Nợ cũng đến lúc phải trả, người như Cố Mặc sao có thể để món nợ này ẩm móc. Đến lúc đòi nợ phải khoa trương một chút, hắn đã từng nói sẽ lấy cả lãi đương nhiên không thể thiếu phần này.
Nhận được cuộc điện thoại sắc mặt của Ông Lý tái nhợt, màu hôi chảy thành dòng rớt xuống cổ áo.
Không phải do nắng nóng của thời tiết, càng không phải vì sợ đền bù số tiền mà toà đưa ra, giọt mồ hôi kia là giọt mồ hôi lạnh. Ông dường như không tin những gì đã nghe được trong điện thoại.
Phá sản rồi!
Ông Lý lảo đảo lui về sau vài bước, bà Lý vẫn còn hùng hổ chưa nhận ra chồng mình sắp lên cơn đau tim đến nơi.
Cố Mặc liếc nhìn thấy biểu hiện kia, lạnh mặt nói với bà Lý: “Hình như đã đến lúc rồi, tôi không ra tay đánh người nên đương nhiên nợ mà tôi nói, sẽ là danh dự và thu hồi công ty của các người.” Hắn nhếch mép nói tiếp “Dù sao cũng chỉ là sinh vật nhỏ, vùng vẫy trước lúc chết tôi sẽ thông cảm.”
Bà Lý ngờ nghệch không hiểu những câu nói mang đầy vẻ tự đắc của Cố Mặc, Lý Thanh Diệp thì tinh ý hơn. Ả ngừng khóc lóc cho sự bất công của mình, đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía ba mình.
“Tôi tôi sẽ kiện toà án cao hơn.” Bà Lý nổi gân cổ mà rống lên.
“Trước hết hỏi chồng bà còn tiền không?”
Bất giác bà ta cũng nhìn về phía chồng của mình.
Dương Chí Minh đi đến vỗ vào vai Cố Mặc: “Tiểu Mặc vẫn là có năng lực, đáng khen. Cho dù có xuống đồng bằng vẫn thể hiện uy quyền của mình. Nhưng con trai ta cũng không thua kém đâu!” Nói xong ông cười cười, dắt tay vợ mình đi về.
Cả gia đình họ Dương giờ đây như kiềng ba chân, rất chắc chắn niềm tin vẫn là tuyệt đối. Còn về phần Cố Mặc, hắn đơn độc. Tạ Tiễn Như có thực sự đứng về hắn đâu.
“Tôi thì chưa! Anh ta đã đòi được nhưng tôi không gấp, hẳn là vài ngày đến. Tiền thì tôi muốn thấy nó nằm trong tài khoản vào bảy giờ tối nay.” Bạch Nhược nghiêm túc nhìn gia đình họ Lý, thái độ khác một trời một vực của hôm qua.
“Ngầu nha!”
Tâm trạng Dương Tư cho dù không tốt, nhưng vẫn phải mở miệng thừa nhận.
Lần này thấy được sự cương quyết của Bạch Nhược!
“Đi thôi!” Cố Mặc nhẹ nhàng nói với Bạch Nhược.
“Đi với anh rồi, thì về phải về cùng tôi.” Dương Tư bất bình “Anh đừng có quá đáng, vụ này xem như anh may.”
“Cậu là bị điếc?” Nghiên đầu Cố Mặc nhìn Dương Tư.
“Tôi không có bị điếc, anh mới là người bị điếc. Tôi chở cô ấy đến Cố gia thì sao? Cùng đường mà?” Dương Tư miệng lưỡi sắc bén.
Hai cái con người này, điều là những người tốt. Người quen được họ là một người may mắn, nhưng nó không nên giành cho một kẻ như mình. Mình thực sự không xứng với họ! Bạch Nhược quay sang dìu Cố phu nhân.
“Con đi với người, Dương Tư anh đi làm việc của anh đi.” Bạch Nhược ngoan ngoãn đi cùng chiếc xe sang chảnh của Tạ Tiễn Như.
Lựa chọn tốt nhất để không làm hai người buồn là không lên xe của ai cả. Đó là suy nghĩ của cô thôi, thực tế thì đã làm cả hai buồn rồi pha lẫn chút thất vọng. Dương Tư thì nghĩ nhiều hơn một chút, đó không phải là đuổi khéo sao?
“Ông sắc mặt tệ như vậy, có chuyện gì sao?” Bà Lý đứng đó, dự cảm chẳng lành mà hỏi. . Bạn đang đọc truyện tại ++ ТR UMtruyeЛ.VN ++
Giờ đây, đứng trước toà án chỉ còn gia đình họ Lý.
“Công ty phá sản rồi!” Giọng nói yếu ớt không còn sự sống, ông Lý đáp.
“Chuyện chuyện này không phải không phải đâu, nói phá sản là phá sản. Còn trong một thời gian chưa đầy một buổi sáng, ba lừa chúng ta thôi.” Lý Thanh Diệp lắp bắp cố gắng níu kéo sự sống xa hoa của mình.
Đúng! Theo lời nói của Cố Mặc, công ty của gia đình họ Lý còn chưa bằng một công ty chi nhánh, mới đi vào hoạt động của tập đoàn Cố Thị nữa là.
“Làm sao có thể, ông biết tôi không thể sống nếu như vật chất xung quanh thay đổi, cả bà nữa Lý Nan Nhan!”
Trong lúc bấn loạn, cộng với áp lực bước ra từ toà án khiến cho Lý Thanh Diệp bị chèn ép, gọi thẳng tên mẹ của cô ta.
Ông Lý ôm tim của mình, khụy gối gương mặt méo mó, bắt đầu khó thở.
Bà Lý cũng cuối người đỡ Ông Lý: “Ông nói tôi nghe, là giả đúng không?” Bà ta phát điên hét lên “Là giả, ông nói đi. Một con điếm ở cái cống rãnh cuộc sống bám đầy mùi hôi thối, đi cùng với một đứa bị ghẻ lạnh. Đến một ít tiền nó cũng không có thì làm sao có thể gây ra cái cục diện này. Nhất định là ông nhầm lẫn!”
Không đáp trả, đến hít thở còn khó khăn thì lấy đâu ra cái gọi là đáp trả. Vấn đề họ quan ngại bây giờ không phải là nên đưa ông ta đến bệnh viện hay sao? Gia đình họ đứng trước toà, làm trò cười cho thiên hạ. Đến khi ý thức của Ông Lý không còn, cái nơi mà ông nên đến đã không ở trước mặt.
Tiền thuê luật sư họ còn chưa có trả hoàn chỉnh đâu.
Lý Thanh Diệp nước mắt dàn giụa, ôm đầu hét toán lên. Cô ta không quen việc lên voi xuống chó, bắt cô ta tin việc công ty bị phá sản thì kết quả chỉ bức cho cô ta cảm xúc lẫn lộn.
Cái nắng ấm áp bỗng chốc nó chẳng thể sưởi ấm cho gia đình họ Lý, chẳng thể làm ấm cho cơ thể của Ông Lý. Người xung quanh thông cảm cho sự hỗn loạn, đã giúp một tay gọi xe cấp cứu.
Y tá đến nơi vẫn thấy bà Lý trừng mắt, chất vấn: “Ông dậy đi, còn đi đòi lại những thứ chúng ta đã thua nữa chứ. Ông im lặng như thế sao có thể làm cho tôi và con dựa vào.”
Họ cũng chỉ là người ngoài, đứng nhìn mà thầm lắc đầu.
“Người phụ nữ này điên rồi!”
“Bà hãy bình tĩnh, để chúng tôi đưa ông ấy đến bệnh viện. Tỉnh lại bà có thể hỏi bất cứ điều gì.”
Lý Thanh Diệp đã sớm bước thấp bước cao, như vong hồn vất vưởng rời khỏi đó. Cô ta cứ tưởng thua vụ kiện là do sự may mắn của mình quá thấp, ai ngờ bên ngoài vẫn còn một kết cục khác cho gia đình cô ta.
“Tao sẽ nhớ mối thù này! Bạch Nhược mày hãy chờ đó. Ngày nào tao còn sống mày cũng đừng hòng sống yên ổn. Mày nghèo hơn tao mãi mãi phải cuối đầu trước tao. Chẳng qua mày gặp được chỗ dựa, mọi thứ của mày! Tao sẽ cướp những người bên cạnh của mày.” Đôi mắt hằn tơ máu, cơn giận đã thấm vào xương tủy. Chỉ có chết mới có thể bỏ qua, cô ta còn sống một ngày nhất định sẽ trả thù một ngày. Còn sống hai ngày nhất định sẽ dồn hết thời gian để trả đũa Bạch Nhược.
Đứng trước ngã tư đường, Lý Thanh Diệp hét lớn.
“Đồ điên!”
“Có chết đừng có lao ra, tội cho người ta.”
“Gọi cảnh sát đi! Tôi thấy tâm trí cô ta không ổn lắm!”
Toà soạn được một mẻ lớn, nhận được phó thác. Vụ kiện được đưa tin nhanh chóng, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhược được lên trang đầu, cùng với gia đình họ Lý.
Bị chỉ trích nặng nề nhất vẫn là gia đình họ Lý, sao lại dám bôi đen lên tấm vải trắng. Còn muốn hủy hoại đi cuộc đời của một người con gái.
Dư luận ngày càng quen mặt với Bạch Nhược, hết bị người mẹ kế của mình vu oan. Giờ đến một màn kiện tụng, bị người ta xém chút nữa là tước bỏ đi tư cách thi tuyển vào đại học.
Rầm rộ là thế, nhưng đoạn video làm bằng chứng trước toà không được công bố. Tuyệt nhiên đám nhà báo không dám đặt dấu chấm hỏi tại đó, chỉ có thể múa bút thành văn hướng về phía bị cáo mà viết.
Dung Chỉ ngồi trong căn biệt thự của mình, tay đang lướt đến tin tức của Bạch Nhược. Bà ta chỉ hận không thể đập nát cái điện thoại, tin tức bà mua chuộc toà soạn chưa kịp lắng xuống đã bị réo tên trở lại.
Bạch Sang Sang cùng với chiếc mũ lưỡi trai đi vào, không để Dung Chỉ vào mắt.
“Con bữa nay không đi học sao? Về sớm như giọng, đã xảy ra chuyện gì ở trường rồi?” Giọng điệu chua chát, Dung Chỉ vì vẫn còn dư âm của cơn tức giận.
Cô ta không nói gì, một mạch bỏ vào phòng.
“Từ khi nào tính khí lại trở nên như vậy rồi? Là vì con nhỏ Bạch Nhược kia à? Không lâu sao nó sẽ trở thành món đồ chơi của con thôi.” Dung Chỉ lớn giọng nói, tiếng của bà ta lọt được vào phòng Bạch Sang Sang.
Căn phòng tối đen như mực, trên chiếc bàn đặt ở đầu giường một khung hình bằng gỗ trầy xước.
Trong bức ảnh được lòng vào khung gỗ là hình ảnh một đứa bé mặt mũi thâm tím, nước mắt vẫn còn chưa khô. Bên cạnh là một đứa trẻ khác tay đang nắm tóc đứa trẻ còn lại, vẻ mặt rất đắc ý. Miệng còn nhoẻn một nụ cười khoái chí.
“Tôi đánh em chưa bao giờ hối hận cả, nhưng người khác động đến em thì không chắc. Những đứa đó sẽ trả giá, Ông Lý không tự nhiên chết đi, là tôi cho một lượng thuốc vào chai nước ông ta uống. Em hài lòng không?” Bạch Sang Sang đưa tay vuốt ve gương mặt đứa bé bị sưng phù “Mẹ nói đúng, rất nhanh em lại trở thành món đồ chơi của tôi.”
Gương mặt âu yếm của Bạch Sang Sang, cô ta ôm bức ảnh đó vào lòng. Cố gắng quên đi cảnh tượng mà mình nhìn thấy sáng nay, khi đoạn video được phát lại cô ta thể hiện sự phẫn nộ không thể kiểm soát. Vẫn may là ngồi hàng ghế cuối cùng biểu hiện kia không được mấy người chú ý.
“Thật là! Tôi sẽ làm cho Lý Thanh Diệp nếm trải cảm giác mà cô ta gây ra cho em.”
Bạch Tùng Anh sớm đã biết hành động của vợ mình, đã khuyên ngăn nhưng vô ích. Ông ta tan làm về nhà cũng đã vào chiều.
“Để nó tự sinh tự diệt đi, em quan tâm làm gì? Tài sản nhà họ Bạch, anh cam đoan sẽ không có phần của nó đâu.” Bạch Tùng Anh vừa nói vừa nới lỏng cà vạt, gương mặt không giấu được sự mệt mỏi.
Từ khi Bạch Nhược rời đi, căn nhà này càng lúc càng trở nên u ám. Chắc có lẽ là do không có người để trút giận nên sự việc ngày càng tích tụ. Bạch Tùng Anh có thuê một người giúp việc mới nhưng chung quy cũng không bằng Bạch Nhược.