Những ngày sau đó thật yên bình, đến nỗi làm cho Bạch Nhược cảm thấy không quen. Một vòng lặp từ nhà đến trường rồi cửa hàng tiện lợi, không thêm bất cứ chuyện ngoài lề. Dương Tư lại chơi trò trốn tìm, Bạch Nhược không có gì bất ngờ. Nhưng còn Cố Mặc? Hắn cũng không đến tìm gặp hay gây bất rắc rối nào.
Trong lần gặp cuối cùng có lẽ cô biểu hiện quá rõ, rằng bản thân không thích hắn.
Đến ngày thi, mọi chuyện đều rất suông sẻ. Bài thi cô hoàn thành chúng rất tốt, điều đó là đương nhiên thôi đối với một người biết trước đề mọi thứ trở nên rất dễ dàng.
Lý Thanh Diệp viện lý do để được lùi lịch thi, Bạch Sang Sang trở về dáng vẻ lúc trước. Chỉ là ánh mắt của cô ta không dám nhìn đến chỗ của Bạch Nhược nữa.
Tan làm Bạch Nhược lủi thủi trở về căn phòng của mình. Trùng hợp gặp được Dương Tư trên chiếc moto, lướt qua như một cơn gió.
Chiếc xe dừng ở phía trước Bạch Nhược một đoạn.
“Nhìn thấy tôi không biết kêu một tiếng sao?” Dương Tư khó chịu nói. Chuyện gia đình của hắn xem như được giải quyết, nhưng chuyện tình cảm thì một mớ lộn xộn. Vẫn còn rất buồn về tối ngày hôm đó.
“Anh chạy nhanh như thế tôi làm sao biết được?” Bạch Nhược đi đến bên cạnh.
Dương Tư cởi bỏ chiếc nón bảo hiểm đưa nó cho Bạch Nhược, giọng điệu vô cùng thiếu đánh: “Không ai ngốc bằng cô! Không biết là giả ngốc hay ngốc thật đây? Biết leo lên giường người khác lại đứng nói chuyện cứ ngu ngơ như vậy.”
Bạch Nhược cầm lấy nón bảo hiểm, ngồi lên phía sau xe của hắn, không trách cứ những lời vừa rồi. Cô đã muốn giải thích chuyện mà Dương Tư nói đến ngay ngày hôm sau, nhưng đột nhiên hắn chơi trò mất tích, muốn giải thích cũng không được.
Chiếc xe khởi động chạy đi với tốc độ vừa phải, đủ để cả hai có thể trò chuyện.
“Tối hôm đó anh hiểu lầm rồi, tôi không phải loại người vì bất cứ điều gì mà leo lên giường người khác. Ngủ, chỉ đơn giản là nằm xuống chợp mắt một lát.” Bạch Nhược nói.
Dương Tư im lặng một lúc.
“Ngày hôm đó Cố Mặc hình như có chút mệt mỏi, nên tôi mềm lòng. Đi vào giấc ngủ từ lúc nào cũng không hay biết. Chuyện tôi ngủ với ai cũng không liên quan đến anh, tôi làm sai là thất hứa, xin lỗi!” Bạch Nhược lại tự mình nói “Lúc đó anh say rượu, tôi không muốn đôi co.”
Đột nhiên tăng tốc, làm cho cho Bạch Nhược hoảng mà ôm vội vào eo của Dương Tư. Từ lúc lên xe đến giờ chỉ toàn là Bạch Nhược huyên thuyên, cô cũng không biết Dương Tư đang giận hay là đang ghét bỏ cô nữa.
Đến nơi Bạch Nhược trả nón lại cho Dương Tư, mở cửa phòng đi vào. Rồi tiếp đó là một tiếng hét thất thanh truyền ra. Bạch Nhược chỉ theo phạn xạ mà hét lên, chuyện cũng không có gì nghiêm trọng.
Chuyện nghiêm trọng là cả dãy phòng vì tiếng hét vừa rồi mà bị đánh thức. Dương Tư lập tức chạy qua xem, rồi tiện tay kí vào đầu cô một cái rõ đau.
Dương Tư hỏi: “Thấy ma hay gì?”
Cô lắc đưa mắt nhìn căn phòng của mình một vòng, rồi lắc đầu đáp: “Không phải.” Đưa tay chỉ một đống túi giấy được xếp chỉnh tề ở sàn nhà.
Bạch Nhược hoang mang với diễn cảnh trước mắt: “Ăn trộm vào phòng tôi nhìn thấy trống trơn nên rủ lòng thương đây mà.”
Dương Tư đi đến chỗ túi giấy có to có nhỏ, xem xét một chút.
Tài liệu ôn thi tuyển vào đại học? Mình mua mà chưa kịp đưa cho Bạch Nhược đã có người hớt tay trên rồi? Dương Tư suy nghĩ một lúc.
“Trong đó là gì mà khiến anh suy sụp vậy?” Bạch Nhược bỏ túi xách của mình qua một bên.
“Tôi ôn thi cho cô được không? Điểm đỗ đại học của tôi cao lắm đấy!” Hắn nhìn cô mà nói.
Bạch Nhược do dự một lát, thực chất cô không cần người ôn.
“Tôi, anh không bận gì sao?”
“Bận? Ngày nào mà tôi không bận nhưng giúp cô điểm tốt một chút cũng đáng bỏ thời gian ra mà.” Dương Tư cười nói.
Thấy Dương Tư cười, Bạch Nhược biết trời sắp có mưa rồi. Lúc nãy còn nói lời cay độc, bây giờ lại biết nghĩ cho cô như vậy, thật sự có gì đó lạ lắm.
Bạch Nhược đi đến sắp xếp chỗ túi giấy thì biết là tài liệu ôn thi, không có tên người gửi. Lại tự tiện ra vào phòng cô tự nhiên như vậy, còn có thể là ai? Trong đầu Bạch Nhược chỉ có một đáp án là Cố Mặc thôi, phản ứng của Dương Tư như vậy chắc chắn không phải của Dương Tư.
“Chỗ này không an toàn, muốn vào thì vào ra thì ra. Cô có muốn đổi một chỗ mới không?” Dương Tư thản nhiên đi đến rót một ly nước, uống một hơi rồi hỏi.
Bạch Nhược chợt nhớ ra gì đó, lục lọi trong cặp sách lấy ra một phòng bì: “Trả anh.”
Thật sự có hơi ngoài ý muốn, Dương Tư dự cảm chẳng lành mà hỏi: “Không phải cô ngủ với hắn một đêm mà có tiền đúng chứ?”
“Không phải, tiền tôi tự kiếm ra. Số tiền của Cố Mặc phải thừa nhận rằng rất may mắn, đem lên sàn chứng khoán chỉ trong một vài tháng đã nhân lên chóng mặt.” Bạch Nhược vẻ mặt không mấy gọi là bất ngờ, thông báo với Dương Tư một tin tức.
Cô định sẽ không nói với ai về chuyện này, đơn giản là không có người để chia sẻ. Dương Tư đến, giúp cô biết được thoát khỏi cảm giác cô đơn là gì.
“Tôi không còn nghèo nữa rồi!” Bạch Nhược nói. Cô không khẳng định rằng mình giàu, không có tự tin đó.
Dương Tư uống xong ly nước, bình tĩnh đáp: “Bịa chuyện.”
“Anh, thôi bỏ đi. Kết quả của tôi đạt được cũng nằm trong kế hoạch.”
Sau khi Bạch Nhược trở về từ nhà Cố Mặc, đã mở máy tính lên xem qua một lượt. Giá cố phiếu mà cô đã mua đồng thời tăng lên ồ ạt. Cô đã lường trước được chuyện này, bởi vì có sự nghiên cứu kỹ lưỡng, không nhắm mắt ném tiền lung tung.
Chiếc điện thoại vẫn còn ở nhà Cố Mặc, chưa có cơ hội lấy lại. Bây giờ không cần lấy lại nữa rồi, mua một cái mới chẳng phải tốt hơn sao?
“Tôi sẽ chuyển sang một nơi khác tốt hơn, sắp phải xa tên hàng xóm thích chọc tức người khác rồi.” Bạch Nhược cười vui vẻ mà nói.
Dương Tư ngẩn người trong giây lát, cô cười lên nhìn rất đẹp. Mọi thứ xung quanh liền trở nên dễ thở hơn bao giờ hết. Phải mất một lúc lâu hắn mới hồi thần lại được. . Ủng hộ chính chủ vào ngay — Тг umTruуen. V Л —
“Để tôi giới thiệu cho cô một vài chỗ.”
Hắn cũng đang có ý định chuyển đi, không cần phải tránh mặt ba mẹ nữa. Lúc nãy còn định hào phóng mà chi trả tiền nhà giúp, ai ngờ lại biết được một tin tức không mấy gọi là vui.
Chuyện Dương Tư làm không tính là trễ nhưng lại không bao giờ kịp lúc, đúng thời điểm.1
Tokori Akane
cặp đôi tui ship đầu truyện:“(
4
24/03
3
Vì Thuy Thi Ngô
ủa chương 42 là hết rồi sao.
3
24/03
1