi ngốc tại chỗ. Bùi Thanh Hoằng còn chưa kịp hô hấp bình thường trở lại đã bị người kia bổ nhào lên người. Đối phương dùng hết sức lực ôm lấy như muốn ghì hắn đến chết. Bùi Thanh Hoằng quả thật không có nửa phần sức lực đẩy y ra, cực kỳ chật vật mới thốt ra được mấy từ: “Mau… buông, buông tay ra…! Ngươi là đang muốn… mưu sát… phu quân sao…!”
Thái Thúc Lan bấy giờ mới giật mình, vội vội vàng vàng nới lỏng cánh tay đang ôm Bùi Thanh Hoằng chặt cứng. Nhưng mà y dù đã nới cũng chẳng buông lỏng được mấy phần. Hai người rốt cuộc vẫn như cũ dính chặt thành một cục. Chính xác hơn, là Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn bị y ôm vào lồng ngực.
Bùi Thanh Hoằng khi quyết định nhảy xuống vách núi đương nhiên không phải do hắn muốn tìm đường chết. Chỉ là hắn từng có kỷ niệm sâu sắc ở nơi này, chính là lần trước đến đây hắn đã suýt ngã xuống vách núi, thiếu chút nữa là biến thành một đống xương thịt lẫn lộn. Đại nạn không chết tất là có phúc, may mắn lúc ấy Bùi Thanh Hoằng phát hiện ra một động khuất dưới núi, chỉ cách đoạn đường mòn phía trên mười mét. Với dây leo trợ giúp, hắn có thể dễ dàng đu vào hang, đi bộ tầm trăm bước sẽ thấy một đoạn đường chật hẹp dẫn ra ngoài.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Bùi Thanh Hoằng sẽ trực tiếp chạy trốn bằng con đường phía trên, còn cửa hang này để phòng hờ hắn trốn không kịp. Lần ấy, trước khi rời đi Bùi Thanh Hoằng đã dùng dao khắc một hoa văn phức tạp trên đỉnh hang động, không ngờ hành động vô ý lúc ấy lại cứu hắn một mạng vào hôm nay.
Những nơi cung thủ của Hồ Mạn Thành bắn trước đó vẫn chưa chạm tới dấu ấn Bùi Thanh Hoằng khắc năm ấy, vì vậy hắn mới ngồi xuống cẩn thận nhích qua mấy mũi tên kia. Lúc sau có một mũi tên chỉ cách hắn mười mét, hắn chỉ đi năm mét rồi dừng lại. Không phải vì thể lực cạn kiệt, mà bởi vì nơi hắn dừng lại chính là nơi khắc ấn.
Bùi Thanh Hoằng đã rời đi nhiều năm như vậy, cây cối ngổn ngang ngoài cửa hang lại càng rậm rạp, người bình thường chỉ cần liếc xuống vực thẳm đã choáng váng, sợ bất cẩn ngã xuống liền thịt nát xương tan. Người phụ trách dẫn đường bình thường cũng sẽ dặn mọi người đừng nhìn xuống vực. Vì vậy sẽ không có người nào đi qua nhìn xem bên dưới có hang động không, lại càng không có ai dò tìm dấu ấn trên vách đá.
Tiếng thét gào của gió đã át đi mọi bước đi của Bùi Thanh Hoằng. Sau khi tính toán hướng gió, góc độ và cường độ, Bùi Thanh Hoằng đã thuận lợi chạm đất. Lúc nấp trong hang, hắn vẫn không quên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Ban đầu hắn vốn định đợi đến khi mọi chuyện ngoài kia đã được giải quyết ổn thỏa, sức lực cũng khôi phục lại rồi sẽ chậm rãi men theo lối đi hẹp dẫn ra ngoài. Nhưng trăm tính ngàn tính hắn cũng không thể ngờ tới sẽ tận mắt thấy cảnh Thái Thúc Lan thậm chí còn chẳng thèm buộc dây thừng, cầm kiếm nhảy thẳng xuống vực.
Tâm trạng lúc này của Bùi Thanh Hoằng vô cùng rối loạn. Hắn phải đánh Thái Thúc Lan thì y mới chịu buông tay, đương nhiên không phải vào mặt mà vào tay. Cánh tay lần trước bị y lôi ra làm công cụ khổ nhục kế, lần này lại phải chống đỡ sức nặng của toàn bộ cơ thể, không những vừa trật khớp mà còn chảy máu ròng ròng.
Còn Thái Thúc Lan chỉ trong một thời gian quá ngắn như vừa rồi mà đã phải trải qua biết bao nhiêu đại bi đại hỷ. Lúc tận mắt trông thấy Bùi Thanh Hoằng nhảy xuống, y liền kích động nhảy theo. Tưởng gặp một cái họa lớn thế mà ngay lúc ấy không biết có cánh tay nào vươn ra từ vách núi cứu lấy sinh mệnh y. Hóa ra cánh tay ấy chẳng phải của người nào khác, mà lại chính là của Bùi Thanh Hoằng y cứ ngỡ là đã một đi không trở về.
Cảm giác bị đưa lên thật cao rồi thả rơi tự do liên tục thế này khiến Thái Thúc Lan còn mơ hồ hoài nghi có phải y đã lạc vào mộng. Mãi đến khi Bùi Thanh Hoằng đột ngột đánh một cái vào cánh tay, y mới giật mình đau tới mức kêu thành tiếng. Dù sức chịu đựng của y vốn rất tốt nhưng loại đau đớn này thật sự đã vượt qua cực hạn của con người, Thái Thúc Lan lại không phòng bị nên mới nhất thời thất thố.
Cơ mà, còn có lý do khác khiến y chẳng ngại lộ ra chút vẻ yếu đuối. Đó là người trước mặt y đây chính là trượng phu của y, là người thương thân thiết nhất của y. Thế nên thỉnh thoảng cũng nên làm nũng rồi tỏ ra yếu đuối một chút, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều so với cắn răng ngẩng cao đầu, gồng mình tỏ ra quật cường dù trong lòng mong được người ta dỗ dành muốn chết.
Mà Bùi Thanh Hoằng cũng sẽ không cười Thái Thúc Lan chỉ vì y sợ đau mà kêu thành tiếng. Mỗi lần hoán đổi thân phận, Lan Mân cũng không quản tiểu tiết đến mức cải trang cả bàn tay. Vì thế, bàn tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay đem lại cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Đây là bàn tay của thê tử hắn, Lan Mân, là bàn tay trước kia Bùi Thanh Hoằng thường xuyên vuốt ve âu yếm, đồng thời cũng là bàn tay của Thái thượng hoàng, sát phạt quyết đoán.
Do ban nãy cật lực bám vào núi đá nên da đối phương bị rách nhiều chỗ, lòng bàn tay toàn là máu thịt be bét, nhìn qua đã dọa người. Dù thế, Bùi Thanh Hoằng cũng không thể tỏ ra nửa điểm thương hương tiếc ngọc. Hắn nắm chặt tay đối phương, dứt khoát bẻ một cái, tiếng xương cốt rắc một tiếng giòn giã. Lần này Thái Thúc Lan có chuẩn bị nên chỉ cau mày nhịn đau, không kêu nửa lời.
“Ra là bệ hạ cũng còn biết đau. Vi thần lại đang tưởng bệ hạ đã quên mất chuyện chính mình đang bị thương luôn rồi.” Bùi Thanh Hoằng vừa nói vừa giúp Thái Thúc Lan nắn lại khớp xương bị trật. Lát nữa đường ra còn hẹp hơn cả đường phía trên, bàn tay mềm nhũn vô lực sẽ rất dễ ngã.
Giọng điệu của Bùi Thanh Hoằng nếu nói là dịu dàng thì có phần quá miễn cưỡng, nhưng đối với Thái Thúc Lan, cách nói chuyện thân mật cùng sự quan tâm ẩn sau lời trách móc lại mười phần trân quý. Bởi vậy y chẳng những không để bụng mà còn vô cùng thật thà nở một nụ cười không giấu giếm.
Trong hang động nhỏ này chỉ có hai người ngồi đối mặt nhau, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không bỏ lỡ ý cười trên môi đối phương. Thấy nét mặt y vui vẻ, Bùi Thanh Hoằng đưa tay sờ trán Thái Thúc Lan, sau đó còn sờ sờ chung quanh đầu y: “Kỳ quái. Trán không nóng, cũng không bị thương chỗ nào trên đầu.” Hắn chưa từng nghe nói đến trường hợp nào bị ảnh hưởng đến trí thông minh sau khi nhảy xuống vách đá ngoại trừ mấy nhân vật nam chính nữ chính bị mất trí nhớ vì rơi xuống núi. Huống chi đối phương còn nhảy vực không thành. Hắn sờ đến gáy Thái Thúc Lan, cũng không thấy dính máu tươi nhơm nhớp.
Lại nói ban nãy ở trong hang động, Bùi Thanh Hoằng không rõ tình huống bên ngoài ra sao. Hắn biết Thái thượng hoàng nhảy xuống là lúc nghe thấy âm thanh va chạm của kiếm và đá, tiếng kim loại rạch vào đá chát chúa đến xuyên thủng màng não.
Bùi Thanh Hoằng vừa ló đầu ra liền trông thấy một bóng người quen thuộc rơi từ trên xuống, tuy nhiên vận tốc rơi đã chậm lại đáng kể nhờ thanh kiếm ghim vào vách đá.
Thời khắc cành cây kia gãy đôi, trong phim điện ảnh có thể là một pha quay chậm cực kỳ gay cấn. Nhưng trên thực tế, mọi thứ chỉ xảy ra trong nửa cái chớp mắt.
Nếu không phải nhờ vào Bùi Thanh Hoằng nhanh tay nhanh mắt, lại đánh cược toàn bộ mạng sống, dùng toàn bộ sức lực kéo người lên thì nói không chừng, đối phương cứ như vậy mà bị khoảng không bao la dưới kia nuốt chửng.
Ta chớp mắt, người biến mất khỏi nhân gian.
Dù đã kéo được người lên nhưng bây giờ nghĩ lại, trong lòng Bùi Thanh Hoằng vẫn không tránh được một phen hoảng loạn. Hắn nhìn người thanh niên còn đang tỏ ra cái vẻ ủy ủy khuất khuất – ngươi đánh ta đau muốn chết – kia mà xạc cho một trận: “Ngươi là phát điên hay là đột nhiên không muốn sống nữa? Trong tay có mỗi một thanh kiếm mà dám nhảy thẳng xuống vực, ngươi tưởng mình là cao thủ võ lâm số một thiên hạ trong truyện sao?!”
Trong truyện có định luật nhân vật chính dù nhảy từ vách núi cũng không hề hấn chi. Còn bản thân hắn mà nói thì cũng đã phải tính toán kỹ lưỡng đủ đường, trước khi hành động phải đảm bảo xác suất thành công cao hơn chín mươi phần trăm, nếu không phải bị dồn vào đường cùng thì cũng sẽ không dùng tới hạ sách này.
Còn kẻ kia thì hay rồi, não cũng không buồn mang vào mà cứ như vậy nhảy theo. Nếu y không tạo ra động tĩnh lớn đến vậy, hoặc hắn ra ngoài chậm một giây thì chẳng phải thiên hạ này đại loạn rồi sao!
Lúc y ngã xuống, cánh tay còn lại của Thái Thúc Lan cũng trật khớp. Bùi Thanh Hoằng một chút cũng không mềm lòng, thẳng tay nắn nốt cánh tay còn lại, vừa thả tay ra liền quát lớn: “Bệ hạ làm bậy như thế thực sự là quá tùy ý đi! Nếu mạng ngươi không còn, triều đình chắc chắn sẽ rối loạn, phản tặc cùng lắm chỉ chết một Hồ Mạn Thành, Đại Lam ta lại mất đi một vị Thái thượng hoàng nhiếp chính. Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, lúc thiên hạ thái bình còn không đảm đương nổi xã tắc, huống chi là lúc phản quân đang làm loạn hiện nay! Giang sơn Đại Lam đang bình yên vô sự hàng trăm năm, vậy mà chỉ trong nháy mắt liền lâm vào cảnh dân chúng lầm than, muôn vàn bách tính trôi dạt tứ bề. Những điều này, bệ hạ có từng nghĩ tới chưa?!”
Thái Thúc Lan có thể không nhớ thân phận của mình, nhưng hắn thì không thể. Bùi Thanh Hoằng trọng tư tình, nhưng cũng trọng muôn dân trăm họ của thiên hạ này. Hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, không thèm nói nữa, ngược lại khiến mình tức đến ho khan liên tục. Nói cho cùng, thái độ này của hắn đã có thể gọi là cực kỳ ôn hòa rồi. Nếu đổi lại là mấy thần tử trong triều xem, đoán chừng cả đám bọn họ phải đập đầu vào cột tường, lấy tính mạng ra mà khuyên ngăn Thái thượng hoàng.
Người thanh niên ngồi đối diện vẫn yên lặng nhìn Bùi Thanh Hoằng. Cuộc truy đuổi kịch liệt ban nãy khiến dây cột tóc của hắn không biết rơi từ khi nào, mái tóc đen nhánh xõa tung khắp bờ lưng, quần áo cũng có phần xộc xệch. Nhưng mà dung mạo của Bùi Thanh Hoằng lúc nào cũng rất xuất sắc, cho dù đang tức giận vô cùng cũng không thấy nửa điểm dữ tợn. Y chẳng những không thấy nhếch nhác mà còn thấy một vẻ đẹp khác của hắn dưới ánh sáng mờ ảo trong hang động.
Bùi Thanh Hoằng đã tức giận đến mức này rồi mà Thái Thúc Lan chẳng có vẻ gì là hối lỗi, nét mặt còn nguyên vẻ ủy khuất. Đương nhiên y không dám lớn tiếng quát lại, sợ Bùi Thanh Hoằng càng tức giận nên y chỉ nhỏ giọng đáp lại: “Chính ta cũng không biết.”
Bùi Thanh Hoằng sửng sốt: “Ngươi nói không biết là có ý gì?”
Hắn vừa dứt lời, bàn tay miễn cưỡng xem như lành lặn kia liền đặt lên vai hắn. Thái Thúc Lan nghiêng nửa người trên về phía Bùi Thanh Hoằng, cả người gần như rơi trọn vào lồng ngực của hắn.
Lúc ánh mắt chạm nhau, Bùi Thanh Hoằng có phần mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, cuối cùng vẫn bị ánh mắt chăm chú cực kỳ nóng bỏng của đối phương làm cho quay đầu lại.
Thấy hắn như vậy, Thái Thúc Lan chậm rãi giải thích: “Ta nói, lúc nhảy xuống ta không nghĩ nhiều đến vậy. Khoảnh khắc thấy ngươi nhảy xuống vực ta đã quên hết thảy những thứ ấy. Lúc ấy trong đầu ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, nhất định phải tìm bằng được ngươi trong thời gian ngắn nhất có thể. Bây giờ ngươi còn sống, ta cũng còn sống. Chính ngươi là người đã cứu mạng ta lần nữa, đây chắc hẳn là ý trời định sẵn, hai ta căn bản là không thể tách rời.”
Thái Thúc Lan hết sức trịnh trọng nắm bàn tay Bùi Thanh Hoằng buông thõng bên hông, đặt lên ngực mình: “Ta giấu ngươi, gạt ngươi, là lỗi của ta. Lan Mân và Thái Thúc Lan là một người. Ngươi có thể chấp nhận tính nhỏ nhen của Lan Mân, ta sẽ cố gắng hết sức để ngươi cũng có thể chấp nhận cả khuôn mặt khác của Thái Thúc Lan. Ta bảo đảm với ngươi, trên triều chúng ta là quân thần. Nhưng dưới triều, ta chỉ là thê tử của Mộc Chi mà thôi.”
Giọng nói của Thái Thúc Lan có phần trang trọng: “Hôm nay ta xin lấy tính mạng ra thề với ngươi. Từ nay về sau, bất kể là Lan Mân hay Thái Thúc Lan, tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa dối Bùi Mộc Chi lần nữa. Ngươi nói ngươi không thấy được sự chân thành của ta, ngươi sợ tất thảy chỉ là một trò lừa đảo, cũng là lỗi của ta.”
“Bây giờ tim ta ở ngay chỗ này, ngoài ngươi ra ai cũng không thể lấy đi.”
“Ngươi… có nguyện ý đón nhận nó thêm một lần nữa không?”