Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 81: Chương 81: Đại thiếu gia không phải là hư danh




Ba người bọn họ rời quán cafe thì trời đã tạnh mưa, nhưng mây đen vẫn còn dày đặt. Dự đoán là ấp thấp nhiệt đới rồi, thời tiết như thế cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến tư tưởng đi mua sắp của Tiểu Uyển.

Cô ta vừa đặt chân xuống đã kéo Bạch Nhược đi vào trong, không thèm đợi Dương Tư đi đỗ xe.

Hắn bây giờ chìm ngập trong cảm giác đau khổ, không có phản bác. Chỉ là lo cho Bạch Nhược xảy chuyện, lái vào bãi đỗ xe lập tức đi đến chỗ của hai người.

“Em không đem bao nhiêu đồ, trước hết chúng ta qua chỗ kia đi.” Tiểu Uyển chỉ tay sang chỗ bán quần áo, còn là của thương hiệu nổi tiếng.

Bạch Nhược lần trước tranh chấp với Lý Thanh Diệp có để ý qua, một liền liền nhớ.

Dương Tư làm cái đuôi đi theo sau.

Tiểu Uyển rất có phong thái của một vị tiểu thư, vừa vào đã chỉ định một người nhân viên đi theo.

“Đây là mẫu thiết kế mới…”

“Không cần, không cần chị lấy cho tôi xem mẫu của nhà thiết kế Dịch Hàn Diệu là được rồi.” Tiểu Uyển nói.

Người nhân viên có vẻ khá sốc: “Được ạ!”

Trông Tiểu Uyển rất rành về lĩnh vực này, đợi đến khi người nhân viên quay trở lại. Khuôn mặt đã trưng ra một thái độ khác: “Mời ba vị theo tôi đi lối này.”

Ba người theo nhân viên đi vào một phòng khác, đèn trên trần được thay thế thành dưới chân tường, tạo cảm giác rất huyền ảo. Điểm nhấn đập vào mắt bọn họ là những chiếc váy đính đá, màu của nó giống với màu mắt của Bạch Nhược.

Khác ở chỗ trong bóng tối loại đá kia phát sáng, còn mắt của cô thì không.

Dương Tư cho dù không hiểu nhiều về cái đẹp vẫn phải thầm khen trong lòng. Chỉ trong một khắc có ba câu nói vang lên.

“Lấy cái kia!”

“Thanh toán cái đó cho tôi.”

“”Cố Mặc, em muốn cái đó.”

Cố Mặc và Thẩm An Huyền xuất phát trước nhưng vẫn chưa mua xong, đi qua chỗ này trùng hợp thấy được cánh cửa luôn đóng nay đã được mở ra.

“Trước giờ em không biết chỗ này có mẫu đẹp như vậy, dùng trong bữa tiệc Biển Xanh sắp đến có lẽ sẽ hợp.” Thẩm An Huyền kéo tay Cố Mặc “Mua nó cho em đi, ông xã!”

Vì cánh cửa trưng bày được mở rộng, khách đến xem càng ngày càng nhiều. Không ít các vị phú bà, đôi tình nhân trẻ cũng đến góp vui.

“Có phải trùng hợp quá không?” Từ lúc ở quán cafe Dương Tư đã thấy, đi đến tận đây cũng còn chạm mặt. Duyên số của bọn họ có phải tốt quá rồi không?

Thẩm An Huyền tự nhiên bước vào trong, người nhân viên không có định ngăn cản. Cô ta nói với nhân viên: “Tôi muốn mua nó!”

Tiểu Uyển ra hiệu cho người nhân viên không cần lên tiếng: “Chị gọi quản lý của chỗ này đến gặp tôi!”

Thẩm An Huyền chỉ trơ mắt ra khinh bỉ Tiểu Uyển, thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Uyển khiến Thẩm An Huyền càng khinh bỉ hơn. Nói về sở thích của đàn ông, họ thích người phụ nữ quyến rũ, cô ta buông lời khinh miệt: “Nhóc con mặc nó vào chỉ làm trò cười cho thiên hạ, đừng tranh với tôi!”

Cô ta vẫn chưa biết Tiểu Uyển đi chung với Dương Tư và Bạch Nhược.

Từ lúc nãy đến giờ Cố Mặc nhìn cô với ánh mắt khó xử, Bạch Nhược đã làm khẩu hình miệng bảo rằng cô ổn.

Không ổn làm sao được, hành động của Thẩm An Huyền làm Bạch Nhược hiểu rằng bọn họ đã làm lành với nhau rồi. Cô cũng đồng ý với lời đề nghĩ của Tiểu Uyển, Bạch Nhược đã bước một chân vào Dương Gia.

Tiểu Uyển cũng dùng ánh mắt sắc nhọn đáp trả, sau lại cười nhẹ một cái trông rất đáng yêu: “Chị mua nó nổi không? À tôi quên họ có bán cho chị đâu, đừng chọc tôi cười nữa.”

“Đứa nhóc như cô mới không đủ tiền trả, hệt như bọn rác rưởi.”

Câu này Thẩm An Huyền đá xéo Dương Tư và Bạch Nhược, Dương Tư cau mày: “Rác rưởi, vậy đại tiểu thư nhà nào đó cũng là loại phế phẩm, sớm muộn sẽ bị ném vào bãi rác.”

Dương Tư như có như không mà đáp trả, không chỉ đích danh, nhưng Thẩm An Huyền cũng đủ hiểu.

Sẵn có mặt Bạch nhược ở đây, Thẩm An Huyền nhân cơ hồi này để đáp trả lại cơn giận dữ. Lúc trước Bạch Nhược ở Cố Gia được mọi người chiều chuộng, Cố Anh Phong một mực thuận theo lời của cô, Tạ Tiễn Như cũng cho Bạch Nhược một chút mặt mũi.

Khoảng thời gian trước cô còn công khai nắm tay dẫn Cố Mặc rời khỏi Cố Gia, Bạch Nhược lúc đó kiêu ngạo bao nhiêu, Thẩm An Huyền phải khóc lóc diễn bộ mặt ngoan hiền đến nhường nào.

Thẩm An Huyền đưa tay chỉ thẳng mặt Bạch Nhược, trong ba người cô là đứa dễ ức hiếp nhất rồi, cô ta hạ thấp Bạch Nhược để xem phản ứng của Cố Mặc như thế nào.

“Con ả Bạch Nhược, đu hết đại gia này đến đại gia khác, cậu lại dây dưa với với nó. Đúng là…”

Câu chưa hết, một cú đấm trực diện, đấm thẳng vào mặt cô ta. Vết thương mà nữ cảnh sát để lại vừa mới đỡ một chút bây giờ có thêm một chiến tích mới. Tiểu Uyển vừa rồi nhịn không nỗi mà cho một đấm.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Uyển nhỏ nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn, đem mảng này so với Bạch Nhược, có là mười Bạch Nhược cũng không bằng. Dương Tư chỉ dám lạnh nhạt đối đãi không dám dùng giọng điệu chọc tức người khác, sở dĩ vì hắn biết được đứa em gái xa lắc xa lơ này có học boxing.

Giải thưởng nó đoạt được cũng không ít, chỉ là chưa đến cấp quốc gia.

Thẩm An Huyền bị đấm đến ngửa người ra sao, Cố Mặc vội đỡ sau lưng cô ta. Sợ rằng cái thai sẽ có chuyện, hắn đang bảo vệ đứa trẻ không phải cô ta. Trong lòng Cố Mặc cảm thấy hả dạ khi Thẩm An Huyền bị đánh, bao nhiêu chuyện cô ta gây ra cho hắn, xứng đáng nhận lại được cú đấm kia.

Đám đông càng xôn xao hơn, chỉ khi quản lí cùng bảo vệ đi đến mới dịu một chút.

“Xin lỗi có chuyện gì vậy ạ?” Quản lí không chứng kiến cảnh đánh nhau, chưa hiểu tình hình cho lắm.

“Tôi bị trượt chân!” Vẻ mặt ủy khuất Tiểu Uyển thành công làm cho người quản lí tin tưởng.

“Nếu đã như vậy thì chỉ cần xin lỗi thôi đúng không?” Tiểu Uyển quay qua Thẩm An Huyền, giọng điệu thì chân thành, vẻ mặt thể hiện rõ sự khiêu khích: “Em thành thật xin lỗi chị.”

Thẩm An Huyền tức đến đỏ mắt, cô ta không thể bỏ qua được: “Rõ ràng là cố ý! Con mắt nào của anh nhìn thấy nó trượt chân.”

“Xin quý khách giữ trật tự, kiềm chế lại hành động và lời nói.”

Ngoại hình của Tiểu Uyển cũng rất có lợi, dùng để đánh lừa người khác khỏi phải bàn cãi.

“Được, vậy tôi muốn mua chiếc váy này.” Thẩm An Huyền đưa tay chỉ về chiếc váy được trưng bày ở trung tâm căn phòng.

“Xin lỗi quý khách chuyện này không thể!”

Thẩm An Huyền hỏi: “Tôi có tiền.”

“Chuyện có tiền hay không, không quan trọng. Cô có đủ điều kiện để mua nó không kìa?” Tiểu Uyển giải thích “Đây là của nhà thiết kế Dịch Hàn Diệu, người đó đang định cư ở M quốc nên cô đương nhiên không rõ.”

Tiểu Uyển như một búp bê biết nói, lấy lòng của người quản lí: “Điều kiện đầu tiên để mua là đôi mắt của khách hàng phải có màu xanh lam. Cô đừng làm khó quản lí nữa, nếu người đó biết được quản lí lén lút bán cho người có đôi mắt đại trà như cô, bị phát hiện sẽ ngưng phân phối.”

Người quản lí gật đầu: “Cô bé nói đúng, mong quý khách đừng làm khó chúng tôi.”

“Xin lỗi đã gây phiền phức, chúng tôi sẽ rời đi ngay.” Cố Mặc kéo Thẩm An Huyền rời đi.

Ban đầu cô ta kháng cự mãnh liệt, chỉ thấy Cố Mặc nhỏ giọng vài câu, sau đó Thẩm An Huyền đã chịu buông tay.

“Cô ta uống nhầm thuốc à? Sao lại dễ chịu như vậy?”

“Chảy máu mũi!” Tiểu Uyển giọng nói cực nhỏ.

Những người làm phiền điều rời đi hết rồi, Tiểu Uyển có thể tiếp tục chuyến mua sắm của mình. Người quản lí đeo găng tay, ấn nút hạ kính bao quanh chiếc váy trung tâm xuống: “Điều kiện như đã nói, chúng tôi chỉ bán cho những người có đôi mắt xanh lam.”

Tiểu Uyển đáp lời: “Đương nhiên tôi biết rõ điều đó, người mua ở kia.” Cô ta chỉ về phía Bạch Nhược “Người kia thanh toán!”

Đương nhiên người chi trả sẽ là Dương Tư.

Người quản lý gật đầu, xem như đã rõ.

Diễn biến phải nói là hơi nhanh, Bạch Nhược chưa thích ứng kịp.

Chẳng phải cô chỉ đi theo góp vui thôi sao?

Rồi chuyện của Thẩm An Huyền, Bạch Nhược chưa kịp biện minh cho bản thân mình câu nào. Tiểu Uyển một tay đã xử lí xong.

“Cái đó…” Bạch Nhược muốn nói gì đó nhưng lại không nó thành lời.

“Chị không cần lo, không đáng bao nhiêu tiền.”

Quản lí cũng hùa theo: “Đúng thế!”

Dương Tư không chê bai gì giá cả nhưng phải đính chính một câu, giá của nó bằng chi phí xây dựng một khu Resort năm sao và cái nhà hàng của Lan Hi.

“Không cần mặc thử luôn sao?” Dương Tư hỏi.

“Cược với nhau không?” Tiểu Uyển hỏi hắn duy nhất một câu, đôi mắt của cô ta rất sáng, tỷ lệ sai chiếm khá ít.

“Cược, tôi cược cô ấy mặc vừa.”

“Mắc cười ghê, ha ha!” Tiểu Uyển lờ Dương Tư, nếu như vậy còn cược cái gì nữa “Chị không cần lo đâu, nếu muốn chúng ta thử nó ở đây.”

Bạch Nhược định gật đầu, thử cho chắc! Nếu không vừa thì hai cái con người này có thể suy nghĩ lại, bỏ ý định mua nó cho cô.

“Không cần, cho dù không vừa cũng không sao. Là tôi thanh toán!” Dương Tư ở một bên ngang ngược.

Loại đá đính trên chiếc váy kia rất có giá trị, người quản lí đã dặn dò cẩn thận khi thanh toán.

Tiểu Uyển lại chạy sang chỗ trang sức, cứ nhăn nhó rồi lại chạy hết cái chỗ này đến chỗ kia.

“Em đang tìm gì?” Bạch Nhược thấy cô gái xinh đẹp mà lại nhăn nhó, thật không hợp.

“Cái bông tai và vòng cổ có màu giống với viên đá.” Tiểu Uyển đáp.

“Cái này tìm người thiết kế, không thể tìm ở chỗ này.” Dương Tư ở một bên nói.

“Có lâu không?”

“Chậm nhất là nửa tháng!”

“Không kịp!”

“Cái gì không kịp?”

“Bữa tiệc biển xanh.”

“À!”

Một màn đối thoại, Bạch Nhược không xen vào. Cô lại có cảm giác Tiểu Uyển là đang dùng nó trên người cô.

Tiểu Uyển hỏi: “Chị không ngại khi em chuẩn bị cho chị chứ?”

“Không ngại, nhưng không để chị chi trả thì thật rất ngại.”

“Vậy khi em về nước chị đến tiễn em là được rồi, tiền này cũng là của Dương Tư mà.” Tiểu Uyển vô tư nói, cô ta thực sự xem Dương Tư như một cái túi không đáy.

Thẩm mỹ của Bạch Nhược không tệ, có người giúp cô lo nghĩ thì việc đó cứ thuận theo tự nhiên. Nhưng trường hợp này có vẻ, cô hơi lo cho túi tiền của Dương Tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.