“Hừ, có tư cách...” Lời nói đến bên kẽ răng thì dừng hẳn, bà Lý tròn mắt cứng họng.
“Sao? Lý phu nhân bà lại không nói tiếp?” Tạ Tiễn Như dừng ở trước cánh cửa đang mở toang, nhã nhặn đưa tay lên gõ vài cái, bước vào trong.
Ba chữ Lý phu nhân quá nặng rồi, lại nói ai kia cũng không xứng với từ phu nhân.
“À không biết là...” Giáo viên chủ nhiệm dè chừng mà hỏi.
“Tôi đến với thân phận là phu huỵnh của Bạch Nhược, cô chủ nhiệm có vấn đề gì?”
Câu trả lời ngoài dự liệu của giáo viên chủ nhiệm, ít nhiều cũng biết Bạch Nhược mang họ Bạch chứ không phải họ Cố. Đằng này lại nói là phụ huynh? Còn là đích thân đến.
Giáo viên chủ nhiệm cười trừ, vẻ mặt hoà nhã: “Vụ việc vừa rồi chắc chị đã rõ.”
Tạ Tiễn Như nghe không lọt tay lời của bà cô, kéo Bạch Nhược đi đến ghế, ngồi xuống. Rất tự nhiên, bà Lý chỉ biết ngậm miệng đứng nhìn.
Thân phận Tạ Tiễn Như không thể đùa được, càng không thể gân cổ lên mà cãi, không khéo lại ăn một bạt tay. Nặng thì cơ nghiệp gầy dựng biết bao nhiêu năm bị sụp đỗ trong phút chốc, nhẹ thì tán gia bại sản chỉ là quá trình xảy ra chậm hơn một chút.
Tạ Tiễn Như gật đầu một đáp rõ chữ: “ừm, biết rất rõ.”
Bạch Nhược khẽ chuyển động ngón tay, trong lòng dấy lên cảm giác oan ức. Giáo viên chủ nhiệm đổi trắng thay đen Bạch Nhược thở dài, bỏ qua. Bà Lý đổ tất cả trách nhiệm lên đầu cô, trong lòng cũng chỉ những ý nghĩ hờ hững.
Sao người phụ nữ này lại khiến Bạch Nhược muốn oà lên khóc, kể với bà rằng mọi chuyện không phải như vậy, là họ đang nối dối. Cô sợ rằng người phụ nữ vừa cầm tay mình bị che mắt.
Đôi mắt xanh lam phủ một tầng sương mỏng.
Tạ Tiễn Như khí chất đầy người: “Muốn kỉ luật thì đợi phiên toà kết thúc đã, nếu thẩm phán nói Bạch Nhược là người chủ động gây ra mọi chuyện.” Bà trực diện nhìn giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt sắc bén vô cùng “Xử lý thế nào, tôi không có ý kiến, tôi muốn Bạch Nhược kết thúc kì thi cuối kì này một cách thuận lợi, cô đồng ý chứ?”
Bà Lý lúc này không còn ngồi nữa, bà ta nói: “Cố phu nhân, bà là nhân vật lớn. Sao cách hành xử lại ngang tàn như vậy?”
“Nguồn vốn của Lý Thị dư dã quá rồi, các dự án cũng thuận lợi. Xem ra mới thấy được ít đồng lẻ nên quên đi vài thứ rồi.” Tạ Tiễn Như đứng lên, đi đến đối diện bà Lý “Đơn kiện, đừng có sợ quá mà rút đi. Tôi vẫn đang chờ xem kịch hay đây, bà đưa đơn kiện đỡ phần cho tôi phải phiền não.”
Con gái bà, Lý Thanh Diệp bị thương nặng như thế sao bà lại không tức cho được. Bạch Sang Sang cũng chính miệng thừa nhận do Bạch Nhược gây ra, mọi chứng cứ điều làm khó Bạch Nhược, Bà Lý không có ý định rút đơn kiện.
“Hừ!” Bà Lý không nói thêm câu nào nữa, nóng giận đi ra khỏi phòng.
“Cháu còn có lớp, về đi. Ta cần trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm của cháu một lát.” Tạ Tiễn Như ân cần nói, khí thế lúc này giảm đi nhiều rồi.
“Cố phu nhân, người...” Bạch Nhược ngẩn đầu, đôi mắt đã ngấn nước mắt.
“Xem kìa, xem kìa lúc nãy mạnh mẽ như vậy thấy ta liền làm nũng rồi.” Tạ Tiễn Như châm chọc.
Hai người họ có để giáo viên chủ nhiệm vào mắt đâu. Có qua có lại thôi, bà thiên vị tôi thì tôi lờ bà luôn đạo lý đơn giản mà.
Buổi học hôm đó trầm lắng vô cùng, Bạch Nhược cả buổi chỉ suy nghĩ Cố phu nhân sao lại xuất hiện, còn có câu nói bà biết rất rõ là ý gì?
Sóng gió ở phòng giám thị sao bằng nhà họ Dương.
Tại Dương Gia.
Một thân một xe đỗ trước cổng biệt thự họ Dương, cậu thanh niên Dương Tư giữ bộ đồ xộc xệch của ngày hôm qua. Mùi rượu nồng khắp người, đôi mắt sưng nhẹ ngước nhìn cái cổng lớn.
Rốt cuộc cũng phải quay về.
Đình quản gia mở cổng, nét mặt không khỏi căng thẳng. Dương thiếu sao lại ra nông nỗi này.
“Đại thiếu gia, mừng cậu trở về.”
“Ông bà già nhà tôi đang ở nhà sao?” Dương Tư dắt chiếc moto của mình vào trong mà hỏi.
Có chút khó nói, Đình quản gia đáp: “Cả hai ra khỏi nhà từ sớm, có lẽ là đến tối mới trở về.”
Dương Tư đã quen với việc này, ba mẹ hắn chỉ có công việc. Ngoài chuyện đó ra thì không để tâm đến gì nữa, hắn trốn đi họ cũng không quan tâm. Thực lực của hai người bọn họ muốn tìm một người có khó gì đâu.
Quay về căn phòng rộng rãi, Dương Tư tắm gội qua một lượt. Xuống phòng khách ngồi đợi ba mẹ hắn quay trở về, đợi đến nữa đêm mới thấy bóng dáng của mẹ hắn.
Vẻ mặt bà ta không có gì gọi là bất ngờ: “Chơi đã rồi sao?” Lan Hi mệt mỏi ngồi xuống phía đối điện.
“Cứ tưởng phải đợi đến ngày mai mới có thể gặp, tôi xém chút nữa là ngủ quên rồi.” Dương Tư trầm mặc mà nói.
“Quay về rồi thì ngày mai đi đến công ty của con làm việc đi, nghỉ lâu quá rồi.”
“Mẹ!” Tiếng gọi của Dương Tư đem theo ba phần bất lực.
Lan Hi sững người, có lẽ đã quá lâu rồi bà mới được nghe lại từ này.
“Người có từng nghĩ qua cảm nhận của con chưa?”
Ánh mắt mờ mịt vô cùng Lan Hi nhìn đứa con trai của mình, câu trả lời của là: “Chưa từng.” Đúng là bà chưa bao giờ nghĩ qua, nay được hỏi thì có hơi bối rối.
“Chúng ta đợi ba về rồi cùng bàn bạc.” Dương Tư nhẫn nhịn, đè lửa giận trong người.
Đình Quản gia đem nước lên, xong thì lui ra đứng ở một góc. Không khí ngột ngạt khiến một người ngoài như Đình quản lý cũng thấy khó chịu. Ông là người nhìn Dương Tư lớn lên, cảm giác mà Dương Tư đang trải qua Đình quản gia là người rõ nhất.
Kim đồng hồ xoay hết nửa vòng, Dương Chí Minh cũng đặt bước chân về ngôi nhà này.
“Con trai về rồi sao?” Giọng điệu hỏi han không chứa một chút nào gọi là quan tâm.
Cả gia đình tụ họp, ngồi ở phòng khách.
“Được rồi, con muốn gì?” Lan Hi mất kiên nhẫn mà hỏi.
“Bất cứ điều gì cũng được sao?”
Dương Chí Minh chắc nịch mà đáp: “Nằm trong khả năng của chúng ta.”
Dương Tư thấp giọng: “Ông bà có biết tôi không có lấy một người bạn không? Họ đến với tôi cũng gì hai chữ tiền bạc. Năm tôi chập chững biết đi toàn phải đối mặt với căn phòng lớn, vắng bóng hơi người. Sinh nhật mỗi năm lại quăng cho tôi mặt xấp tiền. Hai người làm ba mẹ kiểu gì vậy?”
Lan Hi thở dài bà quản lý chuỗi nhà hàng trả dài khắp đất nước N, đầu óc không được thảnh thơi giây phút nào. Sao con trai lại không hiểu cho bà ngồi ở đây chất vấn.
Dương Chí Minh lạnh đi vài phần: “Có tiền không tốt sao?”
“Ông muốn tôi tiếp quản công ty nên mới bày ra thủ đoạn đó đúng không?” Dương Tư lớn tiếng quát.
Dương Chí Minh có chút không thông: “Thủ đoạn gì ở đây?”
Hắn mất bình tĩnh cầm lấy ly nước đập mạnh xuống sàn, thủy tinh vỡ thành nhiều mãnh vô tình làm cho Lan Hi sướt một đường ở chân. Dương Tư không phát hiện ra hành động vừa rồi làm cho mẹ của mình bị thương rồi.