Hạ qua đông đến, xuân thu đã trải qua mấy mùa, Hi Khang đã tốt nghiệp đại học, lại nghĩ tới chuyện Tiểu Trư còn hai năm nữa thì thấy không dễ chịu. Người khác đã có sợi chỉ đỏ hoàn thúy để cột rạ*, mình còn đang gửi tương tư theo ánh trăng ngàn dặm. Hết lần này tới lần khác Tiểu Trư rất truyền thống, nói cái gì mà tuyệt đối không lái xe khi chưa có bằng lái?. Sao cô cũng không nghĩ mình, một thanh niên nhiệt huyết mà phải nhịn cực khổ thế nào hả?
(*Ý nói có nơi có chốn)
Muốn ăn vụng cũng không dám, tất cả chung quanh đều là tai mắt của cô, gió thổi cỏ lay lập tức có thể truyền tới tai Tiểu Trư. Đừng coi thường Tiểu Trư cả ngày hỉ hả, ra vẻ chẳng quan tâm cái gì, thật ra thì cô thích sạch sẽ, nếu như mình bị người khác ‘dùng’ trước, khẳng định Tiểu Trư sẽ lập tức vứt bỏ mình, vậy mình không phải là mất trắng nhiều năm như vậy sao? Aizzz, sau này có con rồi nhất định phải nói cho nó biết ngàn vạn lần không nên yêu hàng xóm.
Tớ nhịn, nhịn, nhịn…
Không ngờ tới, vào buổi lễ tốt nghiệp lại rơi xuống ở đâu một Lâm muội muội*, Tiểu Trư nói trước tốt nghiệp sẽ trở lại.
(*Lời bài hát : “Ta và Lâm muội muội” của Mã nhi)
“Khang, tớ vì cậu đã hy sinh học vị thạc sĩ, cậu sau này không thể có lỗi với tớ, cậu phải nuôi tớ.”
“Được, không thành vấn đề!” Người nào đó miệng rộng đến mang tai, mặc dù rất hoài nghi Tiểu Trư là chịu không nổi khổ cực đã vứt danh mà trở lại, nhưng kết quả này thật là làm cho người ta hài lòng. Con trai mà, sẽ che gió che mưa cho con gái.
***
Chẳng qua là ngại trời đã tối, ủy ban hôn nhân đã tan việc, ngày mai nhất định phải đi sớm. Vậy còn tối nay? Trơ mặt, anh nói, “Tiểu Trư, hoạt động một chút trước đêm tân hôn thì như thế nào?”
Một cước đá bay, “Rửa hết tinh trùng trong não Tế Khang thối đi!”
Aizz, tại sao Tiểu Trư lại ngoan cố như vậy? Rõ ràng nhạc mẫu đại nhân ngay từ ngày thứ nhất đã phát giấy chứng nhận cho anh, nhạc phụ đại nhân cũng ngầm đồng ý cho anh toàn quyền tử hình Tiểu Trư ngay tại chỗ. Tiểu Trư sao lại không giống nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân thế nhỉ? Ngày mai nhất định phải đi sớm!
Ngày thứ hai, nhân viên làm việc ở ủy ban hôn nhân vừa vào giờ đã phát hiện một đôi chờ chực ở cửa. Chàng trai có tinh thần phấn chấn, cô gái mắt còn lim dim.
Kỳ quái, hôm nay là 14 tháng 7, lễ ma quỷ*, bao nhiêu năm qua không thấy ai đăng kí ngày này. Chẳng lẽ cô gái này gia tài bạc triệu, còn chàng trai muốn mưu sát nhằm chiếm đoạt sao? Càng nhìn càng giống, mà chàng trai kia đẹp trai như vậy, sao lại tìm một cô gái bình thường như vậy? Cô gái này mơ mơ màng màng như bị bị hạ độc. Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
(*Lễ ma quỷ: Tại Trung Quốc, mỗi năm vào ngày 14/7 âm lịch là lễ ma quỷ Trung Quốc – với tên goi là “Lễ Vu Lan” có nghĩa là lễ dâng cúng thức ăn lên Tam Bảo để xin chú nguyện cho ông bà, cha mẹ những người quá cố trong bảy đời gọi là cữu huyền thất tổ, nếu ai đã làm điều tội lỗi ở trần gian, khi mãn phần bị đọa vào địa ngục, sẽ được nhờ ân đức Tam Bảo ra khỏi địa ngục, sanh về các cõi an lành khác.)
Nghi xét một lần, giấy chứng nhận không thành vấn đề. Phải làm thủ tục, một lát cũng xong xuôi, còn thiếu hai con dấu. Chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần: “Cô à, rứa nà cô thiệt xự muốn nấy gã đó hả*?” (Cô gái, cô thật sự muốn lấy cậu ta sao? Tiếng Thượng Hải nói như thế hả?) mắt thấy khuôn mặt chàng thanh niên kia càng ngày càng sa sầm lại, sợ hãi, giống như anh đã tội phạm giết người vậy. Còn cô gái này thoạt nhìn rất già, cậu nghĩ thông suốt chưa?
(* Giống như một kiểu nói địa phương, cái đoạn này là ta, Mã, Aiz và A.T ngồi chém mãi mới ra đấy ạ =_=)
“Tất nhiên!” Bác gái này sao lắm chuyện như vậy? Hỏi mấy lần rồi? Chuyện tốt cũng bị bà cô này hù dọa cho chạy mất. Này, bà cô kia sao lại đi nhìn đàn ông của người ta vậy? Chẳng lẽ? “Này, cô gì đó ơi, chẳng lẽ con gái cô không gả đi đâu được nên mới dồn cháu vào góc tường?”
Hừ, không biết lòng tốt người ta! Mặc kệ vậy! Lộp cộp đóng một dấu ấn.
Khuôn mặt chàng trai lập tức thay đổi, giống như muốn giành lấy tờ giấy thành hôn mà giấu vào trong bọc.
Còn cô gái thì uể oải ngồi trong ngực chàng trai, “Cuối cùng có thể về nhà ngủ rồi. Tế Khang thối! Sáng sớm đã lật tung nhà người ta lên.”
Khuôn mặt chàng trai gần như tỏa sáng, “Ừh, về nhà ngủ!” Giống như gió đưa cô gái đi mà không để lại hình ảnh.
Hai người về đến nhà, đi làm thì cũng đi rồi, giờ đến lúc anh ‘tốt nghiệp’.
Con sói trong ngày vui thì mừng đến gào lên, “Nhà em hay là nhà anh?”
Con heo cũng không dám ngủ trên giường nhà nam nhân thối, “Dĩ nhiên là nhà em.”
Con sói dùng năng lượng để dành hơn hai mươi năm, rốt cục có thể nuốt Tiểu Trư vào bụng. Mùi vị thật ngon!
“Ta đã kết hôn, đã kết hôn, hôm nay ngủ ở nhà bà xã. Sau khi nàng vận động thì ngủ thật ngon, âm dương hòa hợp, xinh đẹp như hoa.Tiểu Trư ~ ôm vợ ngủ, cần lý do sao? Ha ha, rốt cục ta đã lấy xuống được cái mác xử nam, ha ha!”
***
Ban đêm, ông Lâm đưa bà Lâm về nhà, mở cửa, có người nhiệt tình nghênh đón, “Cha, mẹ, hai người về rồi!”
“A, xin lỗi, vào nhầm.” Hai người lập tức quay đầu ra ngoài cửa, nhìn tên nhà, có nhầm đâu, chính là nhà hai người mà! Vậy sao mà Hi Khang gọi là cha mẹ?
Con rể ngoan đuổi tới cửa giải đáp nghi vấn, “Cha, mẹ, con và Tiểu Trư đã kết hôn.”
“Cái gì?”
“Hả?”
Nhạc phụ, nhạc mẫu sợ hãi ngã ngay tại cửa nhà.
Đang lúc tan tầm, những người khác nghe thấy vậy lập tức dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét vào nhà cầm điện thoại, chỉ chốc lát sau, cả chung cư ai cũng biết tin vui này.
“Wow, như vậy sao. Tốt quá, chúc mừng hai con.” Thiên tài như chú Lâm rất nhanh trấn tĩnh đón nhận sự thật này.
“A, thật tốt quá!” Bà Lâm quá xúc động chạy thẳng vào phòng ngủ, một hồi lao ra, đưa cho con rể một phong bao đỏ thẫm, “Hi Khang, cho con, đây là lệ phí trước. Ôi, Tiểu Trư đâu?”
Hi Khang sắc mặt trở nên hồng rực, “Cô ấy ngủ rồi.”
“Nha đầu này, chưa tối đã ngủ sao?” Chỉ chớp mắt, bà nhìn thấy tấm ga giường treo trên ban công, lập tức ngân ngấn nước mắt, “Ai nha, kết hôn xong quả đã trưởng thành, nha đầu này cũng biết giặt ga giường rồi đấy.”
Hi Khang mặt càng đỏ hơn, không biết xấu hổ nói cho nhạc mẫu ga giường là anh giặt, mục đích là vì che dấu chiến tích của mình.
Trước cơm tối, Hi Khang trở về nhà, bẩm báo chuyện lập gia thất của mình với cha mẹ. Không đợi mẫu thân đại nhân giận dữ, Hi Khang đi như bay về nhà nhạc phụ. Phải biết rằng cưới xong chưa chắc đã chiến thắng, huống chi là vừa mới cưới.
Mẫu thân đại nhân oán trách phụ thân đại nhân: “Ở quê, chị họ em nói quả không sai! Sinh con gái thì ăn cây táo, sinh con trai thì uống dimethoate (một loại thuốc trừ sâu)*. Nuôi con trai thì có ích lợi gì? Lấy vợ xong thì thành người của người ta.”
(* Ý nói có con gái thì còn được nhờ, có con trai thì sớm lặn mất tăm *tư tưởng tiến bộ, like a~*)
Aizzz, phụ thân đại nhân than thở, đúng là tấm lòng cha mẹ, không thích con trai lại thích con gái!
Sau bữa cơm chiều, khoảng sân khu chung cư bình thường thì buôn bán tám nhảm khắp nơi, hôm nay lại càng đặc biệt náo nhiệt.
“Aizz, biết gì chưa? Hi Khang kết hôn với nha đầu nhà họ Lâm đấy.” Là chị Lưu sống cách vách của nhà Tiểu Trư .
“Thật sao, không phải là mới tốt nghiệp sao? Gấp gáp như vậy làm gì?” Là bác Tần sống đối diện.
“Aizz, hay là nha đầu đó ‘dính’ rồi? Nghe nói nó bỏ làm nghiên cứu sinh mà chạy về kết hôn đấy.” Là dì Thu cách vách nhà Tiểu Trư .
“Ừ, có lẽ vậy, nếu không sao lại gấp gáp như vậy làm gì? Ngày hôm qua nha đầu đấy mới trở về, hôm nay đã kết hôn, nhất định là bụng đã đợi không kịp. Tháng năm lần trước nha đầu đấy không phải là về một lần sao? Có thể mang thai lần đó đó.” Là chị Mã cách vách bên kia nhà Tiểu Trư.
“Không sai, không sai, nhất định như vậy!” Là em Ngưu đối diện nhà Tiểu Trư, rõ ràng mình xinh đẹp hơn nha đầu kia gấp mười lần, tại sao anh Hi Khang không thích mình?
Lúc này có người đi ra ngoài nói lời công đạo, “Mọi người lầm rồi, hai đứa bé cũng rất quy củ, hôm nay là lần đầu tiên.” Hóa ra là bà Lý đã nghỉ hưu ở tầng trên nhà Tiểu Trư. Nhìn mọi người không tin, liền làm chứng theo, “Là thật, sáng hôm nay bà lão này chính tai nghe nha đầu kia kêu đau, sau Hi Khang nói muốn giữ tấm ga có máu lại làm kỷ niệm, nha đầu kia còn mắng thắng bé là đàn ông thối theo chủ nghĩa phong kiến, bắt thằng bé đi giặt đấy.”
“Tôi cũng nghe như vậy.” Chị Vương kém nhà Tiểu Trư tám tầng tán thành, nhìn tất cả mọi người đang hoài nghi nhìn cô, vội vàng giải thích, “Hôm nay tôi tiêu chảy ở nhà nghỉ ngơi, ở trong bồn cầu nghe thấy, mọi người cũng biết đường ống thông gió có thể dẫn âm mà. Tôi cũng nghe thấy Hi Khang một bên giặt ga một bên cười ha ha, nói là rốt cục ta đã lấy xuống được cái mác xử nam.”
Đám người bên ngoài, có bốn người nghe được mặt cũng tái hẳn, một đôi là cha mẹ đại nhân tâm tình buồn bực xuống lầu giải sầu, một đôi khác là nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân sợ quấy rầy vợ chồng ân ái. Phụ huynh hai nhà nhìn nhau, lập tức có suy nghĩ chung: Mua nhà cho bọn trẻ, chung cư này không thể ở!!!.