"Ta, thật ra..." Bùi Thanh Hoằng kéo hai từ "thật ra" này đặc biệt dài, Lan Mân thậm chí phải hỏi hắn: "Ta đang nghe đây. Thật ra cái gì?"
Lúc nói lời này Lan Mân vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm như thể y đã biết trước điều gì. Bùi Thanh Hoằng vốn đã nghĩ xong lời muốn nói nhưng lại bị ánh mắt sâu xa của Lan Mân làm cho mắc nghẹn, đành nuốt sạch lời vào bụng. Trong nhất thời hắn thực sự nghĩ không ra lời giải thích thỏa đáng hơn, dứt khoát đổi chủ đề. Cuối cùng hắn rất không có khí phách chọn chiến thuật trì hoãn: "Trước tiên ta đi tắm đã, lúc về chúng ta nói chuyện sau." Nói xong Bùi Thanh Hoằng lập tức cầm y phục xoay người rút lui.
Có thể ngâm mình trong suối nước nóng bốc hơi nghi ngút trong tiết trời cuối thu thế này quả là một loại hưởng thụ. Bùi Thanh Hoằng gấp y phục gọn gàng để sang một bên, bước vào ôn tuyền ngâm toàn bộ cơ thể từ xương quai xanh trở xuống trong nước nóng.
Cái hồ này được thiết kế riêng dựa trên chiều cao của hắn. Bùi Thanh Hoằng thả lỏng thân thể, hít một hơi dài thật sảng khoái. Hắn đặt tay lên đá cuội bóng loáng được xây ven hồ, vừa ngâm mình vừa nhớ lại phản ứng khi nãy của Lan Mân.
Suýt chút nữa là Bùi Thanh Hoằng đã buột miệng nói mình vừa tới Thanh Trúc cư, nhưng không hiểu sao hắn cứ có cảm giác rằng nếu nói thẳng ra sẽ gây nên hậu quả không tốt. Sau đó hắn lựa chọn trốn tránh theo bản năng, đến khi kịp phản ứng lại đã ngâm mình trong ôn tuyền rồi. Bộ y phục khiến Lan Mân hoài nghi đã được cởi ra, đặt ngay ngắn dưới đất.
Tiên phát chế nhân luôn luôn là nguyên tắc của Bùi Thanh Hoằng. Thật ra hắn cũng định sẽ nói với Lan Mân ngay khi mới về, chỉ là đầu tiên vẫn phải giấu thứ kia đi đã. Dù sao đây cũng là chuyện rất xấu hổ, có mang ra hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu lấy ra thì hắn chẳng biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Việc Thanh Trúc cư bị tra xét khiến Bùi Thanh Hoằng không thể không để tâm, nhưng Lan Mân "vô tình" nhắc tới mùi hương lạ kỳ kia khiến hắn nhất thời quên mất. Việc Bùi Thanh Hoằng chủ động nói với Lan Mân và việc lấp liếm để lộ manh mối khiến đối phương chất vấn hắn hoàn toàn không hề giống nhau. Nếu là cái sau, cho dù sau đó có nói thật thì nghe cũng hệt như bất lực giải thích. Bất kể thế nào đi chăng nữa, chủ động nói ra chắc chắn là tốt hơn nhiều để Lan Mân biết chuyện hắn đã tới Thanh Trúc cư từ miệng người khác. Nếu chuyện ấy thực sự xảy ra, dù có thừa nhận hay chối bỏ thì hắn cũng không tài nào gột rửa được sự trong sạch của mình.
Thông suốt điểm này, Bùi Thanh Hoằng vừa ngâm nước nóng vừa sắp xếp từ ngữ trong tâm trí để giải thích về nguồn gốc của mùi hương kia.
Ấy vậy mà, còn chưa kịp rời khỏi ôn tuyền thì một đôi giày màu đen thêu họa tiết mây sóng đã xuất hiện trước mắt Bùi Thanh Hoằng. Đôi giày này dùng loại đế bền chắc nhất, được may từ tơ lụa thượng hạng, đường thêu vừa dày vừa đều.
Quan trọng nhất là, hắn vô cùng quen thuộc với người đi đôi giày này. Người ấy chính là Lan Mân vẫn luôn chung giường chung gối với hắn, là người vừa nói chuyện với hắn trong phòng.
"Sao ngươi vào được đây?" Vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, phản ứng đầu tiên của Bùi Thanh Hoằng là bật thốt lên câu hỏi kia. Mỗi lần tắm rửa hắn đều sai hạ nhân đứng ngoài cửa trông chừng. Hắn không muốn bị quấy rầy lúc đang thư giãn thoải mái, cũng lo có nữ quyến vô ý bước vào dẫn đến chuyện không hay.
"Bởi vì ta là thê tử danh chính ngôn thuận của Mộc Chi. Ta nói là mình cũng muốn ngâm nước nóng nên thủ vệ liền cho qua, lý do này Mộc Chi hài lòng chứ?"
Nghe Lan Mân nói vậy Bùi Thanh Hoằng mới chú ý tới y phục sạch sẽ trên tay đối phương. Não hắn lập tức nảy ra ba chữ "tắm uyên ương" lớn tướng, trong đầu lập tức lóe lên mấy hình ảnh không mấy hài hòa. Mặt Bùi Thanh Hoằng vốn đã bị hơi nóng hun đỏ bừng, nay đỏ lại càng thêm đỏ: "Cái này, cái này, cái này, ta vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng. Nếu ngươi thật sự muốn, ta có thể đổi vị trí cho ngươi."
Mặc dù hắn vẫn luôn hy vọng luôn mong mỏi hai người có tiến triển thực sự, nhưng vì Lan Mân không quá chủ động nên Bùi Thanh Hoằng vẫn luôn cho rằng có lẽ hai người sẽ là loại nước chảy thành sông. Ôm thì ôm, hôn thì hôn. Lần đầu tiên hẳn là nên ngã xuống giường dưới bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Ngày mai là sinh thần của hắn, bầu không khí hòa hợp trong phòng khi nói lời chúc mừng chưa biết chừng cũng có thể. Trong ôn tuyền thì hẳn là thuộc về phần tình thú, vậy thì ít nhất cũng nên đợi đến khi tình cảm sâu đậm một chút. Thực ra Bùi Thanh Hoằng là một người bảo thủ từ tận xương tủy, hắn thực sự không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn đối phương đã... Nói xong lời này, Bùi Thanh Hoằng gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn Lan Mân.
Nhưng nghe thấy tiếng Lan Mân cởi quần áo, cuối cùng hắn vẫn cắn răng, ra vẻ tự nhiên mà ngẩng đầu lên thưởng thức mỹ cảnh. Dù sao cũng là thê tử của hắn, ngu gì mà không nhìn.
Ngoại trừ đêm tân hôn, đa phần Bùi Thanh Hoằng đều trông thấy Lan Mân mặc áo trong. Thế nhưng vào đúng hôm ấy hắn lại ngất đi, hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng gì. Đây mới là lần đầu tiên hắn thực sự được ngắm nhìn Lan Mân một cách toàn vẹn. Bởi vậy lúc đối phương cởi y phục xong, Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn kinh ngạc không thốt nên lời.
Lan Mân am hiểu cầm kỳ thi họa, thoạt nhìn cứ tưởng là loại thư sinh yếu đuối, chính Bùi Thanh Hoằng cũng luôn cho rằng Lan Mân là loại người yếu đuối mong manh trói gà không chặt. Bởi vì Lan Mân khá gầy nên có lẽ là không có mỡ thừa, tuy nhiên hẳn là không có gì đẹp. Nhưng vượt xa khỏi sự mong đợi của hắn, thân thể hiện ra trước mắt quả thực có thể dùng hai từ "hoàn mỹ" để miêu tả.
Lúc mặc quần áo thì thấy gầy nhưng cởi ra lại thấy thịt, Lan Mân chính là kiểu như vậy. Vòng eo mềm mại bao phủ lấy bắp thịt mỏng manh, ôm lấy khung xương vững chắc. Lan Mân không có cơ bụng rõ ràng nhưng đường nét lại phi thường đẹp đẽ, một xíu mỡ thừa cũng không có.
Tuy nhiên thân thể của y không thể nói là hoàn hảo không tì vết. Rất nhiều nơi trên người Lan Mân có những vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn, hơn nữa còn đặc biệt nổi bật trên làn da trắng trẻo của y, phá hoại vẻ đẹp của toàn bộ cơ thể.
Bùi Thanh Hoằng lập tức đoán ngay rằng Lan gia đã làm ra chuyện này với Lan Mân. Thể chất của Lan Mân rất dễ để lại sẹo, nhưng nếu được điều trị bằng thuốc mỡ phù hợp thì có thể biến mất hoàn toàn. Những vết sẹo kia đều ở nơi không dễ phát hiện, nhìn qua là biết đây là vết thương cũ năm xưa. Chắc hẳn trước đây Lan Mân đã phải chịu đựng rất nhiều ở Lan gia.
Bùi Thanh Hoằng dời tầm mắt xuống, nhưng nửa người dưới của Lan Mân đã sớm yên vị trong ôn tuyền. Bởi nước của ôn tuyền là nước thiên nhiên có chứa lưu huỳnh nên không trong đến mức có thể nhìn rõ đáy. Hắn còn chưa kịp nhìn thấy gì Lan Mân đã bước xuống rồi. Vì Lan Mân thấp hơn hắn một chút nên nếu y không nhón chân lên, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể nhìn thấy phần cổ thon thả của đối phương trở lên, từ xương quai xanh trở xuống hoàn toàn ngập trong nước.
Ôn tuyền này được xây chỉ để tắm nên diện tích không lớn lắm, nếu thật sự muốn làm mấy chuyện điên cuồng thì tốt hơn hết là nên ra sau núi. Rõ ràng là Lan Mân không có cái hứng thú ấy, sau khi xuống nước y duy trì khoảng cách không xa không gần với Bùi Thanh Hoằng. Lan Mân nhắc lại lời ban nãy y đã nói với người gác cổng: "Chỉ là vào tắm mà thôi."
Nhất thời chính Bùi Thanh Hoằng cũng không rõ bản thân mình cảm thấy vui mừng hay thất vọng. Có điều hắn nhanh chóng không để tâm đến vấn đề này nữa, lại hỏi Lan Mân: "Sao Tử Giác đột nhiên lại muốn tới ôn tuyền tắm vậy? Nếu ngươi muốn sao không nói trước với ta, đợi ta ra rồi hẵng vào."
Bình thường hắn cũng không ngâm suối nước nóng quá lâu. Hiện tại vẫn còn sớm, dù Lan Mân muốn ngủ sớm chút cũng không nhất thiết phải chen chúc một chỗ với hắn chỉ vì mấy phút như vậy. Dù có nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không tin Lan Mân chỉ là nhất thời hứng khởi nên mới tới.
Vậy nhưng Lan Mân lại không trả lời câu hỏi của hắn. Y lại nhắc tới chủ đề dang dở khi nãy, dùng ngữ khí sâu xa mà hỏi: "Khi nãy Mộc Chi vừa rời khỏi mùi thơm trong phòng liền tản đi, ta mới ra ngoài xem thử thế nào. Hình như mùi hương ấy bắt nguồn từ rìa ôn tuyền thì phải. Mộc Chi đoán thử xem, rốt cuộc mùi thơm này là từ đâu nhỉ?"
"Khụ khụ khụ!" Bùi Thanh Hoằng đột nhiên ho khan dữ dội. Nghĩ rằng có trốn cũng không thoát, hắn đành nắm tay phải lại đặt bên môi giải thích: "Mùi ấy phát ra từ y phục của ta, có điều Tử Giác nói không đúng một điểm. Đó không phải là mùi son phấn nữ tử thường dùng, mà là hương liệu của nam nhân."
"Hình như trong phòng chúng ta không có loại hương liệu này thì phải? Ta nhớ Mộc Chi không có mùi như vậy lúc ra ngoài hôm nay."
"Ta không dùng hương liệu. Sao ta có thể không biết trên người mình có mùi gì chứ." Bùi Thanh Hoằng giơ tay lên, trên người mang mùi lưu huỳnh nhàn nhạt từ ôn tuyền.
Lan Mân kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Y phục của Mộc Chi có lẽ là đã huân hương liệu, mùi hương rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra. Thực ra khứu giác của ta nhạy hơn người thường đôi chút. Nếu là hương liệu dành cho nam nhân, mùi hương trên y phục của Mộc Chi hẳn là Ỷ La hương. Không phải ai cũng dùng mùi ấy."
Câu cuối của Lan Mân mang theo ý tứ sâu xa, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể thành thật khai báo trước khi y nói thẳng ra hắn đã tới Thanh Trúc cư: "Mùi hương ấy ta bị nhiễm phải ở Thanh Trúc cư. Tử Giác ở kinh thành đã lâu như vậy, hẳn là từng nghe nói đó là nơi nào?"
Lan Mân không thể ngờ hắn thật sự dám nói thẳng ra như vậy, sắc mặt y cực kỳ khó coi: "Đương nhiên ta biết, đó là nam phong uyển lớn nhất kinh thành, cũng là một trong bốn thanh lâu đắt đỏ nhất Yến đô. Ta cho rằng bản thân cũng có chút gọi là hiểu biết về tính cách của Mộc Chi, chắc chắn là bị người khác dụ dỗ nên mới tới đó..."
"Đúng... Không đúng!" Bùi Thanh Hoằng vốn đang gật gù phụ họa trong vô thức, sau khi nghe thấy Lan Mân hung hăng giội chậu nước bẩn lên đầu hắn cùng mấy người ở Thanh Trúc cư liền phản bác lại ngay lập tức.
"Sao lại không đúng? Chẳng lẽ..." Giọng nói của Lan Mân có hơi lạ, đáng tiếc Bùi Thanh Hoằng lại không hề phát hiện ra. Trước khi y kịp nói nốt vế sau hắn đã ngắt lời y, thừa nhận vừa nghiêm túc vừa thẳng thắn: "Chỗ đó là ta chủ động nói muốn đi. Nếu không, dù Tô Sầm có kề dao lên cổ ép buộc ta cũng sẽ không bước vào đó nửa bước."
"Lời này của Mộc Chi nghĩa là, ngươi cảm thấy không thể nào chịu đựng được nữa phải không? Hay là ngươi cảm thấy chờ ta mất quá lâu?" Lan Mân vốn muốn nói ra lời này, nhưng Bùi Thanh Hoằng lại không để y có cơ hội ấy.
Bùi Thanh Hoằng hiếm khi nói nhanh nói gấp, nhưng lần này quả thực hắn nói chuyện chẳng khác nào súng liên thanh, vừa hết câu này đã sang câu khác, hoàn toàn không để Lan Mân có cơ hội chen vào.
"Ta tới đó không phải vì muốn chơi đùa với tiểu quan ở Thanh Trúc cư, ta tới đó là vì ngươi."
"Cái gì mà vì ta?" Vì y không nguyện ý nên Bùi Thanh Hoằng đây là nhịn không nổi? Ánh mắt Lan Mân lập tức hiện lên mấy phần trào phúng. Bởi vì không vui nên y không hề để ý bàn tay vẫn còn ẩm nước của Bùi Thanh Hoằng đã đặt lên người mình từ bao giờ.
"Bởi ngươi nói, ngươi vẫn chưa sẵn sàng." Bùi Thanh Hoằng chậm rãi nói từng từ, sự nghiêm túc trong mắt quả thực có thể khiến người ta tan chảy: "Ta không muốn làm đau ngươi."