Tư thế vô cùng thân mật của hai người làm cho người khác cũng yên lòng. Đều là những con người có ý tứ, trong lúc ngủ tư thế không bị thay đổi nhiều.
“Sao bây giờ mới nhớ ra chứ, thật là đãng trí!” Bạch Nhược bật dậy, hốt hoảng mà nói.
Cánh tay của Cố Mặc bị rơi ra khỏi người Bạch Nhược. Hắn ngủ say đến mức không nhận ra, vẻ mặt vẫn yên tỉnh.
Cô vội bước xuống giường, bỏ luôn cái ý nghĩ phải lấy lại bộ đồng phục. Cũng đủ hiểu chuyện đã quên bén đi mất quan trọng đến cỡ nào, giữ nguyên cái áo sơ mi của tối hôm qua. Liếc nhìn thấy chìa khoá xe của Cố Mặc để ở bàn gấp rút cầm lấy, không chút do dự mà đi ra bãi đỗ xe nhà hắn.
Thì là mượn!
Tình trạng của cô bây giờ nghèo đến không thể nghèo hơn, lấy tiền đâu ra mà bắt taxi.
Một mạch lái thẳng đến rạp chiếu phim, người Bạch Nhược muốn nhìn thấy lại không có ở đó. Chợt nghĩ ra gì đó cô liền bước xuống xe, nhờ người xung quanh gọi một cuộc điện thoại, chờ kết nối rất lâu rốt cuộc cũng nhấc máy!
“Dương Tư, tôi thật sự rất xin lỗi!” Bạch Nhược gấp gáp nói.
Giọng nói đáp lại không phải của Dương Tư, là giọng của một người đàn ông khác.
“Cô là bạn gái của anh ta à? Đang ở quán bar đường xxx, anh ta say đến không đi đứng nỗi rồi.”
“Hả? À cảm ơn, tôi đến ngay!”
Bạch Nhược cuối đầu cảm ơn người đã cho mình mượn dùng một cuộc gọi, thật sự mà nói người đó rất tế thử nghĩ một người lạ đến xin mượn, ai mà cho chứ? Không chừng họ lại nghĩ cướp giật dở trò, thời buổi này không thể tin tưởng ai được, cái cuối đầu trong hai đời là dành cho một người xa lạ, cũng không đáng tiếc!
Cô lái xe thẳng đến chỗ quán bar mà người trong điện thoại đã chỉ dẫn. Đứng trước cửa quán bar chần chừ một chút, trong lòng căn thẳng như dây đàn. Có vẻ khó tin nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô đến những chỗ như này, là người trùng sinh không ngờ cô lại có nhiều cái lần đầu tiên đến vậy.
Cạnh
Bật mở cửa bước vào trong, bên trong như một thế giới khác cách biệt với bên ngoài. Nhạc lớn lấn ác hết tâm trí, ánh sáng không đủ lại chuyển tiếp rất nhanh, Bạch Nhược vẫn chưa thích ứng kịp.
Lần mò đi một chút nữa, luồng qua một số người cuối cùng Bạch Nhược cũng thấy thân ảnh quen thuộc, đang gục đầu xuống bàn trên tay còn cầm ly rượu.
“Dương Tư? Chúng ta về thôi, anh còn đi được không?” Bạch Nhược lay nhẹ người kia.
Không trả lời Bạch Nhược, hắn kéo mạnh tay cô, khiến cơ thể mất cân bằng nhào đến phía trước tựa vào người, Dương Tư nhất mực giữ im lặng.
“Gì vậy? Đi không nỗi lại có sức lực như vậy?” Bạch Nhược ngửi phải mùi rượu nhăn mặt khó chịu.
“Ai nói tôi đi không nổi, có phải bị què đâu? Cô lếch đến đây bằng cái gì mà lại nhanh đến vậy?” Không nói thì thôi nói ra lại phải chọc cho người khác phải sôi máu.
Bạch Nhược chống bàn đứng dậy, nhíu mày: “Anh say rồi, tôi không muốn tranh cãi, về thôi! Hôm nay là do tôi thất hứa.”
Giọng điệu của Dương Tư vẫn còn rất tỉnh táo, không nghe ra chỗ nào của kẻ say rượu: “Ồ, còn biết hôm nay thất hứa à? Tôi còn tưởng cô đang vui vẻ ở chỗ nào đó, cố ý quên chứ?”
“Rời khỏi đây trước!” Bạch Nhược nắm lấy tay hắn kéo đi.
Câu nói tiếp theo của Dương Tư khiến cô phải trật nhịp vài giây, cũng thu hút không ít tay mắt của người xung quanh.
“Cô vừa ngủ với ai?” Hắn lạnh lùng mà nói, so với dáng vẻ này cũng không thua với Cố Mặc là mấy nhưng vẫn chưa đủ.
Hành động kéo cô về phía mình là muốn đổ lỗi cho rượu làm loạn một chút. Nhưng Dương Tư lại nhận ra cái mùi hương nam tính, còn cả chiếc áo kia khiến hắn không tỉnh cũng không được.
Bây giờ có lẽ là cảm giác được sự đau nhói ở tim rõ ràng nhất, còn đau hơn lúc đứng chờ mà cô không đến. Thà rằng ngày mai xuất hiện trong một dáng vẻ thuần khiết của Bạch Nhược ngày nào, áo quần chỉnh tề ánh mắt thẳng thắn không né tránh như bây giờ.
Còn có cả những vết thâm tím trên tay nữa, hẳn là đêm qua rất kịch liệt. Càng nhìn hắn càng muốn hỏi Bạch Nhược thật sự, cô đến đây để chọc tức hắn ư? Là để trả thù lần gặp đầu tiên hắn đã hành động lỗ mãng sao?
Bạch Nhược nhận được lượng thông tin, xử lí có phần khó khăn nhưng may mắn vẫn giải thích được.
“Tôi không phải ngủ theo kiểu đó!” Không phải là cái kiểu ăn nhau trong hoan lạc, chỉ đơn giản chợp mắt một tí.
“Cô về đi! Tôi có ra sao cũng không liên quan đến một người xa lạ.” Dương Tư không còn gì để nói, hắn chỉ muốn hỏi trong lúc nóng giận, đáp án nhất định sẽ bỏ trống thôi. Ai ngờ được rằng Bạch Nhược đã chịu thừa nhận.
“Tùy anh! Một người xa lạ như tôi mặc anh đấy. Cái đồ cứng đầu, đúng là nói chuyện với kẻ say chỉ tổn hại bản thân. Tôi cút đây, cút khỏi mắt anh! Đi ra đường có bị xe tông chết thì cũng đừng đến dự đám ma của tôi.”
Cô tức giận giật lấy ly rượu trên tay hắn, một ly uống cạn. Xoay người rời đi ngay lập tức, chỉ là muốn giải thích một chút rồi xin lỗi. Lại bị Dương Tư phủ đầu không một kẽ hở.
Đến tư cách làm bạn cũng không có, sao còn mặt mũi mà đứng nói chuyện.
Dương Tư đoán trước đoán sau cũng không đoán được Bạch Nhược sẽ giật lấy ly rượu. Hắn có giận đến đâu cũng không thể không quan tâm đến Bạch Nhược. Bước trước Bạch Nhược đi ra khỏi cửa, bước sau hắn cũng đã ra.
“Cô đến đây bằng gì?” Dương Tư choáng váng mà hỏi.
“Xe!”
Đầu óc của Dương Tư bắt đầu xoay vòng: “Cô lấy xe ở đâu ra?”
“Là mượn! Vội đến gặp anh nên chưa xin phép.”
“Không phải là của tên cô đã ngủ cùng chứ?”
Cô nhỏ giọng: “Đã nói không phải ngủ kiểu đó, tôi chở anh về. Xe của anh ngày mai lại đến lấy!”
“Nằm mơ tôi sẽ lên xe đó, tôi thà đi bộ!” Dương Tư sao lại lên xe của tình địch.
“Vậy anh ra đây làm gì? Xem tôi trở thành kẻ ngốc sao?” Bạch Nhược mở cửa xe ngồi vào.