Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 79: Chương 79: Thời cơ




Bạch Tùng Anh đi làm như mọi ngày, nhưng ông ta lại không ngờ cái ngày này lại xui xẻo đến như vậy.

Trong phòng họp ai nấy điều cuối mặt, mồ hôi vã cả trán.

Thái độ cao ngạo uy quyền, Bạch Tùng Anh ném tờ báo cáo mà người kia mới đưa đến tay của ông ta: “Sắp xếp cuộc gặp mặt của bên kia cho tôi.”

Thư kí một bên đáp: “Dương Thị từ chối tất cả.”

Rầm!

Cái đập bàn đầy tức giận, dự án này ông ta đã lên kế hoạch biết bao lâu. Đã thuyết phục được người chủ kia bán lại mảnh đất kia, toà chung cư cũng sắp bị đập bỏ, bây giờ lại nói thiếu vốn không thể tiến hành như kế hoạch.

Thật là biết chọc tức Bạch Tùng Anh.

Quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt sau lại như thế? Bạch Tùng Anh cần một cuộc gặp mặt trực tiếp để hỏi lý do, bây giờ huy động vốn có lẽ sẽ gặp vài khó khăn với công ty của ông ta.

“Tôi không cần biết, chậm nhất là hai ngày nữa.”

Bạch Tùng Anh không nói lý lẽ, giao cho thư ký một nhiệm vụ nan giải. Ông ta cho kết thúc cuộc họp trong sự tức giận. Người thư kí vội vã đuổi theo nhắc nhở: “Ba giờ chiều có cuộc gặp mặt với Cố Tổng.”

Bạch Tùng Anh khó hiểu: “Cố Vũ, là việc gì?”

“Không phải là Cố Tổng, Cố Mặc!” Thư ký của ông ta nói tiếp “Mảnh mảnh đất chúng ta muốn, Cố Mặc cũng muốn có, hôm qua tôi có đề cập đến nhưng nhưng....”

Đúng là hôm qua ông ta có nghe cái tên Cố Mặc, nhưng một thằng oắt như Cố Mặc thì làm được gì chứ?

Suy nghĩ lại một chút, Bạch Tùng Anh gật đầu xem như đã biết, ông ta có một kế hoạch khác.

Cả ngày hôm nay định sẵn sẽ không có ánh mặt trời, đến chiều mây vẫn âm u, người ra đường cũng ít. Cố Mặc yên vị ngồi trong một quán cafe sang trọng, đưa mắt nhìn ra ngoài. Bên cạnh còn có một cô gái, cô ta đang cầm điện thoại rất nghiêm túc mà nghiên cứu.

“Cố Mặc, anh xem!” Thẩm An Huyền đưa điện thoại đến trước mặt hắn.

Cố Mặc không thèm đưa mắt nhìn vào điện thoại, thờ ơ nói: “Thích thì cứ mua! Tiền của tôi sớm muộn gì cũng là của cô.”

Cô ta vừa rồi không thích thái độ phớt lờ của Cố Mặc, đổi lại có câu nói kia thì Thẩm An Huyền có thể yên tâm phần nào. Bản tính của Cố Mặc vốn là thế, không thể hiện tình cảm ra ngoài. Cô ta theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có thể hiểu rõ.

“Cố Tổng, đã đợi lâu rồi đúng không?” Bạch Tùng Anh vui vẻ bắt tay với Cố Mặc, ông ta ngồi xuống với một thái độ hòa nhã.

Như kiểu việc công ty đã không còn là vấn đề nghiêm trọng.

“Là tôi đến sớm! Bạch Tổng không cần khách sáo như vậy.” Cố Mặc cũng dùng thái độ hòa nhã để đối đãi ông ta.

“Dự án xây dựng trung tâm thương mại ở Thành Bắc tôi đã lên kế hoạch lâu rồi, trẻ nhỏ không nên động chạm vào món đồ của người lớn khi chưa có sự cho phép, Cố Tổng nói có phải không?”

Lời nói này của Bạch Tùng Anh, không nặng không nhẹ là cảnh cáo Cố Mặc, đừng động vào chuyện tốt của ông ta. Mối làm ăn này ông ta khó khăn lắm mới có được, mọi chuyện gần như rất suôn sẻ cho, đến ngày hôm nay hầu như mọi chuyện đều bị lệch đường ray.

“Ông có ý gì chứ?” Thẩm An Huyền một bên cao giọng nói.

“Đây là?”

Ông ta giả vờ không biết thân phận của Thẩm An Huyền, là ông ta cố ý! Thẩm Thị như cáo trạng với thiên hạ, kết thân cùng Cố Thị người trong ngành ai mà không biết. Không những đơn phương, bên phía Cố Thị cũng đã nói công bố ngày diễn ra lễ cưới.

Xem ra chuyện này là thật rồi!

Cô ta ngẩn cao đầu đối đáp: “Tôi là vợ sắp cưới của Cố Mặc.”

“Thì ra là vậy, thông tin của tôi có vẻ chậm trễ.”

“Bạch Tổng, nên bàn vào chuyện chính thì hơn.” Nói về vấn đề này chỉ làm Cố Mặc phiền não hơn.

Người không thoải nhất chính là Cố Mặc, hắn nói: “Cuộc gặp mặt này không phải tôi đến để hỏi ý kiến của Bạch Tổng, là lịch sự đến thông báo cho ông một tiếng.”

“Mảnh đất nằm chắt trong tay của tôi rồi, cậu lấy đâu ra cái tự tin đó mà nói với tôi?” Bạch Tùng Anh bắt chéo chân, ngả lưng ra sau ghế. Tư thế đầy khí chất của một ông lớn, trong mắt của ông ta Cố Mặc chẳng là gì “Tòa chung cư cũ nát cũng sớm được gỡ bỏ.”

“Vậy sao?” Hắn khinh miệt mà nói “Thông tin của ông nhận được có vẻ chậm trễ thật.”

Trước khi cuộc gặp mặt nhạt nhẽo này diễn ra, chủ của mảnh đất đã giao nó cho Cố Mặc. Chuyện tiền bạc hắn cũng đã giải quyết xong tấ cả, Cố Mặc bỏ ra một số tiền gấp ba lần mà Bạch Tùng Anh đưa ra.

Còn tốt bụng giúp người đó đền bù số tiền cho Bạch Thị.

Giấy tờ điều nằm trong tay của Cố Mặc cả, hắn lấy cái tự tin từ đó mà ra.

Vừa dứt lời Bạch Tùng Anh đã nhận được một cuộc gọi. Khỏi nói cũng biết đó là một tin dữ, nhìn vẻ mặt trắng bệch kia Bạch Tùng Anh. Cố Mặc ít nhiều đoán được rằng, tin tức kia đã đến được tai của ông ta.

Bao nhiêu công sức bỏ ra, Bạch Tùng Anh không cam tâm nhìn người khác đoạt đi.

Rời đi mang theo một cục tức, có nuốt cũng không trôi. Bạch Tùng Anh thề phải trả mối thù này lại cho Cố Mặc.

Nhưng có lẽ ông ta không biết, cả đời này lời thề cũng không được thực hiện.

Gió mà Bạch Tùng Anh gieo, đến lúc thu hoạch rồi!

“Đi đâu cũng gặp!” Dương Tư tay trong tay với Bạch Nhược đi vào quán, vừa vặn lướt ngang qua Bạch Tùng Anh.

Câu của Dương Tư là dành cho Cố Mặc không phải Bạch Tùng Anh, hắn vốn dĩ chưa kịp nhìn kỹ mặt của ông ta. Nhất thời bỏ sót!

Bạch Nhược sao lại không nhận ra được, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta, cô không muốn dính vào. Người đã không muốn nhìn mặt cô, tội tình gì phải tỏ ra quen biết.

Tiểu Uyển nhìn quanh quán thì có mỗi cái bàn phía gần cửa kính là có người, qua lời Dương Tư cô ta càng quan sát kĩ hai vị khách kia. Một siêu năng lực nào đó thúc đẩy, Tiểu Uyển lại nghĩ người phụ nữ ăn mặc quyến rũ kia là người cũ của Dương Tư.

Cô ta lặng lẽ nhìn lại phía Bạch Nhược, cô vì nhìn thấy Bạch Tùng Anh nên cảm xúc nhất thời bị chi phối.

Tiểu Uyển lại nghĩ cô vì nhìn thấy người cũ của Dương Tư mà đau lòng. Hành động dứt khoát, kéo tay Bạch Nhược lên tầng trên của quán, bỏ lại Dương Tư một câu: “Anh đi oder, em và chị giữ chỗ!”

Quán không có một bóng người, ngoại trừ hai vong hồn đang vất vưởng ở góc kia, giữ chỗ? Dương Tư muốn mắng một câu đã thấy Tiểu Uyển kéo Bạch Nhược đi mất hút.

Cô em gái xa lắc xa lơ này, Dương Tư vốn không thích. Từ nhỏ hắn thì bị bỏ ở phía sau, cô em gái này lại chiếm được tình cảm của Dương Chí Minh và Lan Hi, hắn thật sự rất ganh tỵ, cảm giác ganh tỵ biến thành chán ghét. Chán ghét ở đây không phải ghét theo kiểu gặp nhau là đánh là mắng. Dương Tư dùng thái độ lạnh nhạt để đối đáp với cô ta.

Nhưng Tiểu Uyển không để ý lắm! Cô ta về nước là để thư giãn sau những ngày tháng học hành mệt mỏi. Không quan tâm người khác để ý hay bàn tán gì về mình.

Dương Tư xong nhiệm vụ thì chạy lên tầng trên tụ họp, bên phía Cố Mặc do Thẩm An Huyền ngồi chắn mất tầm nhìn, không biết Bạch Nhược đến đây. Hắn rời tiệm cafe chiều theo sở thích Thẩm An Huyền, đi đến một trung tâm thương mại lớn nhất để mua sắm vài thứ.

“Thân thể không tốt lại chạy đi gặp người khác, cô nói xem có phải bản thân thích bị hành hạ lắm không?” Dương Tư tức giận mà nói, nhưng giọng điệu không còn chọc tức người khác nữa.

“Tôi đã uống thuốc rồi, lúc nãy anh nói tôi uống xong chỗ đó là được đi còn gì? Chạy theo đến đây anh cũng thật rảnh.” Dương Tư nói một câu, Bạch Nhược cũng đáp trả một câu.

Tiểu Uyển ngồi đối diện hai người, khoanh tay im lặng ngồi xem.

Cô ta muốn đi ra ngoài nên cũng chạy theo. Mặc dù bên ngoài đang mưa lác đá, đi ra ngoài vẫn hơn là nhốt bản thân ở trong nhà, cảnh đẹp ở đất nước này cô ta ngắm nhìn mấy năm nay đều không đủ. Mỗi lần quay lại có rất nhiều nơi đã đổi mới.

Bạch Nhược vừa được Hà Bạch báo một tin tức quan trọng. Cho dù cô có bị sốt nằm liệt giường cũng phải bật dậy mà đi đến gặp Hà Bạch. Còn định một vài năm nữa đến khi Bạch Thi xảy ra một chút vấn đề về tài chính, lúc đó cô mới tiện ra tay.

Ai ngờ thời cơ đến sớm như vậy!

Hà Bạch gấp gáp đi đến chỗ bọn họ. Ngồi bên cạnh Tiểu Uyển, cô ta hỏi: “Búp bê à? Ai mua đây?”

Tiểu Uyển cau mày, cô ta ghét nhất ai gọi bản thân là búp bê: “Tôi là người thật, chị ăn nói cho cẩn thận!”

“Vậy à? Sai sót rồi, thật xin lỗi!”

“Người cô muốn gặp là Hà Bạch sao? Bác sĩ riêng của Dương Gia cũng tốt mà, cô còn có vấn đề gì sao?” Dương Tư có ý hạ thấp Hà Bạch, miệng lưỡi của hắn trước giờ là vậy.

Hà Bạch cũng không lạ gì, gặp nhau vài lần đã không còn chấp nhất cái tính khí trẻ con: “Cậu có vấn đề thì có, gặp tôi nhất thiết phải mắc bệnh gì à?”

Bạch Nhược cười trừ giải thích: “Em vẫn chưa khỏi sốt, anh ta nói như vậy là có lý do.”

“Thân thể không tốt có thể đợi vài ngày sau, em gấp như vậy?” Hà Bạch không thể hiểu nổi, chuyện này cũng không giải quyết trong một sớm một chiều.

Tin đồn Dương Thị rút vốn đầu tư, bước một chân ra khỏi dự án lần này. Chỉ trong một giờ tin tức đã lan truyền trong giới, Bạch Tùng Anh cho dù có giỏi che đậy, nhưng lần này không thể.

Dương Thị hành động rất quyết liệt, nhiều người không muốn dính líu đã tự động rút lui, giá cổ phiếu của Bạch Thị chính vì thế mà tụt như cầu trượt, là trượt một đường thẳng, sợ rằng trong một sớm một chiều không thể ngóc đầu lên nổi.

Vừa nãy Bạch Tùng Anh còn không biết tốt xấu đi khuyên nhủ Cố Mặc đầu tư, ai ngờ rằng Cố Mặc đã đánh một đòn phủ đầu của ông ta, lấy gì ra mà khuyên, tự làm mất mặt của chính ông ta thì có.

Bạch Nhược đã kể cho Hà Bạch nghe mọi thứ. Ngoại trừ chuyện cô bị gia đình đó bạo hành, Hà Bạch không phải bác sĩ tâm lý nhưng ít ra vẫn có vài câu có thể giúp cô an tâm.

Cô lựa chọn tin tưởng người này, Hà Bạch cũng rất tuân thủ nguyên tắc không nói chuyện này cho ai nghe, kể cả Cố Mặc. Cô ta bây giờ là người đại diện của Bạch Nhược, người đứng ra thu mua cổ phiếu Bạch Thị trước giờ là Hà Bạch làm thay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.