Nếu đối phương đã dùng thân phận Thái thượng hoàng để nói lời này, Bùi Thanh Hoằng cũng chỉ có thể nhận mệnh, đưa tay giúp đối phương mặc y phục. Vốn dĩ là một chuyện cực kỳ kiều diễm, nhưng sắc mặt của hắn vẫn vô cùng đứng đắn, ngón tay tuyệt đối không vượt quá giới hạn dù chỉ một điểm. Thái Thúc Lan cố ý tạo bầu không khí ái muội, hắn liền cố ý không phối hợp. Sau khi Bùi Thanh Hoằng giúp y mặc bộ giáp cực nặng kia liền nhanh chóng thu tay về, cố gắng ngồi xa Thái thượng hoàng hơn chút nữa.
Nhưng động tác dời đi của Bùi Thanh Hoằng hiển nhiên bất thành. Cánh tay được bọc trong áp giáp lạnh như băng đặt lên tay hắn, ngón tay thon dài của Thái thượng hoàng nắm chặt lấy tay Bùi Thanh Hoằng, mười ngón đan xen chặt chẽ.
Vì cố kỵ thân phận Thái thượng hoàng của đối phương nên Bùi Thanh Hoằng chỉ thoáng dùng vài phần lực, hoàn toàn không thể tránh thoát. Thái Thúc Lan lại cố ý siết tay hắn chặt hơn mấy phần, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự tức giận nhưng y không dám thực sự nổi cơn thịnh nộ. Giọng nói của y mang theo vài phần xót xa: "Ngươi không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao?"
Bùi Thanh Hoằng dùng thêm sức, lấy bàn tay còn lại đẩy từng ngón tay của Thái thượng hoàng ra, siết chặt đến mức để lại vệt đỏ trên cánh tay trắng nõn của Thái Thúc Lan. Thấy đối phương vẫn không chịu buông, hắn hạ quyết tâm dùng tới tám phần lực, sau khi rút tay mình về liền rũ mi, che giấu thần sắc phức tạp trong đáy mắt: "Thỉnh bệ hạ tự trọng."
Thái Thúc Lan nhìn tay của mình. Da y rất trắng nên càng làm nổi bật vệt đỏ kia, nhìn qua có phần dọa người. Y lặng lẽ nắm tay lại đặt lên đầu gối của Bùi Thanh Hoằng, con mắt đen láy không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn nhã của đối phương. Chiến tranh lạnh với y nhiều ngày như vậy mà thần sắc của hắn vẫn tốt như cũ, ngoại trừ nổi giận vào buổi nói chuyện nọ thì từ lúc ấy đến bây giờ, dường như Bùi Thanh Hoằng không hề có vẻ thương tâm vì phải rời xa y.
Một mặt Thái Thúc Lan cảm thấy thật mừng vì Bùi Thanh Hoằng vẫn khỏe mạnh, nhưng mặt khác lại cảm thấy có phần mất mát, thì ra đối phương không buồn lòng như y tưởng. Thái Thúc Lan nghiêng người, dùng thân thể mặc áo giáp chặn đường di chuyển của Bùi Thanh Hoằng, y rời khỏi chỗ, cong đầu gối ngồi dưới đất. Cánh tay hằn vệt đỏ vẫn đặt ở chỗ cũ, tay còn lại tháo cây trâm và ngọc quan trên đầu xuống, mái tóc Thường Tú vấn vào buổi sáng lập tức đổ xuống như thác.
Bùi Thanh Hoằng cúi đầu nhìn bàn tay trên đầu gối mình. Ngữ khí của người trước mắt cực kỳ mềm mại, một chút cũng không giống vị quân vương sát phạt quyết đoán, quen ra lệnh: "Ngươi làm đau tay ta rồi. Giúp ta vấn tóc đi."
Bùi Thanh Hoằng cúi đầu nhìn gương mặt người nọ. Gia giáo Bùi gia rất nghiêm, số người có thể tới Bùi phủ thăm hỏi có hạn, vì vậy số quan viên từng gặp Lan Mân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu lúc trước nói dung mạo của Thái thượng hoàng và Lan Mân chỉ giống năm phần, hiện tại xem ra giống tới bảy phần.
Nhìn thấy thần sắc thuộc về Lan Mân trên gương mặt này, trong lòng Bùi Thanh Hoằng mười phần phức tạp. Hắn đảo mắt liếc vệt đỏ trên tay Thái Thúc Lan rồi nhìn thẳng vào mắt y, không cầm lấy cây trâm gỗ kia, cũng không đội mũ giáp lên đầu đối phương. Bùi Thanh Hoằng đưa tay phải lên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Thái Thúc Lan, ngón tay dạo chơi khắp khuôn mặt trắng hồng hơn hẳn người thường: "Vi thần có một vấn đề muốn biết. Gương mặt bệ hạ đang dùng để đối mặt với vi thần, là diện mạo thật sao?"
"Đương nhiên là thật, chỉ sửa đổi một chút thôi. Cô gia vốn dĩ không muốn ngày ngày đeo mặt nạ, chỉ là lúc trước đã quen. Chiếc mặt nạ đó không dễ tháo ra đâu." Y vẫn còn điều khác cần bận lòng, nếu khuôn mặt chỉ thay đổi một chút triều thần sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu cởi bỏ hoàn toàn mặt nạ thì sự thay đổi quá lớn, chắc chắn sẽ có vài người làm ầm ĩ gây rối.
Mặc dù xử lý những người đó không khó nhưng cứ làm đi làm lại như vậy y cũng cảm thấy nhàm chán, Thái Thúc Lan rất chán ghét phiền phức. Sau khi cãi nhau với Bùi Thanh Hoằng y đã tháo tấm mặt nạ da người cực mỏng xuống. Muốn hóa trang không nhất thiết phải dựa vào mặt nạ, mấy ngày nay y vẫn âm thầm sửa đổi dung mạo ở những chi tiết rất nhỏ.
Hôm nay khi nhìn thấy gương mặt Thái Thúc Lan, Bùi Thanh Hoằng cũng không khỏi giật mình. Ngoại trừ vẻ mặt uy nghiêm mà kẻ làm Thái thượng hoàng nên có, những điểm khác khuôn mặt của Lan Mân và Thái Thúc Lan giống nhau tới chín phần.
Chỉ tiếc là sự thay đổi ấy, hắn hoàn toàn không để trong lòng.
Mỗi ngày khi lên triều Bùi Thanh Hoằng chỉ báo cáo những việc cần báo cáo như thường lệ, cho dù cần ngẩng đầu nhìn vị đang ngồi trên đài cao, đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào gương mặt của tiểu Hoàng đế. Thái Thúc Lan dù cố ý muốn nổi cáu cũng không tìm được lý do thích hợp, nếu không phải lần này xuất trận, hai người thật sự không có cơ hội ở chung một căn phòng thân mật như vậy.
Đối diện với đôi mắt đào hoa cực giống Lan Mân của người thanh niên kia, Bùi Thanh Hoằng thu bàn tay vừa chạm vào mặt đối phương lại rồi thở dài một hơi. Giọng điệu của hắn lại trở nên khách sáo một cách máy móc như ban đầu: "Bệ hạ xin ngài mau mau đứng dậy, vi thần chịu không nổi. Việc vấn tóc tinh tế thế này, tay chân vi thần vô cùng cẩu thả, sợ là không cẩn thận làm tổn thương long thể. Vi thần thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Vì sao lúc trước khi vấn tóc cho ta ngươi không nói những lời này? Muốn vấn tóc cho ta cũng là tự ngươi nói, ngươi để ta quen với việc ngươi giúp ta lo liệu mọi việc, bây giờ lại muốn ta đi tìm người bên ngoài làm chuyện này? Bùi Thanh Hoằng, ngươi không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?!"
Thái độ khó chơi mềm không được cứng không xong của hắn khiến Thái Thúc Lan không khỏi sinh ra mấy phần oán hận. Y chỉ có thể bộc lộ mặt mềm yếu của mình khi dùng thân phận Lan Mân. Với thân phận Lan Mân, y và đối phương đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện mà y chưa từng tưởng tượng mình sẽ làm vào môt ngày nào đó. Kết quả, khi y vừa bắt đầu hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Bùi Thanh Hoằng thì đối phương lại dứt khoát xóa sạch hết thảy.
Bảo y phải chịu đựng thế nào đây?
Giọng điệu của Bùi Thanh Hoằng vô cùng bình tĩnh: "Theo ta nhớ thì ta và công tử Lan gia đã hòa ly rồi. Nếu đã cắt đứt thì cắt cho sạch sẽ, có một số chuyện ta hy vọng đối phương cũng có thể quên. Từ nay đường ai nấy đi, cho dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ."
Thái Thúc Lan đương nhiên không chịu thừa nhận: "Đơn hòa ly đã bị ta xé nát, trong gia phả Bùi gia, Lan Mân vẫn là thê tử của Bùi Thanh Hoằng. Nói đường ai nấy đi là thế nào? Huống chi, trên đời không ai không biết mối hôn sự này do chính Nhị lang Bùi gia tự mình cầu thân. Hắn cầu được lấy nam thê, lại hứa một lòng một dạ với người ấy, nào có đạo lý dùng tội không thể sinh con để hưu thê tử. Nếu công tử nhà họ Lan không phạm phải một trong sáu tội còn lại thì quan phủ không ghi nhận việc hòa ly, chỉ có thể nói bừa chứ không thể hòa ly thực sự."
Thấy gương mặt Bùi Thanh Hoằng vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt không để tâm, Thái Thúc Lan nắm lấy tay của đối phương giả bộ muốn hung hăng cắn một cái, nhưng khi cắn xuống cũng chỉ để lại một dấu răng cực nhạt trên mu bàn tay mảnh khảnh như ngọc. "Bất kể là làm Thái Thúc Lan hay Lan Mân, từ trước tới nay chỉ có cô gia không muốn đồ của người khác, không có chuyện người khác không muốn cô gia. Ngươi cho đi nhiều như vậy, cuối cùng bây giờ nói không cần là không cần. Trên đời này nào có chuyện tốt dễ dàng như vậy?"
"Lan Mân là Lan Mân, bệ hạ là bệ hạ. Bệ hạ quy vào cửu ngũ chí tôn, dung mạo khí độ lại phi phàm, dưới gầm trời này còn nhiều người tốt nguyện ý đối đãi chân thành với bệ hạ. Nếu bệ hạ ghi nhớ điểm tốt của vi thần, vậy thỉnh ngài buông tha vi thần. Vi thần không nguyện ý cho, bệ hạ hà cớ phải cưỡng cầu?" Bùi Thanh Hoằng mất tự nhiên thu tay vào tay áo dài rộng, sắc mặt có phần xúc động nhưng hoàn toàn không có ý định thay đổi chủ ý của mình.
"Bọn họ nguyện ý cho, vậy cũng phải xem ta có muốn nhận hay không. Ngươi coi ta là cái gì?" Thấy sắc mặt hắn giãn ra, Thái Thúc lan thầm mừng rỡ trong lòng. Y vẫn duy trì tư thế không thể gọi là thoải mái ấy, rèn sắt khi còn nóng nói.
"Cần gì chứ?" Bùi Thanh Hoằng nhắm mắt lại một lát rồi mở ra, ánh mắt khôi phục sự trấn tĩnh không dao động nửa điểm như ban đầu: "Ta là hạng người gì, ta nghĩ Tử Giác hiểu rõ nhất. Ta cho rằng lần trước ta đã nói rất rõ ràng, thật không ngờ, thì ra bệ hạ vẫn chưa chết tâm. Ta cứ tưởng rằng bệ hạ sẽ hiểu. Bây giờ nghĩ lại, một chút bệ hạ cũng không hiểu."
"Quả đúng là ta không hiểu. Không hiểu vì sao Mộc Chi có thể hạ quyết tâm sắt đá đến vậy. Ngươi thấy người già trẻ em ven đường còn có thể sinh lòng thương, vậy thì trong chuyện này chẳng lẽ ngươi không thể thương hại ta một lần? Dù cô gia có phạm phải sai lầm lớn thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng nhận lỗi với người nào. Mộc Chi đã có tình ý với ta, vì sao không thể bỏ qua việc này? Chỉ một lần thôi?" Y dừng một lát rồi nói tiếp: "Người thừa kế giang sơn xã tắc, ta đã có an bài khác. Nhưng ta có thể hứa với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không lập Hậu, cũng không nạp phi. Nếu ngươi sợ không có con thừa tự, chúng ta có thể nuôi con của đại ca ngươi, dù sao Vinh Hân cũng mang huyết mạch hoàng thất. Nếu thật sự không được, cô gia có thể tìm người diện mạo tương tự chúng ta ban thưởng cho huynh trưởng của ngươi, dù thế nào cũng có thể sinh ra hài tử giống hai chúng ta..."
Bùi Thanh Hoằng thật sự không thể nhịn đuợc nữa, lên tiếng ngắt lời y: "Ta nhớ, gần nửa tháng trước ta đã cùng thê tử của ta Lan Mân nói chuyện rõ ràng tại Bùi phủ. Ta viết đơn hòa ly, nhưng y xé mất rồi. Lúc trước ta muốn cưới vợ, một là để có người quản lý gia nghiệp Bùi phủ, hai là để có một người bạn đồng hành sóng vai cùng ta. Yêu cầu của ta không cao, kết nối nhân duyên giữa hai nam tử khó khăn hơn nam nữ rất nhiều. Ta không có gì đặc biệt có thể cho đi, chỉ nguyện trao tặng tấm chân tâm, đổi lấy tình cảm chân thành. Thê tử của thần là công tử Lan gia, y tìm bà mai mang chân dung mình tới Bùi phủ cho thần, thần tam môi lục sính* cưới người về phủ. Tính cách vợ thần tốt hệt như trong tưởng tượng của thần."
*Tam môi lục sính: ý nói cưới hỏi đàng hoàng.
Nói đến đây Bùi Thanh Hoằng dừng lại một lát, giọng nói như nghẹn lại nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Đêm tân hôn, vi thần không hề biết chính mình đã ngủ mê man suốt cả đêm. Mấy ngày sau y nói với vi thần, y hạ thuốc mê thần vì sợ đau, trong lòng có bóng ma, không chịu nổi nỗi đau ấy. Thần gỡ nút thắt trong mình, cũng thử giải nút thắt trong lòng y, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, đây chỉ là cái cớ vì bệ hạ không bước qua nổi rào cản này - chỉ là một lời nói dối được tạo ra để che đậy lời nói dối khác. Thần tiếp tục ở chung cùng thê tử, tình cảm ngày một bền chặt, đột nhiên có một ngày vi thần biết được: thì ra vợ thần còn một thân phận khác, chính là Thái thượng hoàng cao cao tại thượng. Việc này nghe quả thực hoang đường đến mức nực cười, nhưng tất cả các bằng chứng đều nói cho vi thần biết, đây là hiện thực vi thần không thể không đối diện. Vi thần nghĩ rất nhiều, nghĩ rất lâu. Vì lời nói dối ban đầu mà bệ hạ không ngừng thêu dệt thêm muôn vàn lời nói dối khác. Thần cảm thấy, đoạn tình cảm kia rất đẹp, nhưng nó cũng chỉ được dựng trên hết lời nói dối này đến lời nói dối khác."
Bùi Thanh Hoằng đặt tay đối phương lên lồng ngực mình, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Chỗ này của vi thần cũng làm từ thịt, cũng sẽ đau. Lá gan vi thần không lớn như bệ hạ nghĩ. Cho dù vi thần tha thứ, sau đó thì thế nào? Ngài muốn ta tự lừa gạt mình, nhưng thật không may, thứ vi thần không am hiểu nhất lại chính là lừa mình dối người. Ngài muốn vi thần ngày ngày đều phải lo lắng liệu người thần yêu có đột nhiên biến thành gương mặt khác hay không sao? Ta sẽ không nhịn được mà tự hỏi, đến cùng thì những gì y nói, câu nào là thật câu nào là giả, không biết bên dưới tình ý miên man kia có phải độc dược trí mạng hay không? Ngay cả thê tử của thần cũng nói y không biết y đã nói dối ta bao nhiêu lần. Cho dù y đã thông suốt, không còn gian dối, nhưng lúc này thần đã không còn có thể tin y nữa."
Bùi Thanh Hoằng nhìn gương mặt của Thái thượng hoàng. Đối phương không nói lời nào, nhưng hắn biết y đang nghe: "Nếu lòng tin không còn, tình yêu dù có nhiều đến mấy cũng hóa thành mây khói. Ta không phải người làm bằng sắt đá, cũng sẽ thấy mệt. Thay vì tiếp tục giày vò bản thân mình, vi thần cảm thấy không bằng dứt khoát đoạn tuyệt đi. Vi thần cũng hy vọng bệ hạ có thể hiểu được một sự thật, vi thần có thể chấp nhận Lan Mân làm thê tử của thần vì Lan Mân có thể cùng thần sánh bước, mà vi thần sở dĩ không thể chấp nhận bệ hạ, vì bệ hạ là thiên tử, là Thái thượng hoàng cao cao tại thượng. Ta không thể nói với mình Lan Mân và Thái thượng hoàng là hai người, thời thời khắc khắc tự nhắc nhở, về mặt thân phận bọn họ thực chất là hai người."
Nói đến đây, giọng nói của Bùi Thanh Hoằng càng thêm bi thương: "Nếu ngươi nhất định muốn cưỡng ép, điều ta có thể cho, sợ là chỉ có sự cung kính. Một người trượng phu luôn luôn cung cung kính kính với ngài, bệ hạ còn muốn sao? Có thể bệ hạ cho rằng những lời nói dối kia không quan trọng, có thể bệ hạ cảm thấy bất kể ngài mang tâm tư gì gả vào Bùi gia, chỉ cần Bùi gia không làm phản thì hết thảy đều không quan trọng."
Đột nhiên hắn cao giọng: "Bệ hạ cảm thấy những thứ này một chút cũng không quan trọng, hoàn toàn không đáng để tâm. Nhưng ta thấy quan trọng! Nhưng ta để tâm! Ta không thể không để tâm!" Xe ngựa đột ngột dừng lại, Bùi Thanh Hoằng để cây trâm lại bên cạnh mũ giáp: "Nếu bệ hạ thực sự vẫn còn tình ý với vi thần, vậy cầu xin ngài cho phép thần đoạn tuyệt với Lan Mân. Tâm vi thần mệt mỏi rồi."