Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 111: Chương 111: Trò chơi mạo hiểm




Ngay từ đầu nhà họ Thẩm đã không có ý định sẽ giúp cho Thẩm An Huyền thoát khỏi tù tội, ba mẹ như thế thật là vinh dự mấy đời của cô ta. Có loại ba mẹ ấy nên Thẩm An Huyền cũng trở nên giống họ, ngay cả đứa con chết đi mà không cảm thấy đau buồn, đến khi Bạch Nhược hỏi cũng có thể bình tĩnh trả lời. Nhẫn tâm với con cái như vậy, chỉ có những lợi ích họ mới xem nó là đứa con của mình, thật đáng thương.

“Mày là đồ máu lạnh!” Thẩm Lợi Lợi cười khinh “Đến chết cũng không có được tình cảm của người khác.”

Bà ta đụng đến điểm nhạy cảm của Cố Mặc rồi, đụng rất đúng, hắn là người như thế đấy, suốt đời sẽ không biết được tình yêu là gì đâu. Ly nước để ở trên bàn được Cố Mặc bắt lấy.

Choang!

Mảnh vỡ vụn khắp nơi, hắn nói đúng một chữ: “Cút!”

“Chưa chơi đủ sao phải cút?” Thẩm Lợi Lợi hỏi lại, bà ta không còn gì trong tay nữa rồi. Không còn thứ gì để mất, nên làm một trận sóng gió ở Cố Gia cũng tốt, giải toả tâm trạng.

Cố Vũ đứng dậy, bỏ lại cho Cố Mặc một câu: “Bình tĩnh mà giải quyết, xong rồi thì gọi ta xuống dùng bữa.”

Ông thật ra không có thiên vị Cố Mặc, cũng không phải là làm lơ trước năng lực của hắn. Là do bản thân Cố Mặc quá giỏi, thế nên bản tính thất thường có chỗ để thể hiện, nếu không có sự chèn ép của gia đình, Cố Vũ không biết hắn sẽ trở thành cái dạng gì. Nếu thật tâm mà ngẫm nghĩ có khi lại chẳng thấy được một Cố Mặc vì Bạch Nhược mà im hơi lặng tiếng suốt ba năm, ai cũng sẽ không ngờ đến ba năm ở trong một phòng bệnh.

Cố Vũ chưa đến cầu thang, một bóng dáng loạng choạng chạy vù qua. Bóng dáng đó là của Thẩm Phúc Hắc, trên tay ông ta đã rỉ máu vì cầm mảnh vỡ của ly. Một mạch chạy lên cầu thang, Cố Vũ nhạy bén nên biết được bước tiếp theo cái con người này sẽ làm gì. Một tay định bắt lấy nhưng Thẩm Phúc Hắc như con lươn, trượt khỏi tay của ông.

Thẩm Lợi Lợi ở phía sau ôm chặt Cố Mặc, hắn cũng biết hành động của hai người này.

Cố Mặc rít gào: “Dừng lại, tôi đồng ý xoay chuyển cục diện của nhà ông.” Hắn quát “Bà buông ra!”

Bạch Nhược trốn ở một góc thấy hết tất cả, cô cũng đâu bị ngu. Giây phút này trốn ở đây có khi lại tốt hơn, bọn người đó là đang nhắm đến cô, bao nhiêu chuyện trong giấc mơ cho cô một trải nghiệm, vô số lần trở thành cái bia cho người khác ngắm bắn.

Cố Mặc vốn không biết Bạch Nhược không có ở trong phòng, ra sức kháng cự. Không ngần ngại mà ra tay với Thẩm Lợi Lợi, hắn cho bà ta vài cú chỏ, máu mũi đã tuôn ra nhưng Thẩm Lợi Lợi dính như keo dính chuột nhất quyết không buông. Sức lực của Cố Mặc lại không làm được gì bà ta ư? Nghĩ thôi đã thấy vô lý, Cố Mặc mất một khoảng thời gian mới giãy ra được, mảnh thủy tinh rơi vãi dưới sàn như cố ý tìm đến.

Chân của hắn đã ghim đủ các mảnh li ti, Thẩm Phúc Hắc chạy đến một nửa cầu thang. Cố Mặc hơi sức đâu mà nghĩ đến bản thân mình, đối với hắn Bạch Nhược quan trọng hơn cả bản thân, một lần buông tay là ba năm say giấc. Hắn biết sợ rồi, cho dù chết cũng không bỏ tay Bạch Nhược ra một lần nào nữa, quên luôn cả đau đớn nhanh chóng đuổi theo Thẩm Phúc Hắc.

Từng bước chân, máu để lại trên sàn nhà, Bạch Nhược không thể tin vào mắt mình. Cô buông bỏ Tiểu Nhược ra, chạy đến vòi nước rửa sạch tay của mình trước chuẩn bị sơ cứu vết thương cho Cố Mặc. Hành động vô lý trong lúc căng thẳng, nhưng đó là những gì mà cô có thể làm. Chạy ra thì thế nào? Phần bất lợi chỉ nghiên về Cố Mặc, cô biết chắc một điều người kia sẽ dùng cô để de dọa Cố Mặc. Cô không biết hắn sẽ đồng ý hay không, nhưng không đồng ý thì cô toi mạng, chẳng có cơ hội ba năm lần thứ hai.

Hiện tại thì biết sợ chết rồi!

Cố Vũ xuất phát trước Cố Mặc một khoảng, nhưng người về đích cuối cùng lại là Cố Mặc. Thẩm Phúc Hắc chạy đến phòng Bạch Nhược từng vào, cửa không khóa trong. Chỉ cần vặn nhẹ là có thể mở, hắn chụp lấy cánh tay còn lại của Thẩm Phúc Hắc cũng là lúc cánh cửa mở ra. Ông ta đảo mắt nhìn quanh căn phòng, một tay bị Cố Mặc bắt lấy, ma xui quỷ khiến ông ta đã quơ mảnh thủy tinh lung tung.

Lóe lên một ánh sáng cùng dòng máu tươi, đẹp đến hoảng loạn. Không phải dưới sự chứng kiến của bốn người, đếm kỹ thì đến năm. Cố Lam Tinh vừa từ chỗ nhà hàng trở về, chào đón là một cảnh tượng đỏ từ sàn nhà đến trên lầu, tất cả là máu của em trai hắn.

Dòng máu không chung huyết thống nhưng nó lại khiến Cố Lam Tinh chết đứng. Ngay khi phản ứng lại, cổ của Cố Mặc đã xuất hiện một lằn đỏ, do máu cứ phun trào chẳng ai biết độ sâu nó là bao nhiêu. Thẩm Phúc Hắc vội vứt miếng thủy tinh vỡ kia đi, tâm trí hỗn loạn chạy xuống lầu, Cố Vũ mặc cho ông ta điên khùng đến cỡ nào, chân run rẩy leo lên từng bậc thang.

Lại một lần nữa có một bóng người chạy một cái vù qua mặt ông đó chính là cô, Bạch Nhược!

Tâm trí của cô so với Thẩm Phúc Hắc không biết ai hỗn độn nhiều hơn, giây phút Cố Mặc bị ông ta rạch cổ, chân cô không còn sức cũng phải vùng dậy mà chạy đến chỗ của Cố Mặc.

Đúng! Hắn đáng ghét, hắn máu lạnh, hắn vô tâm. Nhưng không thể chết, đó là ý nghĩ tồn tại cuối cùng của Bạch Nhược.

Ai biết được Cố Mặc xem mạng của mình chẳng ra gì? Cô cũng đã từng xem nhẹ mạng sống của mình, nay lại được chứng kiến nhưng hoàn cảnh của cả hai lại không giống.

Cô không vì ai mà đổi lấy cái chết, hắn lại vì cô mà sẵn sàng chết đi.

Bạch Nhược cởi chiếc áo mình đang mặc, áp lên chỗ vết thương để cầm máu. Máu người là có hạn, chảy hết thì sinh mạng cũng chấm dứt luôn, bước đầu tiên phải cầm máu trước.

Cố Mặc chưa mất hết lý trí, vẫn có thể trừng cô: “Mặc áo vào, tôi…”

“Câm miệng cho tôi.” Bạch Nhược gằn giọng.

Có thể để ý đến mấy chuyện này, cô không biết nên vui hay buồn. Tần quản gia tay chân run lẩy bẩy ấn gọi cấp cứu, ông nãy giờ lo chuyện ở khu vườn bên ngoài, định chuẩn bị bữa tiệc ở ngoài trời. Đến khi vào đã thấy máu me be bét, đại thiếu gia thì đấm một người đến ngất xỉu, dáng vẻ ôn nhu thường ngày biến đi đâu mất tiêu, thay vào đó là một tên côn đồ thì đúng hơn. Một người phụ nữ tháo chạy, nhị thiếu gia thì nằm trong vòng tay một cô gái.

Cố Vũ và Cố Lam Tinh đồng thanh quát: “Gọi cấp cứu!”

Cố Thị có làm nhiều hoạt động từ thiện, tài trợ cho bệnh viện không biết là bao nhiêu, đương nhiên bọn họ cũng giữ cho Cố Gia một chỗ đứng, chỉ cần một cuộc gọi là có mặt. Từ chân núi chạy đến giữa núi mất không bao nhiêu phút, đường nhà họ Cố làm cũng rất rộng. Chỉ vài phút sau xe cứu thương đã có mặt, Cố Lam Tinh bế Cố Mặc đi ra xe, Bạch nhược ấn vào miệng vết thương.

Lên xe Cố Mặc đã mất ý thức, Tần quản gia lái một chiếc xe khác chở Cố Vũ, còn về phần Thẩm Phúc Hắc, Tần quản gia đã nhốt vào tầng hầm.

Trên xe Cố Lam Tinh cởi áo vest ngoài của mình cho cô mặc vào, việc cầm máu đã có y tá lo. Cả hai nhìn gương mặt đang dần trở nên nhợt nhạt của Cố Mặc mà không nói lời nào.

Cố Lam tinh thở dài trên mắt đã đỏ hoen, Cố Mặc không xem hắn là anh trai nhưng hắn lại rất để ý đến Cố Mặc, đứng sau quan tâm rất nhiều cũng bị phủ rất nhiều. Là do hắn cướp mất tất cả những thứ Cố Mặc nên có, bây giờ hai người sống hòa thuận vui vẻ đã là một kỳ tích. Còn chưa được mấy năm, hắn không muốn Cố Mặc gặp bất trắc, chỉ còn biết siết chặt hai tay của mình, cầu nguyện ở trong lòng.

Còn Bạch Nhược thì thê thảm rồi, Cố Lam Tinh còn gắng gượng. Nước mắt của cô lại không ngừng rơi ra, yên lặng mà rơi xuống, chẳng hiểu vì sao lại thế? Hay nói là cô không muốn thừa nhận tình cảm của mình dành cho Cố Mặc, tại sao đợi đến khi cô cho Dương Tư cơ hội lại có thêm một Cố Mặc vậy chứ?

Thật sự rất biết làm khó cô, chọn ai cũng sai!

Cố Mặc lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của Bạch Nhược, yên tâm khi có cái áo ngoài mà Cố Lam Tinh đưa cho, hắn không những máu lạnh, vô tâm, còn rất ích kỷ không muốn cho ai nhìn thấy vợ của hắn. Không muốn, ngay cả Cố Lam Tinh cũng đừng hòng, bởi thế người hộ lý câm mới định sẵn là Cố Mặc. Hắn thực sự mệt mỏi hơn vẻ bề ngoài, không để ý thì thôi để ý rồi mới biết được, có rất nhiều người nhòm ngó đến Bạch Nhược.

Cả trai lẫn giá điều phải đề phòng, một Bạch Sang Sang đã làm hắn thức trắng đêm rồi. Còn có cả người trong mơ mà Bạch Nhược nói, Cố Mặc từng kể cho cô nghe không biết cô có nhầm tưởng con người hắn trở thành không?

Ý thức chỉ còn lại một mảng trắng.

Bạch Nhược trên tay đầy máu, mắt hướng về ánh đèn của phòng cấp cứu, con người mà cô ghét đang nằm trong đó, không mong hắn chết đi, lạ lắm phải không?

Đến gần sáng ánh đèn kia mới tắt, Cố Vũ từ lâu đã bị đưa vào phòng cấp cứu truyền máu cho Cố Mặc, bác sĩ đảm nhiệm chăm lo cho mạng sống của Cố Mặc là Hà Bạch. Cô mở cửa đi ra còn lắc đầu vài cái cho đỡ mỗi, Bạch Nhược chạy được vài bước thì mất hết sức lực ngồi thụp xuống. Cố Lam Tinh ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Hà Bạch cũng lảo đảo vài bước.

Nhưng tinh thần không cho phép, hắn đỡ Bạch Nhược đứng dậy.

Hà Bạch nhẹ như không mà nói: “Đã qua cơn nguy kịch, hai vợ chồng các người định chơi trò mạo hiểm đến bao giờ?” Cô ta tức giận “Vợ thì nhảy từ tầng hai mươi lăm, chồng thì cắt cổ, khâm phục, khâm phục!”

Hà Bạch dọa người rồi, cô nghe xong thì lấy lại sức lực. Máu cũng lưu thông dễ dàng, trong lòng chỉ nghỉ được mấy chữ thật tốt quá rồi, thật tốt quá rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.