Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 105: Chương 105: Thăm tù




Bạch Nhược không tự chủ được, kích động mà chửi lại hắn. Ai bảo Cố Mặc nổi khùng trước, không trách cô được.

Cả hai im lặng không nói một tiếng nào nữa, tờ giấy ghi chú số điện thoại Bạch Nhược vẫn giữ lại. Ngồi trên xe khoảng hai tiếng đồng hồ mới đến nơi giam giữ Thẩm An Huyền. Một nhà tù nổi danh của đất nước, tội phạm vào đây không giết người thì cũng là thuộc dạng nguy hiểm. Bạch Nhược không rõ mức độ nguy hiểm của nó thế nào, bởi vì cô là một con người không nhạy tin tức.

Cố Mặc đi trước cô đi sau, cảm giác hơi ớn lạnh một chút, Bạch Nhược chính vì thế mà bước chân cũng trở nên chậm chạp.

Thẩm An Huyền muốn đem dự án mà Cố Mặc cất công chuẩn bị, cho đối thủ cạnh tranh của Cố Thị. Từ sau khi Bạch Nhược nằm bất động, tình cảm của Cố Mặc đối với cô ta đã không còn như trước, không còn ai để hắn muốn chọc cho tức giận. Ngay cả việc Thẩm An Huyền lừa dối hắn cũng bại lộ, Cố Mặc định cho cô ta một con đường lui, Thẩm An Huyền biết bản thân không được đối xử tốt liền đẩy nhanh kế hoạch. Muốn tài sản của Cố Mặc!

Hắn liên lạc với cai ngục, một lát sau đã có người dẫn Thẩm An Huyền đi ra. Ba người cách nhau một tấm kính, vì Thẩm An Huyền vui mừng hay là điều gì khác mà không chú ý đến Bạch Nhược, ánh mắt chứa đầy hi vọng nhìn về Cố Mặc.

Thời gian này không có ai đến thăm ngoài bọn họ, không gian rất thoải mái.

Bạch Nhược ngồi ở bên cạnh nhìn Thẩm An Huyền, trong giấc mơ là lúc Thẩm An Huyền còn trẻ sự nham hiểm của cô ta không hề có, chỉ đơn thuần là một người có tham vọng nhưng không có đầu óc, vì tình yêu có thể làm tất cả. Hoàn toàn trái ngược với bây giờ vì tiền bạc có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.

Cô ta với đôi mắt bị bầm một bên, khóe miệng cũng ươn ướt máu, khẩn cầu Cố Mặc: “Anh đến đây thăm em sao? Em biết lỗi rồi, hãy cho em ra khỏi đây đi, chừa cho em một con đường sống đi có được không?”

Gương mặt của hắn lạnh như một tảng băng. Đúng, là sự chán ghét này. Trước đây Cố Mặc cũng dùng loại thái độ này để nhìn Bạch Nhược.

Cố Mặc vẫn giữ im lặng, Bạch Nhược còn nghi ngờ hai người này đang diễn trước mặt cô, sự thay đổi chóng mặt này có chút không quen.

“Em nói dối là không đúng, lừa anh là do em sai, em chỉ nhất thời muốn có được tình yêu từ anh, nhưng chỉ vì yêu anh mà thôi.” Thẩm An Huyền khóc nức nở, đưa hai tay muốn sờ lên mặt hắn nhưng bị ngăn cách bởi tấm kính. Một màn diễn rất đạt lay động lòng người, Bạch Nhược xem cũng thấy vui mắt.

Cô đưa mắt nhìn qua, không nặng không nhẹ hỏi: “Người ta khóc kìa, không muốn dỗ sao?”

Bạch Nhược thực sự coi bản thân là người ngoài cuộc mà đến xem, xem rõ rồi. Bộ mặt bi thảm mà Thẩm An Huyền vẫn diễn được, trước đây bao nhiêu chiêu trò lấy lòng của cô ta, điều qua được Cố Mặc, bây giờ cô muốn xem Cố Mặc trụ đến lúc nào.

“Cô khóc đi rồi tôi dỗ.” Hắn cũng đưa mắt nhìn về phía cô, Thẩm An Huyền giờ phút này mới biết có người ngồi bên cạnh Cố Mặc.

“Bạch Nhược? Cô ta vẫn còn sống?” Thẩm An Huyền ngơ ngác nhìn cô, điệu bộ vô cùng bất ngờ, lát sau cô ta còn lên tiếng nhắc nhở Cố Mặc “Người này có gương mặt giống y như đúc Bạch Nhược, nhưng chưa chắc…Anh đừng để cô ta lừa gạt.”

Cố Mặc nhếch mép cười khinh bỉ, hắn nhận nhầm người.

Ý cô ta nói là đi vào vết xe đổ?

Cố Mặc cười đến vui vẻ, Bạch Nhược chửi thầm trong lòng hai chữ thần kinh.

Đúng vào một ngày trong năm Thẩm An Huyền lại gọi Cố Mặc đi du lịch, hắn lúc đó không nghĩ ngợi gì nhiều dẹp công việc sang một bên mà đi với cô ta. Sau này mới biết, ngày đó là ngày Bạch Nhược chào đời, nhìn vào những dòng thông tin của Bạch Nhược hắn từng chút nhớ lại. Sinh nhật của cô hắn đã bỏ qua hai lần, rồi lại thêm ba lần hắn tổ chức sinh nhật trong bệnh viện, hắn nhớ rồi nhưng cô lại không biết gì cả.

Thẩm An Huyền lấy thức ăn Bạch Nhược nấu rồi tự nhận là của mình, đem đến công ty cho Cố Mặc. Hắn vẫn ngây thơ tin rằng Thẩm An Huyền tay nghề cũng không tệ rất hợp khẩu vị, sau này mới biết không phải như vậy. Hai tuần này hắn ăn biết bao nhiêu món mà Bạch Nhược nấu, hương vị quen thuộc mới nhận ra một điều. Thì ra bấy lâu nay, không phải bỏ lỡ những thứ mà cô nấu, chỉ là do bị người khác lợi dụng. Biết được thì sao? Vui đấy nhưng cũng đau lòng đấy.

Rồi Cố Mặc còn biết một điều, Thẩm An Huyền lên mặt dạy dỗ Bạch Nhược như ăn cơm bữa, Cô lại không lên tiếng vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta. Bởi vì hắn không tin những điều mà cô nói.

Ân ái làm trò với nhau trước mặt Bạch Nhược, nhưng đến bây giờ điều Cố Mặc có thể giúp bản thân mình thoát tội, là hắn chưa chạm vào Thẩm An Huyền bao giờ. Nói ra còn cảm thấy buồn cười, Bạch Nhược có tin không?

Cũng may, lối suy nghĩ cổ hủ giúp hắn giữ được một chút trong sạch cho bản thân, chưa đăng ký kết hôn Cố Mặc sẽ không lên giường với bất kì kẻ nào.

“Làm sao có thể.” Giọng của Thẩm An Huyền run rẩy “Rõ ràng không thể sống…Cố Mặc.”

Bạch Nhược chen ngang một chút, mục đích cô ta đến đây là bởi vì đứa bé kia, Thẩm An Huyền có nát đến đâu thì cũng kệ cô ta.

“Con cô đâu rồi?”

“Con nào?”

“Không phải có một đứa bé sao?”

“Tôi giết nó rồi!” Một câu nói nhẹ như không, Cố Mặc chậm mất một giây để bịt tai cô lại. Bạch Nhược điều nghe thấy cả rồi.

Cô gỡ tay hắn ra, nhẹ giọng nói: “Anh nhìn đủ rồi, về thôi!” Không phải nhẹ giọng vì khuyên bảo là hụt hẫng đến không còn sức lực để nói.

“Cố Mặc, anh đừng đi! Đừng đi mà!”

Hai tay Thẩm An Huyền ra sức đập lên cửa kính, cái thứ trong suốt vướng víu ấy khiến cô ta phát điên lên, người cai ngục khống chế đưa Thẩm An Huyền trở vào phòng giam.

Quay trở về xe, tâm trạng cứ mơ hồ không rõ, cô đến vì sinh mạng nhỏ ấy nhưng nó lại không còn trên cõi đời này nữa. Cũng đúng, người như Thẩm An Huyền sao có thể cho người khác con đường sống chứ? Cô đang nghĩ cái gì vậy?

Bạch Nhược hỏi Cố Mặc: “Có phải anh biết cô ta giết đứa trẻ kia không? Ban đầu sao lại không nói trước với tôi?”

“Tôi không nghĩ cô đến vì đứa bé đó.” Hắn nghĩ Bạch Nhược đến xem Thẩm An Huyền sống chết ra sao, nhưng đoán sai rồi. Con người Bạch Nhược chưa từng xem trọng những thứ đó.

Hết Thẩm An Huyền máu lạnh, đến một Cố Mặc vô tâm, xung quanh cô toàn là những người như vậy thôi sao?

“Vì là con của người khác nên anh không quan tâm sao?” Bạch Nhược đưa mắt nhìn về phía cửa kính.

“Cô thất vọng? Nếu muốn chúng ta có thể mà?” Cả hai từ khi cưới cùng lắm là hôn nhau, còn là hắn cưỡng hôn cô. Thời điểm đó Cố Mặc rất không vừa mắt Bạch Nhược nhưng lại muốn làm chuyện đó, hắn không hiểu nỗi bản thân nên đã tự tránh mặt cô một khoảng thời gian.

“Thôi, anh câm miệng luôn đi!” Bạch Nhược phiền lòng muốn chết, Cố Mặc còn có tâm trạng đem loại chuyện này ra nói.

Những lần tái khám định kỳ, hắn đích thân đưa cô đến bệnh viện, làm đủ loại kiểm tra.

Cuộc sống sinh hoạt dần đi vào quỹ đạo, rồi đến một hôm Bạch Nhược nhớ lại chuyện tờ giấy ghi chú. Lụng tung cả chiếc xe vẫn không thấy của tờ giấy kia đâu, ngày đi gặp Thẩm An Huyền tâm trạng cô không được tốt cho lắm nên nhất thời quên mất chuyện tờ giấy.

Bạch Nhược cứ chôn chân ở bãi đỗ xe, đến giờ ăn cũng không thấy tâm hơi của cô đâu. Cố Mặc nóng lòng chạy đi tìm, cầm điện thoại lên định gọi lại phát hiện ra Bạch Nhược không dùng điện thoại.

“Bản thân chịu thiệt cũng không nói.” Tay cầm điện thoại ngày càng căng thẳng, hắn không muốn suy nghĩ lang mang chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy cô.

Vội đến mức quên luôn cả việc trong nhà có lắp camera, Bạch Nhược chuôi đầu ra khỏi xe cũng là lúc Cố Mặc chạy đến bãi đỗ xe. Hắn đứng thở dốc, trong người cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Không nói lời dư thừa Cố Mặc đã đi đến nắm lấy cổ tay của cô.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Bạch Nhược do không thấy tìm mảnh giấy kia nên cũng hơi cau có, cô trừng mắt nói: “Bỏ ra!”

“Cô đột nhiên biến mất, có biết làm người khác lo lắng không hả?”

Cố Mặc chất vấn, một chút vui mừng khi tìm được người cũng không thể hiện ra bên ngoài. Cứ như thế hai người lại sắp bắt đầu một cuộc cãi vã, chuyện cũng không to đến mức đấy nhưng đã ghét thì sao có thể bình tĩnh mà nói chuyện.

“Anh nổi điên cái gì vậy? Tôi đi tìm đồ, chân còn chưa bước ra khỏi cổng.”

Một lực mạnh kéo cô lại gần, Bạch Nhược úp mặt vào cơ ngực rắn chắc của hắn. Cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh, nó giống với một người, là Dương Tư.

Bạch Nhược tham lam muốn nghe thêm một chút nữa, chỉ có thể tìm điểm giống nhau trên người Cố Mặc, cô bây giờ cũng giống với hắn trở nên cặn bã mất rồi. Dương Tư nếu biết được chắc cũng sẽ buồn lắm, nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ không thông của Bạch Nhược mà thôi, người đối tốt với cô không có thật thì làm gì biết buồn?

Qua một lúc nhịp tim ổn định, dùng sức đẩy hắn ra.

Bạch Nhược không thể hiểu nổi Cố Mặc, cô cũng không muốn hiểu, trong lòng có hai chữ Dương Tư nào có để hắn trong lòng. Cố Mặc có mở lòng cô cũng không muốn bước vào, cả hai bây giờ chỉ có thể duy trì như thế cho qua ngày.

“Cô muốn tìm gì?”

“Tờ giấy!”

“Tôi ném nó vào sọt rác rồi!” Không có dối trá, Cố Mặc thẳng thắn mà nói. Sau khi về đến nhà hắn đã thẳng tay vứt đi mà không chút do dự.

“Tại sao? Tôi dùng giấy của anh nên cảm thấy dơ bẩn có đúng không?”

Nếu biết trước đã bị vứt đi cô đã không mất công đi tìm nó, còn vứt trước khi hỏi ý kiến. Bạch Nhược chỉ biết cười nhạt ở trong lòng, Cố Mặc luộn tự làm theo ý của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.