Cái ôm này làm cho nỗi tức giận khi thấy hai người về chung nhà, khi nghe tin buồn của Cố Anh Phong, mọi thứ. Dường như được xoa dịu, làm cho bao nhiêu mệt mỏi đều không cảm nhận được nữa.
“Cảm ơn em!” Giọng của Cố Mặc vang lên bên tai Bạch Nhược.
Hai tay Bạch Nhược đang buông thõng, bất giác đáp lại. Xoa lưng Cố Mặc, cô chỉ biết an ủi hắn bằng cách này thôi. Trông Cố Mặc đang rất mệt mỏi, như đứa trẻ không tìm thấy chỗ dựa, nói không thấy tội là nói dối.
Cô đợi hắn, đợi đến khi nào hắn cảm thấy an toàn.
Một vài phút sau Cố Mặc mới bình ổn, hắn buông Bạch Nhược ra: “Chúc em thi tốt!”
Bạch Nhược cười nhẹ: “Được rồi, tôi vào đây!”
Cô quay lưng bước vào cánh cổng kia, Cố Mặc vẫn đứng đó nhìn đến khi bóng lưng của cô khuất hẳn.
Khi quay vào trong xe, Cố Mặc được cuộc điện thoại từ Hà Bạch. Giọng nói gấp gáp ở đầu dây bên kia, cô ta nói chuyện như kiểu thiếu hụt hơi.
Hành động lúc nãy của Bạch Nhược giúp xoa dịu Cố Mặc, tâm trạng của hắn bây giờ rất thoải mái, hắn lên tiếng nhắc nhở: “Cô có thể đi chậm lại được không?”
“Tôi sắp có ca phẫu thuật, không có nhiều thời gian. Nhưng muốn báo cho cậu một tin tức trọng đại, kỹ thuật ở nước ngoài rất phát triển có thể xét nghiệm huyết thống cho thai nhi.”
“Phải mất bao lâu?” Tay Cố Mặc sớm đã siết chặt cái điện thoại, hắn muốn từng chuyện từng chuyện rắc rối của bản thân, sớm được giải quyết.
“Thai nhi đến tuần thứ bảy.”
Hắn ngắt máy, lập tức quay về nhà chính. Tìm cái tờ giấy mà gia đình họ Thẩm đem đến, nếu bây giờ trực tiếp đi đến Thẩm Gia đòi, họ nhất định sẽ nghi ngờ. Còn việc bí mật điều tra sau lưng chậm nhất thì một ngày sau mới có kết quả.
Vẫn nên là thử cách ngắn nhất.
Quả thật tờ giấy kia được lưu trữ lại, nó nằm trong tủ kính cao gần bằng cái trần nhà. Được phân chia theo từng ngày, sắp xếp một cách trật tự. Dựa vào cái ngày Thẩm Gia đến mà tra tìm là ra. Cầm tờ giấy trên tay, hắn mừng đến nỗi trái tim đập liên hồi. Cảm giác cái ôm của Bạch Nhược tiếp thêm không những về sức mạnh tinh thần, còn có cả sự may mắn.
“Tính đến hiện tại vừa tròn hai tháng.” Cố Mặc cho tờ giấy lại chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trước tiên hắn phải chịu đựng thêm bảy ngày nữa, loại chuyện này Cố Mặc không nói cho gia đình hắn biết. Có nói cũng chẳng giải quyết được gì, còn sợ sẽ làm ngược lại. Tệ hơn là Cố Vũ, ba của hắn sẽ đưa ra phương án ngăn cản chuyện này.
Chạy về nhà xem một cái, Cố Mặc lại quay ra xe. Hắn muốn đợi khoảnh khắc Bạch Nhược bước ra khỏi cánh cổng, là người đầu tiên hỏi xem cô thi như thế nào?
“Nhị thiếu gia? Cố phu nhân muốn tìm cậu, gặp cậu ở đây thật tốt quá.” Tần quản gia vốn muốn gọi cho Cố Mặc, ông bước ra phòng khách đã thấy bóng dáng của hắn.
“Cháu đang gấp, chiều sẽ gặp bà ấy!” Cố Mặc tay xách áo vest, rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Tần quản gia đứng tại chỗ, không đuổi theo nhị thiếu gia của nhà ông ta. Có đi cũng không nắm được cái gốc áo, mối quan hệ không mấy tốt lành của nhà họ Cố, Tần quản gia là người nắm rõ nhất.
Trước chỗ thi chật kín người, toàn bộ thí sinh đã yên ổn ngồi ở phòng thi nghiêm túc làm bài. Bên ngoài là những bậc phụ huynh dõi mắt ngóng chờ, làm cho Cố Mặc nhớ lại cái lúc hắn đi thi. Người bên cạnh không phải là ba mẹ, là người anh trai Cố Lam Tinh.
Cố Lam Tinh là người anh trai tốt, không có chỗ nào để chê bai. Hẳn là vì Cố Vũ và Tạ Tiễn Như chú ý đến Cố Lam Tinh quá nhiều, làm cho tình cảm anh em của hai người bọn họ mãi mà chẳng có tiến triển gì.
Lại nói gần đây, Cố Lam Tinh gần như biến mất ở thành phố. Cùng lắm là cuộc gọi điện lúc nãy.
Thời tiết xoay chuyển đến trưa, không như thường lệ mà nắng gắt đến chói mắt. Ngược lại nó dịu dàng đến lạ, chỉ là nắng nhẹ. Tuy không quá nóng bức nhưng Cố Mặc quan sát thấy giọt mồ hôi chảy xuống cầm, rồi nhỏ xuống áo của những người kia. Hắn thì tốt tồi, ngồi trên xe bật máy lạnh.
Bạch Nhược ở trong phòng thi nhắm mắt cũng làm được những thứ này, cô chỉ mất một phần ba thời gian để làm những môn trắc nghiệm. Phần thi viết thì tận dụng một cách triệt để, thời gian thừa là để dò lại đáp án. . Ngôn Tình Hài
Người gác thi cứ nhìn chầm chầm mỗi Bạch Nhược, tuy vậy những kẻ khác cũng không thể thoải mái dò đáp án. Bạch Nhược rất khâm phục đôi mắt của kẻ bề trên, không ai có thể qua mắt được. Vừa để ý đến chỗ cô không ngừng, vừa liếc nhìn xung quanh, một con ruồi cũng không sót.
Tiếng chuông báo hiệu hết thời gian làm bài cứ lần lượt vang lên, chỉ còn môn cuối. Môn này là trắc nghiệm đương nhiên Bạch Nhược làm xong nó mà vẫn dư thời gian, còn dư rất nhiều.
Tiếng chuông cuối cùng đã vang lên, người gác thi đọc tên từng người lên nộp. Đến tên của cô người đó không đọc, là cố ý. Bạch Nhược nhìn một cái là nhận ra ngay, không hiểu là cô gieo bao nhiêu gió mà lúc nào cũng gặp bão. Còn là những cơn bão rất to, nó kèm theo đợt sóng lớn.
Thí sinh nộp bài là có thể đi ra ngoài, người cuối cùng là Bạch Nhược. Cô cầm tờ giấy đã điền đầy đủ đáp án đem lên, hai tay đưa cho người gác thi.
Người gác thi này cũng giống y như đời trước, vẻ mặt rất nghiêm túc. Mắt kính cận không thể che đi đôi mắt sắc lẹm kia.
“Thầy có gì muốn nói sao?” Bạch Nhược đánh liều hỏi trước.
Bây giờ căn phòng chỉ còn lại hai người, người gác thi ở ngoài hành lang đã sớm rời đi, Bạch Nhược ở lại đã là can đảm lắm rồi. Nhưng cô tin tưởng cái con người nghiêm túc này, vẻ ngoài của người này còn trẻ. Xem ra là người mới ra trường vì thiếu người nên được đưa vào.
“Có người muốn tôi sửa bài thi cho em, là người có quyền có thế. Tôi không có khả năng nói lời từ chối, nhưng tôi suy nghĩ hai ngày nay cuối cùng cũng có quyết định. Cho dù bị mất việc đi chăng nữa, loại chuyện này tôi sẽ không chấp nhận.”
Bạch Nhược bất ngờ đến không biết nói gì? Ai lại đi mua điểm cho cô chứ? “Chuyện đó thầy không phải lo đâu, cứ chấm trên thực lực của em. Về chuyện kia thầy có thể cho em biết danh tính của họ không?”
Chần chừ một chút, người gác thi đẩy gọng kính nói: “Có ba phe!”
Cái gì mà ba phe?
“Trước đó là một người họ Tạ, theo tôi được biết là Cố phu nhân. Sau là Dương Tổng của tập đoàn Dương Thị, có một người nữa gọi cho tôi nhưng giấu danh tính. Người cuối cùng là Cố lão gia của nhà họ Cố.”
“Cố lão gia?” Vẻ mặt của cô ngạc nhiên đến không thể tin, vội hỏi “Ngày Cố lão gia liên hệ với thầy là ngày mấy?”
“Trước ngày thi một tuần!”
“Vâng.” Không biết là đang mong đợi điều gì nữa, đợi phép màu sao?
Vẻ mặt thất vọng của cô hiện lên: “Vậy em có thể về chưa ạ?”
Người gác thi gật đầu, xem như chẳng vướng bận gì nữa.
Cố Mặc sớm đã xuống xe đứng ở cổng chờ. Dương Tư cũng khoanh tay đứng cách đó không xa, hai mỹ nam nhan sắc đối nghịch. Một người theo kiểu tổng tài cao ngạo, quần âu áo sơ mi đen, áo vest vắt ở tay. Người thì kiểu dáng của vận động viên chắc khỏe, năng động, quần short áo thun, rất phong cách.
Phụ huynh là nữ nhìn vào thì không rời mắt đi được, là nam thì chỉ biết ngưỡng mộ. Mọi người đứng xem xong rồi cũng đến lúc phải về nhưng hai người kia vẫn chưa đợi được người cần đợi. Một vài nữ sinh đi đến xin phương thức liên lạc điều bị thẳng thừng từ chối, hai người bọn họ không để ai vào mắt.
Nữ sinh chỉ biết thở dài, lắc đầu. Dù sao tần số của hai người đó đâu giống bọn họ.
Một số thì biết mình sẽ thất bại nên chỉ dám đứng từ xa chụp ảnh lại thôi, vài người tinh mắt đoán ra được thân phận của hai người họ, bán tin tức này cho những tay săn tin.
Dáng người nhỏ bé của Bạch Nhược lủi thủi đi ra, cô đang suy nghĩ về chuyện của Cố Anh Phong, không chú ý biểu cảm đang xuất hiện trên gương mặt của mình.
Dương Tư đã đi về phía của Bạch Nhược, Cố Mặc cũng âm thầm sải bước đi đến.
“Thi không tốt sao? Tôi sớm đã biết rồi, đừng lo! Kết quả vẫn là đậu thôi.” Dương Tư lên tiếng, hắn cảm thấy ngày nào cô cũng nhìn ngắm cây hoa sen đá đặt ở nhà. Chán nản thì đi ngủ, ngủ xong lại đi ngắm trời.
Dương Tư sớm biết kết quả sẽ tệ.
“Thủ khoa rồi!” Bạch Nhược nhẹ nhàng nói ra một câu, do bị sốt đi với việc vừa trò chuyện với người gác thi, lời ra khỏi miệng không có mấy phần tự tin.
“Ừ, tôi biết cô không dễ gục ngã.” Dương Tư xoa xoa đầu cô. Hắn lầm tưởng cô nói ra lời này để bớt đi phần nào của nỗi buồn.
Cố Mặc ở bên không yên phận, đưa tay ra bắt lấy cái túi mà lúc sáng Dương Tư chuẩn bị, nhìn không có vẻ gì gọi là nặng tại vì Cố Mặc thích như vậy thôi. Dương Tư tính tình trẻ con, liếc thấy hành động kia liền biểu tình.
Bạch Nhược bị hai người nam nhân kẹp ở giữa, hai người bọn họ đều cao hơn cô, khí thế bức người hơn cô. Còn bắt mắt thu hút mọi người xung quanh, ba người dừng chân cũng vì chuyện này. Cố Mặc bị một nữ sinh mạnh bạo chạy đến xin số điện thoại.
Dương Tư ở một bên vì chuyện này mà không ứng ý cho lắm, lúc nãy cũng có người đến hỏi xin hắn. Trước mặt Bạch Nhược không được thể hiện thì còn ý nghĩa gì nữa.
Một tay kẹp cổ Bạch Nhược, hắn và cô đứng một bên xem Cố Mặc hành xử ra sao.
Cố Mặc trưng ra bộ mặt vốn có, hắn chỉ nói là không tiện.
Nữ sinh kia vẫn là cá tính, bị từ chối nhưng không nản chí đứng đó nài nỉ. Cố Mặc đâu thể cư xử tùy tiện như Dương Tư mà chỉ vào Bạch Nhược nói “đây là bạn gái tôi.”
Nếu lời nói này được truyền đi, mọi rắc rối lại tiếp tục kéo đến. Ví dụ như Bạch Nhược vì lời nói của Cố Mặc, bị xem là kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Cố Mặc phải suy nghĩ từng lời nói và hành động của bản thân, để không mang đến bất lợi gì cho Bạch Nhược.