Chuyện của Cố Anh Phong xem như đã rõ, ban đầu do Thẩm An Huyền, về sau lại là bắt cóc nhưng không tống tiền uy hiếp nên mọi chuyện có thể cho qua. Với cả thời gian bị bắt Cố Anh Phong không bị bỏ đối hay đe dọa, như một chuyến nghỉ dưỡng với bốn bức tường cao. Nói chuẩn một chút thì giống như ở từ vậy, thỉnh thoảng kẻ đã bắt ông lão có đi đến trò chuyện vài ba câu.
Bây giờ là chuyện của Tạ Tiễn Như và Cố Vũ.
Cố Mặc không có biểu tình, hai người họ tiếp tục câu chuyện của mình.
“Người bắt giữ ông nội con đã nhờ người chuyển lời, muốn tác thành cho con và Thẩm An Huyền, phải công khai trước một tuần, chỉ khi nhìn thấy tin tức về lễ cưới cùng với giấy đăng ký kết hôn, người đó mới hài lòng, đồng ý thả ông nội con trở về.” Tạ Tiễn Như giải thích mọi chuyện “Ban đầu chúng ta nửa tin nửa nghi ngờ, nhưng hình ảnh gửi đến đều đặn, không tin cũng không được.”
Ban đầu trong lòng bà đã sáng tỏ một chuyện, Bạch Nhược là Bạch Nhược, không phải thế thân của ai cả. Tạ Tiễn Như cũng chưa từng tìm hình bóng của Thục Nhi trên người Bạch Nhược, câu nói trước đây bà nói với Cố Mặc. Thực sự là dối lòng, muốn Cố Mặc thuận theo sự sắp đặt để cứu Cố Anh Phong.
“Rốt cuộc người thần kinh là Lý Thanh Diệp hay Bạch Sang Sang vậy?” Dương Tư bức xúc nói một câu không đầu không đuôi.
Mọi người điều dồn ánh mắt về chỗ Dương Tư đang ngồi, hắn có nói lại: “Con nghi ngờ Bạch Sang Sang có chút vấn đề.”
“Chúng ta đang tìm tung tích của Bạch Nhược, Bạch Sang Sang đó thì có liên quan gì?” Dương Chí Minh hỏi.
“Liên quan rất có liên quan, người đột nhập vào nhà Bạch Nhược vào một năm trước là Bạch Sang Sang, ban đầu con chỉ phỏng đoán, từ vết máu để lại con chắc chắn là cô ta.”
“Chú Dương đang hỏi là liên quan chỗ nào, không cần nói dài như vậy đâu.” Cố Mặc bắt bẻ, ý của Dương Tư có thể hiểu nhưng lại không dính dáng một chút nào đến việc tìm Bạch Nhược.
Sau khi nghe gia đình giải thích mọi chuyện, mặc dù họ có nỗi khổ tâm nhưng tại thời điểm đó không ai nói với hắn một tiếng nào. Xem Cố Mặc như con bù nhìn, chuyện gì cũng không cho hắn biết.
“Tôi nghi ngờ Bạch Sang Sang bị một chứng bệnh nào đó, cần người để thay thế nội tạng, cô ta muốn bắt cóc Bạch Nhược để thay thế. Bời vì hai người họ có chút liên quan với nhau.” Dương Tư đưa ra phỏng đoán của mình.
Cố Anh Phong hùa theo: “Cũng rất có thể!”
Hai ông cháu này có lẽ xem phim quá nhiều, nên trí tưởng tượng bay xa.
Cố Mặc đánh tan suy nghĩ đó: “Nếu là như thế tại sao Bạch Tùng Anh không ra tay, Bạch Sang Sang không hao tổn sức lực.”
Vấn đề này Dương Tư có thể giải thích: “Bởi vì cơ nghiệp của nhà họ Bạch không còn như trước nữa rồi, muốn hô mưa gọi gió như trước thì không thể. Ở cạnh Bạch Nhược, cô ấy toàn lấy những cái tên kỳ quái gán ghép với gia đình. Câu chuyện mà cô ấy kể tôi cứ tưởng là chuyện cổ tích đấy thôi, nói tóm lại Bạch Nhược rất ghét ba của mình.”
Cố Mặc một câu liền chặt đứt lí luận của Dương Tư: “Cậu cũng đâu phải là em ấy!”
Dương Chí Minh bị xoay vòng vòng nhức hết cả đầu: “Thôi thôi, tạm dừng! Ai cũng đúng hết, trước mắt chúng ta nghe những cuộc gọi này trước đã.”
Dung Chỉ trong khoảng thời gian một năm trở lại đây, nhận cuộc gọi từ Bạch Sang Sang là nhiều, cuộc gọi đi là bà ta đang khua môi múa mép với những phu nhân nhà khác. Hầu hết những người kia điều tránh bà ta như tránh tà, chung quy không cùng đẳng cấp họ sẽ không qua lại. Dung Chỉ lâm vào cuộc sống bị nhiều người bàn tán.
Cuộc gọi từ một năm trước.
“Người dậy rồi sao? Tỉnh ngủ lại đi, hôm nay con và em ấy được gặp nhau rồi, cảm xúc đúng là khác hẳn.”
Giọng Dung Chỉ nghe là biết, bà ta đang tức điên: “Mày một mực ngăn cản không cho tao lên chiếc du thuyền là vì kế hoạch ngu ngốc kia sao?”
“Đúng thế thì sao? Ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của tôi, ông bà không phải ngồi tù.”
“Mày muốn gì? Mày là con tao sinh ra…”
“Chậc chậc, bà đừng đem những lời Bạch Tùng Anh từng nói với em ấy, nói lại với tôi. Tôi không phải Bạch Nhược, câm miệng và nghe cho rõ! Bom trên du thuyền là do Lý Thanh Diệp đặt, tôi sẽ đưa bằng chứng đến tòa sau. Mua chuộc luật sư biện hộ của Lý Thanh Diệp, ả không vào tù các người vào đó thay thế.”
Chỉ là cuộc gọi đầu tiên mà rợn hết cả người, phản ứng đầu tiên là Cố Anh Phong, ông lão nói: “Là chất giọng này, không sai vào đâu được.”
Cũng đã lâu Cố Anh Phong chưa gặp thế hệ đi sau, nhất thời không nhận ra được giọng của kẻ đã giam lỏng mình. Bây giờ xem ra mọi chuyện đã rõ, nhưng Cố Anh Phong lại có chỗ không thông, con gái lớn của nhà họ Bạch làm chuyện đó để làm gì?
Cố Vũ đi ra ngoài nhận cuộc gọi.
Dương Tư tay run rẩy mở cuộc gọi tiếp theo, lại là Bạch Sang Sang gọi cho Dung Chỉ.
“Bảo ông chủ quan bar đưa đoạn băng ghi hình cho Cố Gia, còn họ muốn xử trí như thế nào thì tùy!”
“Mày điên rồi!”
Về sau là vô số cuộc gọi của Bạch Sang Sang phó thác Dung Chỉ làm. Tuyệt nhiên có một cuộc đối thoại, có giọng nói giống hệt Bạch Nhược.
Dương Tư kích động liên tục giục Dương Chí Minh: “Là cô ấy, là cô ấy, vẫn còn sống thật tốt quá!”
Cố Mặc mừng đến ngẩn người, không dám động đậy. Trong lòng ai cũng vui sướng, nhưng song song đó một mối quan ngại khác đang dần hiện hữu. Biết hai chị em đang ở chung một chỗ thì sao? Chỗ đó là chỗ nào? Không ai biết!
“Vốn dĩ muốn tìm Bạch Sang Sang để hỏi chuyện cô ta trốn như thế làm gì? Không ngờ lại may đến vậy.” Cố Mặc thở ra một hơi, tất cả gánh nặng trong lòng vơi đi một chút, biết được người kia vẫn còn sống là tốt nhất.
Cố Mặc có lại ánh sáng, có lại mục tiêu phấn đấu. Ban đầu hắn là một kẻ kiêu căng, đến người cha vĩ đại như Cố Vũ, hắn cũng không để vào mắt. Mục tiêu sống là giữ cuộc sống yên ả qua ngày, không tách công ty ra khỏi Cố Gia, cứ bình đạm như vậy sống hết đời.
Người không đụng, ta cũng không chạm!
Bạch Nhược xuất hiện làm cho Cố Mặc biết, tương lai hắn phải làm những gì. Chính Bạch Nhược cho hắn biết đến hai chữ tương lai ý nghĩa như thế nào, cuộc sống này không tẻ nhạt như hắn từng nghĩ, là người làm cho trái tim hắn được sưởi ấm.
Dương Tư cẩn trọng xâu kết lại từng chuyện một: “Vậy Bạch Sang Sang là người đã chặn đầu xe, đem giấu Cố Lão. Cũng là người đứng đằng sau sai khiến Lý Thanh Diệp làm trò kia trên du thuyền, Thẩm An Huyền ra nông nỗi này cũng nằm trong kế hoạch, cô ta còn đem giấu Bạch Nhược đi?” Giọng hơi trầm, hắn lại tiếp tục nói “Có phải cô ta sai khiến Lý Thanh Diệp đâm chết bà ấy không?”
Dương Tư không ngẩng đầu nhìn mọi người, ai cũng thông cảm cho nỗi đau của hắn.
Dương Chí Minh cũng buồn bã vài phần, nhưng ông gắng gượng vỗ vai an ủi: “Bạch Nhược không sao là được rồi, con nói chẳng phải muốn đưa con bé đi thăm mộ mẹ sao?”
Cố Vũ sau khi nghe điện thoại liền bước vội vào trong: “Có hành tung của Bạch Sang Sang rồi, nó chưa từng rời khỏi nước. Vé máy bay quả thật là có đặt, nhưng kiểm tra camera thì chuyến bay không có mặt của cô ta. Điện thoại dùng để liên lạc với Dung Chỉ được định vị tại một hòn đảo.”
Cố Gia nhúng tay thì mọi chuyện rất nhanh, tại sao bọn họ không ngồi lại nói chuyện sớm hơn chứ?
Bởi vì đau khổ, thù hận, hiểu lầm khiến họ chậm mất một năm.
Mọi người chính thức nhận ra được hành vi của Bạch Sang Sang, nghe hết mọi chuyện trong vòng một năm qua cũng là lúc mặt trời xuống núi. Không còn thời gian, Cố Gia và Dương Gia, quyết định dùng bữa tối trên du thuyền.
Mười chiếc du thuyền sang trọng rời khỏi đất liền, lộ trình là hướng ra biển. Đi mà không một chút do dự, không có kế hoạch cụ thể, họ định lên du thuyền sẽ tiếp tục.
Về chuyện mười chiếc du thuyền rời bến, khiến cho dư luận rúng động một phen, nhưng họ lại cho người ém tin tức xuống mức thấp nhất. Theo lộ trình vạch ra, trước khi trời sáng họ sẽ đặt chân lên hòn đảo đó.
Bởi vì di chuyển trong đêm, bọn họ nghĩ sẽ không làm cho Bạch Sang Sang chú ý.
Dương Tư nóng lòng không chịu vào trong nghỉ ngơi, mắt luôn nhìn về phía chân trời mặc dù không nhìn ra nó như thế nào, bởi vì bao phủ bởi màn đêm đen, hắn đang cầu nguyện Bạch Nhược không phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa. Với ai cũng được nhưng ở cùng người mang họ Bạch, hắn lại thấy lo!
Cố Mặc cùng tâm trạng, hắn hỏi Dương Tư: “Bạch Sang Sang muốn gì ở Bạch Nhược, cậu biết không?”
Dương Tư giữ nguyên tầm nhìn, đáp: “Anh từng nói tôi không phải Bạch Nhược, vậy thì càng không phải Bạch Sang Sang, đương nhiên là không biết rồi!”
“Làm ra nhiều chuyện như vậy rồi cùng Bạch Nhược trốn trên đảo, là sợ tội hay muốn dùng Bạch Nhược làm lá chắn.” Cố Mặc tự nói ra những gì bản thân suy nghĩ của bản thân.
“Ai biết được, tôi còn có chuyện phải hỏi cô ta.” Dương Tư đã nhìn thấy hòn đảo kia, đèn của du thuyền đồng loạt tắt hết.
Hắn giật mình, run nhẹ cơ thể.
Vì sao Lan Hi đêm đó bị đâm một nhát, Dương Tư là người hiểu rõ nhất. Hắn chưa gặp hiện tượng khó lý giải hay kì quái nào cả, nhưng đặc biệt sợ ma.
Chẳng qua đứng trước mọi người, cái miệng hư hỏng không muốn thừa nhận.
Ai cũng không hay biết, ngoại trừ Lan Hi! Bà ấy cũng là người sinh ra Dương Tư, lý nào không rõ chuyện đó. Sở thích của một đứa trẻ có thể không để tâm, nhưng nỗi sợ nhất định phải biết.
Cũng giống như việc, không làm cho đứa trẻ đó niềm vui nhưng không thể bỏ mặc không lo. Bà làm lá chắn cho Dương Tư, ngay khi mất điện, Lan Hi đã đi đến chỗ hắn vô tình lắp vào chỗ trống mà Bạch Nhược rời đi.
“Cậu sợ như thế còn đòi tranh với tôi?” Cố Mặc không an ủi, trái lại còn châm chọc.
Một câu nói của Dương Tư, khiến Cố Mặc không thể ưa nổi cái bản mặt của hắn: “Tôi trẻ hơn anh một tuổi, ông chú à!”
Ông chú?
Một ngày trước vừa gọi anh, qua một ngày lại lên chức chú?
Hai con người này ngoại trừ chung mục đích, còn lại không có điểm tương đồng.