Hắn đi đến ngồi cạnh Bạch Nhược, không quan tâm sự hiện diện của người còn lại.
Thẩm An Huyền vẫn còn đầy đủ cả năm giác quan, mùi hương trên cơ thể của Bạch Nhược lọt vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô ta, cộng thêm cái cách đối xử của Cố Mặc như vậy trong lòng liền nổi lên cảm giác thấy ganh ghét.
“Anh Cố Mặc, mẹ em nhờ chuyển lời với anh ngày kia hoạt động từ thiện sẽ diễn ra. Anh có thể đến tham gia được không?” Thẩm An Huyền nhanh nhẹn gây sự chú ý với Cố Mặc.
Nghe nhưng không vội đáp, Cố Mặc mở hộp cứu thương lấy tâm bông sát khuẩn vết thương ở tay cho Bạch Nhược.
Bạch Nhược cau mày, khẽ xuýt xoa.
Giọng nói trầm thấp của Cố Mặc cất lên không phải để trả lời câu hỏi của Thẩm An Huyền mà là quan tâm đến cô.
“Đau lắm sau?”
Bạch Nhược nhìn sang một hướng khác, trả lời một cách ngang ngược: “Không cần anh quan tâm.”
Thẩm An Huyền cảm thấy được sự thừa thãi của mình rồi, lý nào cô lại chịu thua một đứa chui từ ổ chuột ra, bẩn thỉu như vậy còn dám câu dẫn người nam nhân mà cô ta để ý đến, đây cũng là một nỗi sỉ nhục trong khi cô ta là một đại tiểu thư, trọng lượng trong lời nói không có dù chỉ là một chút.
Cảnh tượng này mà xảy ra trước lúc chết có lẽ Bạch Nhược sẽ không hận Cố Mặc đến như vậy. Trước kia người bị phớt lờ sẽ là chính cô, người cảm nhận được sự thừa thải sẽ luôn là Bạch Nhược.
Bạch Nhược cảm thấy qua được một lúc mà Cố Mặc vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của Thẩm An Huyền, chính cô còn thấy ngại cho cô ta. Tiếp sau đây Bạch Nhược đoán rằng Thẩm An Huyền lại diễn vở kịch ủy khuất làm ra vẻ oan ức để Cố Mặc dỗ dành.
Thẩm An Huyền tỏ vẻ như mình là người biết thân biết phận, đôi mắt phủ lớp hơi nước mỏng manh di chuyển ánh nhìn từ hai người bọn họ sang một nơi khác, cái miệng nhỏ nói lời yếu đuối.
“Anh từ khi nào lại không để tâm đến em rồi.”
Đúng như dự đoán của Bạch Nhược nhưng cô lại đoán sai phản ứng của Cố Mặc, nó hoàn trái lập.
“Tôi từ khi nào lại để tâm đến cô, chúng ta thân đến vậy sao? Mật mã nhà của tôi không biết từ đâu lại có nhưng lần sau đừng tự tiện vào nhà người khác.” Cố Mặc lạnh lùng mà cự tuyệt Thẩm An Huyền.
Bạch Nhược như vừa nghe được cái gì đó rất mới mẻ, ban đầu còn tưởng tai của mình bị lãng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm An Huyền lấy tay gạt dòng lệ xoay người rời đi cô mới dám tin mình không nghe lầm.
Chưa có làm gì mà? Mình đâu có đụng chạm gì đến chuyện tình của họ, Bạch Nhược không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô theo bản năng mà hỏi Cố Mặc: “Không đuổi theo sao?”
Cố Mặc dán băng gạc lên tay Bạch Nhược rốt cuộc cũng xong, từ lúc bước ra đến giờ Cố Mặc không nhìn Thẩm An Huyền lấy một cái, cuộc đối thoại cũng chỉ chăm chú vào vết thương của Bạch Nhược đến lúc Thẩm An Huyền rời đi cũng chẳng bận tâm.
“Tại sao phải đuổi theo?” Cố Mặc hỏi tiếp: “Đói chưa?”
Con người chứ đâu phải khúc gỗ, lúc chiều còn chưa kịp ăn uống cho tử tế đã vội chạy đến cửa hàng, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bạch Nhược lựa chọn những lời cay nghiệt để trả lời Cố Mặc, để hắn có thể suy nghĩ lại mà thả cô ra khỏi nhà: “Đói, nhưng tôi không xuống bếp đâu mặc dù đang là con nợ của anh, tôi nói trước ngày mai tôi còn phải đến trường, còn có đồng phục của tôi nữa anh tính sao đây? Đem tôi về thì phải chịu trách nhiệm đi.”
“Ngày mai tôi sẽ bảo người đem qua, nói địa chỉ nhà của cô.” Cố Mặc bình thản mà trả lời, không chút tức giận còn rất dung túng Bạch Nhược.
“Không nói!”
“Vậy thì ngày mai không cần phải đi học.” Cố Mặc xoay người đi vào nhà bếp, bỏ lại một mình Bạch Nhược ngồi trên ghế sofa.
Nếu nói ra địa chỉ chỗ mình đang ở khác gì bảo thần chết hãy đến tìm tôi đi. Không thể! Cố Mặc biết càng ít thông tin về mình thì càng tốt, hắn sẽ không rãnh rỗi đến dư thừa đi điều tra thông tin về một người mới gặp mặt có ba lần như mình. Chuyện tình của hai người họ thì liên quan gì đến mình chứ? Cãi nhau rồi đem mình ra làm bia đỡ đạn chắc? Trả xong số tiền đó thì sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Bạch Nhược đắm chìm trong suy nghĩ của mình cũng không ngoảnh đầu lại nhìn xem Cố Mặc đang làm gì. Cô chạy đi tìm lại chiếc điện thoại lỗi thời của mình, may mắn nó vẫn còn hoạt động bình thường không bị nước mưa thấm vào. Bạch Nhược nhập một dãy số ngồi chờ kết nối, nhưng đáp trả cô là giọng nói máy móc lập đi lập lại, trong tài khoản của Bạch Nhược không còn một đồng nào không thể thực hiện cuộc gọi.
“Quên nạp tiền vào rồi, mà còn tiền đâu mà nạp.” Cô thở dài một cái tự nói với chính mình.
Bạch Nhược gác lại chuyện mình muốn làm, nằm xuống sofa, hai mí mắt dính chặt vào nhau đưa cô đi vào giấc ngủ.
Đêm nào cũng vậy, mặc dù đã rời đi khỏi ngôi nhà kia nhưng Bạch Nhược không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, ngày ngày mơ thấy ác mộng, cảnh tượng bạo lực cứ quanh quẩn bên đầu cô. Bạch Sang Sang và Dung Chỉ ra sức đánh cô, Bạch Tùng Anh luôn miệng mắng nhiếc, cảnh tượng thật kinh khủng. Kết thúc giấc mộng là vẻ mặt bình thản của một cô gái đứng trên toà nhà cao tầng mà nhảy xuống.
Rõ ràng trong giấc mơ là bình thản nhưng sao cô lại khóc rồi, hai mắt nhắm chặt nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối, hai tay ôm cơ thể thu mình lại một cách nhỏ bé, mong rằng không có ai nhìn thấy cô mong rằng những trận đòn roi không giáng xuống người nữa, đau lắm thật sự cô rất đau. Nỗi đau lớn nhất là không có người lắng nghe cô nói, hai từ 'đau đớn' phát ra từ miệng chỉ làm trò cho thiên hạ cười. Họ sao có thể tin một người lớn lên từ một gia thế khủng lại có một trải nghiệm đầy đau đớn chứ? Cho dù nói ra cũng thật khó tin.