Lan Mân liền đi tắm, rửa trôi hết sạch dược cao trên miệng vết thương. Vì một câu nói vừa nãy của Bùi Thanh Hoằng mà y đã nghe lời, ngâm mình trong ôn tuyền một hồi lâu. Nước trong ôn tuyền thông ra bên ngoài, y cũng không cần lo dược cao sẽ làm bẩn hồ nước. Phần dược cao được rửa trôi đi, để lại một mảng da chung quanh đỏ ửng. Y trầm ngâm, ánh mắt ngưng lại trên vết thương.
Lan Mân nhớ lại, lúc ở hành cung khi thái y xem xét vết thương của Thái thượng hoàng, Bùi Thanh Hoằng có công cứu giá cũng ở bên cạnh.
Độc dược bôi trên mũi tên kia khiến vết thương có nguy cơ cao bị hoại tử. Dù chỉ có một phần da bị trầy xước, nhưng để hoàn toàn thanh trừ tổn hại của độc dược, toàn bộ phần thịt bị độc ăn mòn đã bị cắt bỏ. Tuy rằng thái y đã ngay lập tức bôi thuốc sinh cơ lên nhưng cũng phải mất gần một tháng để tái tạo mô mới. Phần da thịt mới lại lồi lồi lõm lõm, để lại sẹo rất rõ, người ngoài nhìn qua sẽ biết ngay là vết thương mới. Dù Bùi Thanh Hoằng chưa từng thấy vết thương của y sau một tháng hồi phục, nhưng y sẽ không để một nguy cơ bị bại lộ dù là nhỏ nhất được phép tồn tại.
Lan Mân nhìn chằm chằm vết thương trên chân mình một hồi lâu. Đoạn, y mặt không đổi sắc, thản nhiên đem vết thương kia trực tiếp đâm vào một hòn đá sắc cạnh bên mép hồ. Vết thương vất vả lắm mới vừa tạm khép miệng, phần da non vốn cực kỳ nhạy cảm lại bị đá nhọn dùng lực đâm thẳng vào lập tức nứt toác trở lại, máu chảy ròng ròng. Phần da trên đầu gối cũng bị đá sượt qua, trầy xước một mảng lớn. So với vừa rồi, vết thương mới nhìn đau đớn đến rùng mình, gấp mười độ kinh hãi.
Lan Mân không sơ cứu gì đặc biệt, chỉ rửa qua loa vết thương bằng nước sạch rồi trực tiếp mặc tiết y mới vào.
Tắm rửa xong, y trở lại về phòng, thấy Bùi Thanh Hoằng đã chờ sẵn trên giường từ bao giờ. Lan Mân vừa bước đến gần, khứu giác nhạy bén của Bùi Thanh Hoằng lập tức ngửi ra mùi máu tanh nhàn nhạt. Hắn ngồi ngay dậy, vén màn bước xuống giường. Lan Mân vừa nhắm mắt chưa kịp ngủ cũng ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bùi Thanh Hoằng thắp lại nến, ngồi bên mép giường gấp ống quần của Lan Mân lên. Không có gì trên bàn chân trắng nõn. Hắn tiếp tục lần theo quần của đối phương, Lan Mân vội vàng che tiết khố của mình lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao đột nhiên ngươi lại, lại..."
Bùi Thanh Hoằng nhìn dáng vẻ liều chết che che đậy đậy của y liền thu tay lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn gương mặt của Lan Mân. Giọng nói của hắn không mang theo chút nhiệt độ nào: "Vết thương trên người ngươi, tự mở ra."
Lan Mân ngẩng đầu nhìn hắn một lát rồi cúi đầu vén ống quần qua đầu gối, vết máu khô đỏ sẫm trên làn da bạch ngọc mỏng manh cực kỳ chướng mắt. Tuy máu đã ngừng chảy nhưng nguyên một mảng da lớn cỡ bàn tay bị cào xước ngang dọc, xanh xanh tím tím, còn dính máu chưa lau, thảm thương tới mức không dám nhìn thẳng.
Lông mày của Bùi Thanh Hoằng nhíu lại: "Sao lại bị thế này?"
Lan Mân thành thật trả lời: "Khi tắm rửa ta sơ ý va phải tảng đá, hoàn toàn không nghiêm trọng, không có gì đáng ngại đâu."
Bùi Thanh Hoằng im lặng đứng dậy, mở hộp sơ cứu lấy tăm bông sạch nhúng vào cồn, khử trùng vết thương dưới ánh nến. Loại tăm bông này là một tấm vải sạch buộc trên thanh gỗ nhỏ, vừa dễ điều khiển vừa tiện lợi cho việc đổi thuốc. Ngay khi miếng bông cồn chạm vào vết thương, Lan Mân liền không nhịn được kêu "a" lên một tiếng.
Bùi Thanh Hoằng vừa hơi ấn một chút, sắc mặt Lan Mân lại càng khó coi hơn. Hắn lập tức nhẹ tay lại, cẩn thận từng li từng tí thấm sạch nước và cặn bẩn bám bên ngoài vết thương: "Ngươi cố chịu một chút, nếu đau quá không nhịn được thì cứ kêu lên, sẽ tuyệt đối không có ai cười ngươi."
Dù vậy Lan Mân vẫn giữ nguyên khí phách cắn chặt răng chịu đựng, ngoại trừ tiếng "a" vừa nãy thì không kêu thêm nửa lời. Đôi mắt của Bùi Thanh Hoằng chăm chú nhìn vào vết thương của Lan Mân, hồi tưởng lại trình tự băng bó. Đầu tiên là lấy trong hòm thuốc một bình thuốc nhỏ màu trắng có tác dụng kháng viêm rắc lên vết thương, sau đó đến loại thuốc giúp vết thương mau khép miệng, cuối cùng cẩn thận dùng vải trắng băng vết thương lại rồi mới cẩn thận kéo ống quần Lan Mân xuống.
"Ngươi nhớ mỗi ngày phải đổi gạc hai lần, buổi trưa ta không về đổi cho ngươi được thì cứ làm theo trình tự ban nãy. Đặc biệt phải tự mình chú ý, mấy ngày tới ngươi tuyệt đối không được để vết thương chạm nước." Cũng may trời đã vào thu, thời tiết khá đẹp, trong kinh thành không có bụi, mấy ngày không tắm cũng vẫn tương đối sạch sẽ.
Lan Mân khẽ gật đầu, nhu thuận hệt như con cừu nhỏ vô hại. Bùi Thanh Hoằng cất hòm thuốc vào chỗ cũ, thổi nến, đợi Lan Mân nằm xuống yên vị rồi mới vén màn xuống. Trước khi ngủ hắn còn nhắc thêm một câu: "Mai ngươi nhớ mặc quần rộng rãi một chút, đừng để vết thương bị rách." Đáp lại hắn là một tiếng "được", sau đó nhanh chóng trở thành âm thanh hô hấp đều đều.
Chuyện vết thương xem như khép lại ở đây. Dù chỉ phạm một lỗi nhỏ nhưng Vương thái y trong cung đã bị trừng phạt không hề nhẹ. Dược cao trừ sẹo vừa mát vừa thơm ông ta vẫn lấy làm tự hào cũng bị ghét bỏ theo vị Vương thái y xui xẻo.
Nghe nói Vương thái y sau khi bị hạ hai cấp đã bế quan kiểm điểm, nghiêm túc nghiên cứu chế tạo thần dược mỹ dung mong nhận được sủng ái lần nữa từ hoàng thất phía nữ quyến hậu cung mà Hoàng đế coi trọng.
Bùi Thanh Hoằng nghe tin cũng chỉ cười cho qua. Bùi gia vốn có mối quan hệ qua lại tương đối thân thiết với Lý thái y và Vạn thái y, hắn cũng không nhàn rỗi đến mức quan tâm chuyện sống chết gì đó của người không liên quan.
Vừa hồi cung, Bùi Thanh Hoằng đã nhận được thánh chỉ sắc phong hắn làm Trường Tín hầu. Tuy địa vị của Trường Tín hầu trong tầng lớp quý tộc không thể tính là cao, nhưng được phong hầu có nghĩa là Bùi Thanh Hoằng đã chính thức bước vào hàng ngũ quý tộc. Hắn có thể truyền lại tước vị này cho đời sau, lại có thái ấp*, đồng nghĩa với việc Bùi Thanh Hoằng có thể thành lập quân đội riêng.
*Thái ấp: phần ruộng đất của quan lại, công thần hay quý tộc phong kiến được vua ban cấp.
Có điều tước vị đó thật sự không cao, chỉ có thể nuôi tối đa một trăm tư binh trong lãnh địa riêng. Bùi phủ lớn như vậy, tổng số hạ nhân cũng chừng trăm người, lại càng không cần nhắc tới hạ nhân phục vụ những chi khác của Bùi gia.
Nhưng dù sao, việc có thái ấp riêng đã là một chuyện đáng ăn mừng rồi.
Trong một tháng Bùi Thanh Hoằng không có ở kinh thành, Tô Sầm đã bắt đầu đưa tờ báo vào quỹ đạo. Hôm sau khi hắn tới bộ Công, Tô đại công tử đã nhận một chức quan nhàn tản ở bộ Hộ tìm đến cửa.
Tô Sầm giấu hai tay sau lưng cao hứng nói: "Hôm nay ta đến tìm ngươi chủ yếu vì hai chuyện. Thứ nhất là chúc mừng ngươi vừa được phong Trường Tín hầu, thứ hai là về tờ báo ngươi giao cho ta phụ trách."
Bùi Thanh Hoằng nhìn đối phương từ sau lưng lấy ra một tờ báo mẫu cùng một vài sổ sách tài liệu. Hắn nhận lấy tờ báo từ tay Tô Sầm rồi xem xét kĩ lưỡng. Tô Sầm ngồi đối diện hắn bắt đầu phân tích rất có trật tự: "Số báo đầu tiên ta đã mời mấy vị tài tử chuyên sáng tác văn chương viết trang nhất, phần sau mời văn nhân chuyên mảng tiểu thuyết chí quái sáng tác truyện dài kỳ, còn có vài bài kí sự du hí nữa. Ngươi nhìn doanh số xem, có ý kiến gì thì nói với ta."
Bùi Thanh Hoằng tốn một phần tư canh giờ để xem hết tờ báo, xem xong vừa mừng vừa lo. Vì đây là số đầu tiên nên bố cục có hơi lộn xộn. Tuy rằng thiết kế bố cục chưa thực sự đẹp, nhưng về phần nội dung bao gồm chuyên mục thời sự chính trị, mục tình cảm, lại còn mục truyện dài kỳ - thật sự là phong phú hơn đề xuất ban đầu của hắn rất nhiều, doanh thu cũng hoàn toàn cao hơn dự đoán. Đạt được thành tích này, hắn quả thực vô cùng bất ngờ.
Đáp lại câu hỏi ý kiến của Tô Sầm, Bùi Thanh Hoằng vô thức nói một câu: "Thiên vương cái địa hổ*?" Đáp lại hắn là một tiếng "Hả?" mơ hồ không hiểu của Tô Sầm.
*Thiên vương cái địa hổ: câu nói thịnh hành trên internet, thường được dùng làm một loại ám hiệu để tìm bằng hữu chung chí hướng.
Bùi Thanh Hoằng liền ngẩng đầu cười: "Không có gì." Nói thật, ý tưởng của Tô Sầm về tờ báo quả là cực kỳ tiên tiến, không thể trách hắn hoài nghi đối phương cũng là xuyên qua. Có điều, chiếu theo phản ứng của Tô Sầm, hẳn đối phương chỉ là thông minh nhạy bén, học một biết mười thôi.
Hắn không ngớt lời khen ngợi Tô Sầm và nhân viên thư cục của tờ báo, sau đó tiến hành đưa ra vài đề nghị: "Sau khi tờ báo đi vào quỹ đạo có thể thử chèn quảng cáo vào mấy chỗ trống xem. Ví dụ như sản phẩm của Tây Thi đậu phụ, kỹ thuật điêu luyện của Dương thợ rèn, có thể thực hiện luôn cả phỏng vấn, đem câu chuyện của bọn họ kể lại sao cho vừa giản dị vừa đặc sắc. Đương nhiên không phải chúng ta viết không công, tư liệu những người kia cung cấp phải là sự thật, nhất định phải lấy phí tuyên truyền. Về phần nên lấy giá bao nhiêu thì tùy ngươi."
Tô Sầm gật gù: "Phỏng vấn mà ngươi nói tức là phỏng vấn về chuyên môn sao? Phí tuyên tuyền, chúng ta có thể chia thành các mức độ, tùy theo cấp bậc mà thu tiền khác nhau, tính dựa trên số lượng chữ. Mức kể chuyện đời thường mà ngươi vừa nhắc tới sẽ là bậc đắt nhất."
"Đúng đúng đúng, ý ta chính là như vậy. Ngoài ra bố cục của tờ báo có thể làm đẹp hơn một chút, lợi nhuận thu được ngươi đừng vội nhét hết vào hầu bao. Trước hết chúng ta phải hồi vốn đầu tư ban đầu vào bưu cục mới được. Tóm lại chuyện này ta giao toàn quyền cho ngươi. Tô đại công tử đây làm việc, ta hoàn toàn yên tâm." Bùi Thanh Hoằng gật gù liên tục. Nhờ có năng lực lĩnh ngộ cao siêu của Tô công tử thì hắn không cần hao tổn quá nhiều sức lực cho tờ báo rồi.
Sau khi cầm lấy tờ báo, Tô Sầm đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, khi chân gã vừa chạm vào bậc cửa của bộ Công lại đột ngột xoay người quay lại.
Mặc dù Viên Vũ và những thành viên khác của bộ Công xử lý hầu hết mọi việc, nhưng cũng có không ít việc nhất định phải được Bùi Thanh Hoằng - Thượng thư bộ Công – phê chuẩn mới có thể thực thi. Có không ít hồ sơ tồn đọng trong tháng vừa qua, Tô Sầm lại vừa tốn mất gần nửa canh giờ của hắn. Còn hơn phân nửa hồ sơ đang đợi phê duyệt nhưng hắn lại không thể qua loa với Tô Sầm, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một chuyện. Ta nghe nói ít ngày nữa lệnh đệ sẽ nghênh cưới trưởng công chúa Du Dương. Ta nhớ không lầm chứ?"
Bùi Thanh Hoằng gật đầu: "Ngươi nhớ không lầm."
Tô Sầm liền cong mắt cười giảo hoạt: "Ta có một bí mật thú vị đây, ngươi có muốn nghe không?"