Lê Dạ

Chương 12: Chương 12




.

“Đó, đó, Tiểu Lê nhi nói như thế, Tả ca ca có bao giờ không nghe theo?”

Mị Tiên cười ngả ngớn, tay phải tùy tiện vuốt ve sợi tóc, há mồm đang định nói, một ánh mắt lạnh thấu xương thẳng tắp bắn về phía cổ tay phải. Mị Tiên nghiêng đầu nhìn qua, biểu tình đắc ý thoáng chốc cứng đờ, chỉ nghe bên tai chậm rãi truyền đến thanh âm bình tĩnh trước lúc Tiêu Lê bạo phát.

“Vòng tay nguyệt quang một chuỗi, bên ngoài gắn một viên ngọc thạch. Vòng tay kia tổng cộng mười hai khối trân châu, gặp ánh trăng phản ra ánh sáng quang mang, thuộc loại bảo thạch chí tôn cực phẩm; ngọc thạch kia màu tím lạnh trong suốt màu hồng mảnh bên trong, là tuyệt phẩm do nội công tu luyện, hai thứ này đều là thánh vật, ta nhớ kĩ giá trên giang hồ vượt quá nghìn vạn kim a?”

“Ha hả, Tiểu Lê nhi cuối cùng cũng trưởng thành rồi, mấy thứ này ngươi đều biết hết, Tả ca ca đúng là thấy tự hào.”Mị Tiên cố gắng bày ra dáng tươi cười lấy lòng, Tiêu Lê lại không chút lưu tình bật lại,

“Bảo rồi ngươi vẫn tiêu tiền, tiền cho ngươi xài hoang phí sao? Cũng không nhìn xem người trong cung kiếm tiền có bao nhiêu khó khăn! Cầm lệnh “Tuyệt sát” ra ngoài giết người đến đau thắt lưng nhận được ngân phiếu năm trăm vạn, dễ làm sao? Tả ca ca cũng biết sai?”

“Biết sai rồi.” Mị Tiên gật gật, đưa tay sờ lên đầu, khóe miệng bày ra một tia tiếu ý ôn nhu câu dẫn, trong mắt Tiêu Lê, đây chính là tiêu chí thỏa hiệp.

“Biết sai rồi thì trở về viết ‘Cần kiệm là tốt, phô trương đáng thẹn’ hai trăm lần.”

Tiêu Lê đang nghĩ muốn nói gì, chợt nghe một làn gió thơm thổi tới, xoay người nhìn lên, không phải người lạ, chính là nghìn kiều vạn mị La sát cung cung chủ phu nhân La Ngọc Huỳnh.

Chỉ thấy nàng xoay người bày ra bộ dáng nhỏ nhắn thon thả mềm dẻo, thướt tha hướng Tiêu Lê chậm rãi đi tới. Sau khi đối phương dừng lại ngay trước mặt mình Tiêu Lê cẩn thận lễ phép mà quỳ lễ,

“Thuộc hạ Tiêu Lê tham kiến cung chủ phu nhân.”

“A~ ngươi gọi là Tiêu Lê a? Tên cũng bình thường nhưng lớn lên trông được lắm, tư vị nhất định rất tuyệt a? Khó trách ta hướng cung chủ nói muốn ngươi hắn cũng không đồng ý, ngươi hết sức hầu hạ hắn nha.”

Tiếng nói ngọt ngào mật mật phát ra lại thấy xấu xa cực điểm, trêu chọc khiến Tiêu Lê phải cau mày, nắm tay thật chặt, cuối cùng nới lỏng ra.

“Giang hồ đệ nhất mỹ nhân quả nhiên danh bất hư truyền, bộ dáng này, tư thái này thực tiêu hồn a!”

Mị Tiên hai bên trái phải nhanh chóng di chuyển bỗng nhiên đi tới, khuôn mặt thường ngày thanh tú lúc này lại đột ngột tỏa ra hào quang lóa mắt, đúng là dị dạng nhiếp tâm người. Chỉ thấy người tà mị cười, mặt mày nho nhỏ sóng sánh dao động, con người trong sáng khe khẽ di chuyển, La Ngọc Huỳnh kìm lòng không được hô hấp nhanh hơn, hai mắt chứa xuân ý, cảm thấy người trước mặt mê hoặc đến cực điểm. Tận đến khi cảm giác móng tay đâm vào da thịt gây ra đau đớn, La Ngọc Huỳnh mới hồi phục lại tinh thần, phẫn hận mà trừng mắt liếc nhìn Mị Tiên, nhanh chóng bỏ đi.

“Mĩ nhân này công lực thực thâm hậu.”

Tiêu Lê nhìn về phía thân ảnh đen đen đang dần xa, nói ra suy nghĩ.

“Ân, với ngươi mà nói, nàng là đối thủ. Ta đây lần này tới chính là nhắc nhở ngươi phải cẩn thận đề phòng nàng, trước đó chúng ta không nên động vào nàng.”

“Cho dù tới lúc đó, cung chủ sẽ động thủ với nàng?” Tiêu Lê có chút hoài nghi, thế gian khó có được nữ tử khuôn mặt đẹp như vậy, ngoại trừ tính tình không tốt, mồm miệng ác độc, thủ đoạn tàn bạo, cũng không có khuyết điểm gì a?

Mị Tiên híp mắt nhìn nhìn Tiêu Lê, tự phi tự tiếu nói,

“Tiểu Lê nhi ghen tị sao?”

“Ghen?” Tiêu Lê quay đầu không hiểu gì cả.

Tinh tế quan sát Tiêu Lê, phát hiện đối phương trên mặt chỉ có nét nghi hoặc, Mị Tiên âm thầm thở phào một cái, nói cho có lệ,

“Không có gì, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Dù sao, Tả ca ca sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”

“Ân, cảm ơn ngươi.” Tiêu Lê cảm kích cười, lập tức vỗ đầu, “Nguy rồi, ta lúc đi ra ngoài hình như vẫn chưa đun nước chuẩn bị pha trà, ta phải đi đây, hẹn gặp lại.”

.

.

Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của La Ngọc Huỳnh sau khi nghỉ ngơi năm ngày gần như tăng lên một cách kì lạ, nhưng lại có xu thế càng thay đổi thì càng mạnh mẽ. Tiêu Lê đau đầu mà cảm thụ hai tia nhìn nóng rực phía sau, thực không có cách đối với nữ tử thích làm càn.

Chỉ cần y vừa hơi đơn độc, người đàn bà kia đã chuẩn bị tư thế xuất hiện trước mặt y, nói thật, thủ đoạn mê hoặc của La Ngọc Huỳnh phi thường cao siêu, hoàn toàn đem cái gọi là “Không động mà thắng” phát huy đến đỉnh điểm, nhưng Tiêu Lê ngoại trừ thân thể là nam ra, nội tâm chính là một nữ nhân chân thật thuần khiết a, đối phương cứ như thế không phải là đang ép y làm GL sao?

Kì thực, La Ngọc Huỳnh cũng không có ý định dụ dỗ thiếp thân thị tòng của cung chủ, nhưng mặc dù đối với y có địch ý, bất quá trải qua sự so sánh về nhiều mặt, để đat được mục đích khống chế La sát cung, Tiêu Lê là người tối quan trọng tiếp xúc rất nhiều sự vụ trong cung. Trải qua hai tháng tiếp xúc, nàng căn bản đã thấy rõ ở trong lòng cung chủ nàng chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân làm ấm giường mà thôi, ngoài ra, cái gì cũng không phải. Như vậy đối với La Ngọc Huỳnh từ nhỏ được nâng niu coi trọng mà nói, là trăm triệu không thể chấp nhận được.

Tỉnh táo lại, nàng nhớ lại lời phụ thân dặn: nếu không thể khống chế cung chủ, thì tận lực không chế nhân vật trọng yếu thân cận hắn. Con ngươi La Ngọc Huỳnh chợt lạnh lên, người không đem nàng để vào mắt, kết cục chưa bao giờ tốt, cho dù là phu quân của nàng, La sát cung cung chủ cũng không ngoại lệ.

Tiêu Lê trong lòng cũng thấy kì quái, trước đó không lâu La Ngọc Huỳnh đối y vẫn là hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay sao lại hoàn toàn thay đổi? Mỗi lần nhìn thấy nàng cố ý lộ ra tư thái mềm mại, cảm giác duy nhất của y là buồn nôn đến lợi hại.

Mỗi đêm Tiêu Lê đều nói với Dạ chuyện mình với La Ngọc Huỳnh, đầu tiên là để cho hắn biết nội tâm kín đáo của nữ từ kia; thứ hai cũng là muốn hắn biết rõ nữ tử kia y tuyệt không nghĩ đến, miễn cho việc mình vì giấm chua mà chết oan uổng. Dạ lúc nào cũng lẳng lặng mà nghe, thỉnh thoảng hỏi y,

“Nữ nhân kia xinh đẹp chứ? Ngươi nhìn thấy nàng có cảm giác gì?”

Tiêu Lê nghe xong cũng nghiêm trang nói,

“Nàng tuy rằng rất đẹp, nhưng ta tuyệt đối sẽ không có cảm giác.”

Lúc đầu những lời này nói ra Dạ sẽ yên lặng không nói nữa, nhưng được một thời gian, Dạ như chợt nhận ra vấn đề,

“Ngươi vì sao khẳng định mình nhất định không có cảm giác?”

Tiêu Lê cảm thấy vấn đề này khó trả lời, vốn nghĩ muốn tránh, sau nửa canh giờ không khí căng thẳng, không thể khác hơn là bị ép thỏa hiệp,

“Ta đời này tuyệt đối sẽ không thích nữ nhân.”

Đây là một câu trả lời bạo gan có uy lực cao, nhưng Dạ chỉ là vui vẻ tiếp nhận, nhàn nhạt nói “Ngủ đi” rồi kết thúc câu chuyện, để lại Tiêu Lê một người trằn trọc, xấu hổ không chịu được.

Sinh hoạt có lúc yên bình, lại có lúc vô cùng kịch tính. Mặt trời như vạn năm nay mọc lên, ngày xuân ấm áp, Tiêu Lê vừa giải quyết xong sự tình nhân sinh, trên đường trở về ‘trùng hợp’ gặp gỡ La Ngọc Huỳnh. Đối phương lại không bày ra dáng dấp động nhân, trừng mắt nhìn thẳng Tiêu Lê, ngược lại có một kiểu phong tình khác.

Tiêu Lê thầm nghĩ đối phương lẽ nào thay đổi sách lược muốn đóng vai mỹ nữ hào sảng mạnh mẽ sao?

“Tiêu Lê, ta chẳng lẽ không đủ xinh đẹp sao?” La Ngọc Huỳnh không chút khách khí ngăn lại lối đi, cao ngạo hất hàm.

“Cung chủ phu nhân trời sinh xinh đẹp, là người đẹp nhất thuộc hạ từng gặp qua.” Tiêu Lê kính cẩn đáp.

“Vậy ngươi vì sao ngay cả nhìn cũng không nhìn ta?” La Ngọc Huỳnh phóng ra ngữ khí ôn nhu, biểu tình như kiểu vừa ngốc vừa vui.

Tiêu Lê nhịn xuống da gà cả người đang nổi lên, tận lực kính cẩn nói,

“Cung chủ phu nhân thân phận cao quý, thuộc hạ thân phận lại thấp há dám tùy ý nhìn trộm.”

“A? Ta đây hiện tại đặc biệt cho phép ngươi ngẩng đầu nhìn ta, có nghe không?” La Ngọc Huỳnh ra lệnh.

Tiêu Lê không thể là gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là dung nhan không chút tì vết, lông mi dày, con ngươi sóng sánh, mũi cao miệng nhỏ, không phát giác ra, Tiêu Lê đã nhìn rất lâu. La Ngọc Huỳnh thấy đổi phương thần tình sững sờ, âm thầm đắc ý, cong lên khóe miệng vạn chủng tình phong hôn tới.

“Ẩu~” Tiêu Lê không nhịn nổi đồng tính hôn nhau, che miệng lại lùi xa mấy bước, dạ dày một trận khó chịu.

[xin thông báo Ẩu kia là thanh âm khi nôn a~ nàng vừa chu môi tiểu Lê nhi đã muốn nôn thốc nôn tháo, đẹp mặt nàng chưa?]

“Tiêu ~ Lê~” La Ngọc Huỳnh nổi giận triệt để, đây là loại phản ứng gì, không nghĩ nổi nàng đường đường là hòn ngọc quý trên tay La Ngọc môn môn chủ, giang hồ đệ nhất mỹ nữ, phải đến cái La sát cung hoang vu vắng vẻ này chưa thèm nói, còn bị một tên thị đồng ghét bỏ đến thế, có thể nhẫn nhục được sao? Nghĩ là làm, La Ngọc Huỳnh vung chưởng, hung hăng hướng vai phải Tiêu Lê chộp tới.

Tiêu Lê sớm có chuẩn bị, toàn lực tách ra hướng minh uyển của Dạ chạy đi. La Ngọc Huỳnh tựa hồ tức giận không ít, đuổi theo đến cùng, đôi lúc đánh ra vài đạo khí, khiến Tiêu Lê chật vật không thôi.

Phía sau tầng tầng lớp cây, xa xa nhìn thấy một đen một trắng quen mắt. Tiêu Lê nhận ra Dạ cùng Mị Tiên, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại, ba bước bỏ làm hai chạy tới hai người trước mặt. La Ngọc Huỳnh dường như không sợ hãi, cũng chăm chú theo qua.

Tiêu Lê khó hiểu quay đầu nhìn, thình lình thấy mỹ nữ vừa rồi khuôn mặt còn hung thần sát ý lúc này đang khóc như hoa rơi, sa y vốn nghiêm chỉnh không thiếu sót bị xả xé thành nhiều mảnh nhỏ, chỗ nên che không thèm che, chỗ không nên che cũng còn hở ra. Vẻ mặt Tiêu Lê lập tức lãnh xuống, trong lòng đã sáng tỏ.

“Cung chủ, xin ngài nhất định phải làm chủ cho ta a, ta vừa rồi bất quá chỉ là ngẫu nhiên gặp thuộc hạ của ngài, nghĩ hắn cũng có thể xem như là thuộc hạ đắc lực của ngài, bình thường cùng ngài phân ưu, nên cảm kích hướng hắn cười một cái ai biết… Ai biết hắn lòng lang dạ thú, sắc mặt không đổi, nói sau này chức cung chủ là của hắn, kêu ta theo hắn, ta có chết cũng không chịu, hắn…Hắn…”

Câu tiếp theo La Ngọc Huỳnh như khó mở miệng, dừng lại chốc lát rồi gào khóc lên.

Tiêu Lê mặt lạnh nhìn đối phương tự biên tự diễn, không thể phủ nhận, hành động của nữ nhân này phi thường tốt, làm y cũng tưởng chính mình đúng là đã làm ra chuyện gì tàn ác. Đáng tiếc, đầu óc Tiêu Lê hoàn toàn thanh tỉnh, y rõ ràng biết La Ngọc Huỳnh giận quá hóa thẹn truy sát y, không nghĩ nữ nhân cư nhiên đổi trắng thay đen, thật làm cho y chán ghét.

“Cung chủ, cung chủ, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, ta chết cũng không sao, nhưng cha ta còn trên đời, lão nhân gia sẽ rất thương tâm a.”

La Ngọc Huỳnh la khóc nửa ngày phát hiện hắn không có phản ứng gì, vội vã đưa La Ngọc môn ra áp đảo.

Tiêu Lê cảm thấy bên tai một tiếng kêu quả thực đau màng nhĩ, dây dưa vô ích, y lúc này mới biết chán ghét một người rốt cuộc có thể chán ghét đến độ này, phàm là người muốn ly dán quan hệ giữa y với Dạ đều đáng trách đến cực điểm. Tiêu Lê nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được, lập tức quát lên,

“Hỗn đản, La Ngọc Huỳnh, ngươi đến tột cùng thật không có liêm sỉ, rõ ràng là ngươi hung hăng hôn ta, ta chán ghét muốn nôn, cho nên ngươi mới thẹn quá hóa giận truy sát ta đến tận đậy, ngươi còn ở đó khóc lóc cái quái gì? Ngươi rốt cuộc có thấy xấu hổ không a? Cha ngươi đến tột cùng có loại nữ nhi này là sỉ nhục cả đời hắn.”

“Ngươi!” La Ngọc Huỳnh đôi mắt đẹp trợn trừng, không nhận ra vì bị nhục mà nàng quên mất tình cảnh hiện tại, nắm lại nắm tay, vận mười phần công lực hung hăng hướng hai bên trái phải Tiêu Lê đánh tới.

“Hưu! Hưu!” Hai tiếng xé gió, thân thể La Ngọc Huỳnh hướng xa xa thẳng tắp bay đi, sau khi hạ xuống không còn động tĩnh.

Tiêu Lê ngây dại, bây giờ là tình huống nào, y đang nằm mơ sao?

“Đi thôi, về phòng thôi.” Dạ nắm cổ tay Tiêu Lê, nhẹ giọng nói.

Trên đường trở về, dù là người hay chim đều rất vui vẻ mà ca, mặt trời vẫn sáng như trước giờ, chỉ là không có thân ảnh lỗ mãng nói năng tùy tiện, Tiêu Lê bỗng dưng cảm thấy thực thoải mái, nguyên lai hắn cũng hy vọng người kia biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.