Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 34: Chương 34: Thích mèo




Bạch Nhược cố gắng nhớ lại lần gặp đầu tiên, cô là nhân viên một ngày phải chạm mặt với biết bao nhiêu là khách hàng, không thể nhớ hết.

Có chút khó nói nhưng thật sự Bạch Nhược không nhớ nỗi.

“Trí nhớ em không tốt, xin lỗi vì đã không nhớ ra chị.” Bạch Nhược có hơi thấp giọng mà nói.

Nhìn ra được sự khó xử, Hà Bạch không có làm khó làm dễ: “Bé con một ngày gặp biết bao là người, tôi sao lại trách em chứ? Nhanh khoẻ lại đi!”

Hà Bạch nhìn vào nhiệt kế rồi nói: “Không có sốt, rất tốt! Xem ra cái tên kia cũng không đến nỗi nào.”

Sự xuất hiện của Hà Bạch, Tạ Tiễn Như là một ẩn số trong kiếp này, chuyện phát sinh vô cùng tự nhiên. Có lẽ cô gặp Cố Mặc sớm hơn một chút nên chuyện mà bản thân biết cũng nhiều hơn một chút. Nhưng chung quy trong lòng Bạch Nhược đã định hình một hôn lễ, hôn lễ đó giành cho Cố Mặc và Thẩm An Huyền.

Đương nhiên cuộc đời sau này của Cố Mặc sẽ không có cô và trong đời cô cũng không dính dán với cái tên Cố Mặc nữa.

Nghĩ là thế! Thực tế thì lại không giống với suy nghĩ. Bạch Nhược muốn tìm hiểu về những thứ mà ở kiếp trước đã bỏ qua. Ví dụ như tại sao hôn lễ của cô và Cố Mặc không có mẹ của hắn, trong cuộc sống hôn nhân cũng không xuất hiện cái tên Hà Bạch.

Bạch Nhược muốn xác nhận một chuyện nên đã hỏi Hà Bạch: “Chị là bạn thân của Cố Mặc sao?”

“Nói là bạn thân thì cũng được. Tên đó đã nói cho em biết à?”

Cô gật đầu, đôi mắt chứa đầy sự mong đợi. Mong rằng Hà Bạch nói nhiều hơn một chút, kể về chuyện trước kia của bọn họ. Bạch Nhược không nói thành lời nhưng đôi mắt kia đã thể hiện rõ.

Hà Bạch nhìn thấu sự chờ đợi kia, ngồi xuống giường từ từ kể lại: “Vậy thì để tôi kể lại sự tích của tên kia cho em nghe, lần gặp đầu tiên là vào năm lớp bảy.” Đang cố gắng hồi tưởng “Thời gian gặp nhau là một buổi sáng, Cố Mặc đang ngồi xổm ở bên vệ đường. Em biết tên đó làm gì không?”1

Bạch Nhược lắc đầu nói: “Em không đoán được, con người của Cố Mặc rất khó đoán.”

Một tiếng bật cười thật to, Hà Bạch gật đầu đồng ý: “Đúng, con người Cố Mặc rất khó đoán. Trong tên đó lạnh lùng như quay lưng với cả thế giới ai biết được lại đem lòng thích mèo chứ?”

Thái độ của Bạch Nhược không phải nói cũng biết được, cô rất kinh ngạc. Kinh ngạc đến mức quên đi phải hít thở. Đôi mắt rơi vào trầm tư tâm trạng rối bời, tay chân cô lạnh đi gấp mấy lần.

Ngày đầu tiên Bạch Nhược về nhà Cố Mặc có nhìn thấy một bé mèo màu trắng, đôi mắt màu hổ phách. Cô cũng đem lòng thích nó vừa nhìn đã thấy cưng, cưng đến muốn chết đi được. Lại vì một lý do nào đó cô hắt xì liên tục, Cố Mặc cũng nhìn cô với ánh mắt dị dạng. Cô nghĩ mình bị bệnh sợ rằng lây bệnh cho Cố Mặc và cả bé mèo kia, nên đã tự nhốt mình trong phòng. Sáng hôm sau đỡ hơn nên đã bước ra khỏi phòng, điều kì lạ là ngôi nhà vắng bóng bé mèo trong khoảng thời gian vô tận. Nó không quay lại ngôi nhà của Cố Mặc một lần nào nữa.

Cô không dám hỏi hắn, cũng chưa từng có ý nghĩ Cố Mặc sẽ thích mèo.

Tại thời điểm đó cô cứ nghĩ là của ai đó gửi nhờ. Hắn có điểm nào thích động vật đâu chứ? Cũng không thế trách cô thiếu tinh tế.

Hà Bạch đang cười cũng im bặt đi, nghiên đầu hỏi: “Em nhớ đến chuyện gì phiền lòng sao?”

Bạch Nhược có chút do dự mà hỏi: “Chị cảm thấy Cố Mặc sẽ vì một người dị ứng với mèo mà bỏ đi sở thích của mình không?”

Đáp mà không cần suy nghĩ: “Không thể, nhưng mà bây giờ Cố Mặc cũng không có thích mèo bằng khi xưa. Mẹ của Cố Mặc gắt quá, bà ấy sẽ cướp lấy mọi con mèo mà Cố Mặc nuôi.”

Bạch Nhược có được một lượng thông tin nhỏ nó giải đáp được thắc mắc ở đời trước. Có thể vì lý do gì đó mà mẹ của Cố Mặc không còn nữa hoặc là đi đâu đó rất xa, nên hắn mới có cơ hội để nuôi một bé mèo.

Bạch Nhược không hề dị ứng với lông mèo, nên khả năng vì cô mà Cố Mặc không để bé mèo kia ở nhà nữa là không phần trăm, kèm theo lời khẳng định của Hà Bạch. Cô có thể nắm chắc tự tin mà nói không liên quan đến cô. Bạch Nhược yên tâm thả lỏng cơ thể hít thở bình thường rồi.

Bạch Nhược cười nhẹ mà nói: “Chị kể tiếp đi, em muốn nghe chị kể chuyện.”

Cô không quá tò mò chuyện của Cố Mặc, chỉ đơn giản muốn nghe kể chuyện.

Hà Bạch kể tiếp: “Hắn đang cho con mèo hoang ăn nhưng lại cho ăn thức ăn của người, là loại khó tiêu hoá. Tôi lúc đấy đã đứng cãi nhau với Cố Mặc cả một buổi, tranh nhau xem ai đúng. Năm tiếp theo được học chung lớp, dần dần nói chuyện nhiều hơn trở thành bạn bè.”

Hà Bạch kể rất nhiều chuyện của Cố Mặc cho Bạch Nhược nghe. Thời gian thấm thoát đã đến xế chiều.

Bạch Nhược đứng chào tạm biệt Hà Bạch.

“Bé con nghỉ ngơi đi!” Hà Bạch quan tâm mà nói.

Xế chiều ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu thẳng vào đồng tử màu xanh lam của Bạch Nhược. Tâm trạng của Bạch Nhược bây giờ không tính là tệ. Cô đứng đó hít thở một chút, ngắm nhìn cảnh trời về chiều, quay người định đi vào trong thì gặp Dì Trương.

Ngày hôm nay rất đẹp, cả thời tiết lẫn xúc cảm.

Cô đã quên mất rằng mình đã từng hứa với Dương Tư đi xem phim cùng hắn.

“Dì Trương, dì chuẩn bị đi về nhà sao?”

Dì Trương vui vẻ đáp lại lời nói: “Đúng vậy, tôi hết giờ làm việc rồi. Cô đang đợi Cố thiếu gia sao?”

Bạch Nhược không có ý tốt đợi hắn với cả gặp Cố Mặc cũng không làm nên chuyện gì.

Cô vội nói: “Cháu cũng quay về phòng trọ của mình, anh không cần cháu đợi.”

Dì Trương còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói đã cất lên vô cùng đáng sợ: “Tôi đã nói rồi, làm gì cũng được, tùy ý em. Nhưng đừng quay về căn phòng kia, mới đây đã quên lời tôi nói rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.