Lê Hấp Đường Phèn

Chương 66: Chương 66: Hội chùa




Chờ Đường Tuyết đem chuyện này giải thích rõ, Đường hiệu trưởng lại thêm mối nghi hoặc mới.

“Cái ảnh chụp này là ai gửi? Mưu đồ gì?”

“Trải qua kín đáo phân tích cùng suy đoán của con, người gửi có khả năng cũng bị ảnh chụp lừa dối, người ta muốn đem ảnh chụp gửi cho ba, khiến ba phẫn nộ, sau đó chia rẽ con cùng Lê Ngữ Băng —— đương nhiên trên thực tế chúng con căn bản không có cái gì.”

Đường hiệu trưởng cảm giác những đứa trẻ cong cong quấn còn thật nhiều, “Là ai lại muốn chia rẽ chứ?” Hỏi xong, ở trong lòng bổ sung một câu: Ta phải cám ơn nó.

“Con làm sao biết, “ Đường Tuyết bất đắc dĩ nhún vai một cái, “Người thầm mến con nhiều như vậy.”

“Con đều biết ai thầm mến con sao?”

“Con không biết, Liêu Chấn Vũ nói với con.”

“Liêu Chấn Vũ cũng thầm mến con?”

“Cậu ta ạ? Không thể nào, cậu ta y như là chim non nép vào người, còn con là thuộc về đại điểu.”

“Các con thật là lung tung rối loạn..”

Đường hiệu trưởng nghe nghe mà cảm giác trong đầu chen vào một đám lông tuyến, ông đem ảnh chụp thu thập chỉnh tề đặt ở trên bàn trà, tổng kết nói: “Ta tin tưởng con. Nhưng trong chuyện này con vẫn là có lỗi. Con về sau đó, không cho phép cùng nam sinh ở trường hợp công khai cãi nhau ầm ĩ, bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết. Một đứa con gái thì phải..”

“Con gái phải thế nào ạ?” Đường Tuyết nghe có chút không vui, “Xảy ra chuyện thì đều trách con gái.”

“Không phải ta trách con, là xã hội này đối với con gái quá cao, xảy ra chút chuyện, bị thương tổn nhiều nhất vĩnh viễn là nữ. Ta hỏi con,nhìn những ảnh bị người ta chụp lén xem, cuối cùng đại gia chủ đều đang mắng con... Ta không có đoán sai chứ?” Đường hiệu trưởng nói, vừa nói vừa có chút tức giận, lần này tức giận là vì khuê nữ của mình tự nhiên mà bị bêu danh.

“Được rồi mà, tính ba liệu sự như thần.” Đường Tuyết thấy ba cô một mặt uất khí, cô xích lại gần một chút, thử thăm dò nói, “Ba cũng đừng tức giận, con nghĩ đến một ý kiến hay.”

“Sao?”

“Nếu không, con đi cua Lê Ngữ Băng về tay, tức chết những người kia?”

“Con dám!”

Đường Tuyết đụng phải một cái mũi xám, xám xịt chạy đi trượt băng.

Ban đêm cô nhận được tin nhắn của Biên Trừng. Ngày mai Biên Trừng sinh nhật, mời bạn học ăn cơm chiều, hỏi Đường Tuyết muốn tới hay không.

Đường Tuyết phát cho cậu một cái hồng bao, sau đó nói: Tôi thì không đi được, các cậu cố gắng chơi. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!

Biên Trừng không có nhận hồng bao của cô, nhắn lại một tin.

Biên Trừng: Có thể tới một chút hay không?

Biên Trừng: Cậu giúp tôi hỏi một chút Liêu Chấn Vũ muốn tới hay không.

Đường Tuyết là hạng người ăn mềm không ăn cứng, Biên Trừng hạ thấp tư thái mời cô, cô cũng không thể cự tuyệt quá mức, hỏi rõ ràng Chu Nhiễm có đi hay không, nhận được đáp án phủ định xong liền đáp ứng. Dù sao những chuyện ở trong quá khứ cô đã sớm bình thường trở lại, coi nhẹ, hiện tại tâm bình khí hòa đối mặt Biên Trừng cũng không có áp lực chút nào.

——

Sinh nhật Biên Trừng mời đều là bạn học hồi cao trung, Đường Tuyết cùng Liêu Chấn Vũ cùng nhau đi, hai người đều không có ý muốn đi ăn chùa, còn chuẩn bị quà sinh nhật. Không có Chu Nhiễm ở đó, Đường Tuyết tự tại rất nhiều, cùng mọi người cùng nhau hồi ức lại quãng thanh xuân đã chết đi dưới trời chiều. Cuộc sống cấp ba rất kỳ quái, bình thản lặp lại, rõ mồn một trước mắt, mỗi một ngày đều là nhàm chán, mỗi một ngày nhưng lại là khắc sâu —— trải qua nhàm chán, nhưng lúc hoài niệm lại chỉ còn là hồi ức.

Có lẽ cũng là bởi vì đơn thuần đi, Đường Tuyết có chút ít thương cảm. Ba ba nói, người tuổi tác càng lớn,suy nghĩ càng nhiều hơn.

Như thế mà nói, thời gian cứ hướng về phía trước, con người khi còn bé mới là đơn thuần nhất.

Tưởng tượng khi còn bé, Đường Tuyết đầy trong đầu đều là Lê Ngữ Băng.

Ngô, đừng lại nghĩ cậu ta!

Đường Tuyết bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu.

“Lão đại, cậu muốn uống rượu sao?” Liêu Chấn Vũ đột nhiên hỏi.

“Hả? Muốn, tôi tự mình uống.” Đường Tuyết nói, đưa tay đón chai bia.

Liêu Chấn Vũ cầm qua chén rượu của cô, đổ đầy.

Sau khi làm xong những việc này, Liêu Chấn Vũ lặng lẽ meo meo gửi cho Lê Ngữ Băng một tin.

Liêu Chấn Vũ: Lão đại tôi uống rượu, một hồi nữa cậu tới đón!

Lê Ngữ Băng: Được. Lấy cớ đâu?

Liêu Chấn Vũ: Ngẫu nhiên gặp, ngẫu nhiên gặp biết hay không?

Lê Ngữ Băng: Hiểu...

Liêu Chấn Vũ thật là khó mà có cơ hội coi Lê Ngữ Băng là tiểu mã tử (*) mà giáo huấn, cảm giác cực kỳ thoải mái. Ai, đột nhiên có chút không hi vọng Lê Ngữ Băng nhanh chóng theo đuổi được lão đại.

(*): Mấy Dặm Sơn Khê đã nói về loại đạn mã tử. Đó là đạn có thuốc súng như đạn thật nhưng không có đầu đạn, thay vào đó là một lớp keo bịt kín. Khi bắn, lớp keo sẽ tan thành bụi và bay ra khỏi nòng. Tiểu mã tử để miệt thị người thấp bé...không làm gì được ai mà cũng hung hăng. Đạn mã tử nổ rất to và phát ra ánh lửa sáng hơn đạn thật.

Đường Tuyết kỳ thật khống chế tửu lượng rất rốt, không dám uống nhiều. Chủ yếu là lo lắng trở về lại bị ba cô lải nhải.

Bởi vậy, càng về sau, Đường Tuyết là uống đến ít nhất, Biên Trừng lại uống rất say, một mặt đỏ hồng, ánh mắt có chút mê say. Những người khác khoa trương hơn, có hai người đi đường còn xiêu vẹo.

Đường Tuyết cùng Biên Trừng đứng tại cửa tiệm cơm, đưa từng người lên xe taxi.

Lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Tuyết giơ lên cánh tay muốn ngăn chiếc xe taxi tiếp theo, Biên Trừng lại ngăn lại cô.

“Chúng ta tâm sự.” Biên Trừng nói.

Đường Tuyết buông cánh tay xuống, nhìn Biên Trừng, hỏi: “Cậu có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Biên Trừng tránh ánh mắt của cô, đôi mắt không dám nhìn thẳng, gương mặt tựa như càng đỏ hơn: “Ngày kia, muốn cùng nhau đi dạo hội chùa hay không?”

Ách...

Đường Tuyết nhìn chằm chằm Biên Trừng hỏi, “Biên Trừng, cậu có ý tứ gì?”

“Tôi..”

“Cậu không phải là muốn cùng tôi hẹn hò chứ?”

Biên Trừng không nghĩ tới cô cứ như vậy ngay thẳng nói ra. Đúng vậy, cô là người một mực ngay thẳng lại bằng phẳng, giống như lúc trước, cô đối với cậu mà thổ lộ.

Cô có thể không biết, lúc cậu nghe được cô thổ lộ đã kích động cùng cuồng hỉ như thế nào, cô cũng không thể biết rằng, lời thổ lộ ấy, cậu nhớ ba năm.

“Đường Tuyết, “ Biên Trừng cúi đầu nhìn cô, “Tôi lúc ấy cự tuyệt cậu, là hi vọng chúng ta song phương đầu tiên có thể có một cái tương lai tốt đẹp. Bây giờ vẫn giữ vững tình cảm đó.”

Đường Tuyết gật đầu, “Tôi biết, cho nên tôi cũng không trách cậu, chúng ta đều nhìn thoáng chút, không cần canh cánh trong lòng chuyện quá khứ sẽ tốt hơn.”

“Vậy bây giờ...”

“Hiện tại, tôi đối với cậu đã qua kỳ thích.”

Biên Trừng cười khổ, “Cậu nhất định phải nói đến trực tiếp như vậy à...”

Đường Tuyết gãi đầu một cái, “Mặc dù như vậy khả năng bị tổn thương cậu, nhưng tôi vẫn là hi vọng đem lời nói rõ ràng ra tương đối. Tôi hiện đã yêu mến người khác.”

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Lê Ngữ Băng đứng tại cách đó không xa, ẩn ở đằng sau cột đèn đường, như tên gián điệp, đem cuộc trò chuyện của hai người nghe được nhất thanh nhị sở. Cột đèn tinh tế căn bản ngăn không được thân thể của cậu. Cũng may mắn cậu gần đây yêu quý màu đen khốc soái, vừa vặn cột đèn cũng là đen, cho nên miễn miễn cưỡng cưỡng tính là màu sắc tự vệ.

Nghe được Đường Tuyết cự tuyệt Biên Trừng, Lê Ngữ Băng trong lòng rất vui sướng.

Sau đó cậu nghe được Biên Trừng hỏi Đường Tuyết: “Người bây giờ cậu thích, là Lê Ngữ Băng sao?”

Lê Ngữ Băng tim cuồng loạn, ngừng thở, hận không thể khuếch bên ngoài tai thêm cái dù và anten, để bảo đảm có thể rõ ràng nghe được mỗi một chữ Đường Tuyết buông xuống.

Đường Tuyết cho tới giờ khắc này vẫn như cũ mất hết mặt mũi thừa nhận chính mình vậy mà lại thích Lê Ngữ Băng, nghe được Biên Trừng hỏi như vậy, ánh mắt cô lập tức trốn tránh, thề thốt phủ nhận nói: “Tôi làm sao có thể coi trọng cậu ta chứ, Lê Ngữ Băng cậu ta chỉ là tiểu mã tử của tôi.”

Tốt, rất tốt.

Lê Ngữ Băng thật tức giận, bang một tiếng đập một cái vào cột đèn.

Nhục thể cùng kim loại va chạm tạo ra âm thanh ngột ngạt, cuối cùng hấp dẫn lực chú ý của hai người. Hai người song song nhìn về phía cậu.

Lê Ngữ Băng nửa gương mặt ẩn sau cây cột,giờ phút này đang yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm. Hướng trên đỉnh đầu, ánh đèn rủ xuống, từ trên xuống dưới thẳng đứng rơi ở trên người cậu, cái góc độ đả quang kia thật quỷ dị, khiến cho tựa như là bị một đạo thánh quang triệu hoán đi ra.

Đường Tuyết giật nảy mình, “Lê Ngữ Băng cậu là cảm thấy đèn đường có thể ngăn cản cậu sao, vẫn cảm thấy chính mình có thể ẩn thân hả?

Lê Ngữ Băng trấn định tự nhiên từ đằng sau cột đèn đi tới, nói: “Thật là đúng dịp.”

Đường Tuyết bị Lê Ngữ Băng đánh gãy, vừa vặn lời nên nói cũng đều nói, thế là cùng Biên Trừng tạm biệt.

Cô nghĩ đến một việc, hỏi Biên Trừng: “Những hình kia ở nhà tôi, không phải là cậu gửi chứ?”

Biên Trừng một mặt mê mang, “Cái gì ảnh chụp?”

Đường Tuyết khoát tay áo, “Đừng nói nữa. Được rồi, tôi tin tưởng cách làm người của cậu. Đi, bái bái.”

Cô cùng Lê Ngữ Băng cùng nhau rời đi, sau khi đi xa, Lê Ngữ Băng cười như không cười nhìn cô, ngữ khí có chút nguy hiểm: “Tiểu mã tử?”

Đường Tuyết chột dạ, mà nhịp tim lại biến nhanh, nhẹ nhàng, phanh phanh, giống con thỏ nhỏ ở giữa đồng ruộng khiêu vũ. Cô không dám nhìn cậu, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân.

Lê Ngữ Băng nói: “Ai muốn làm tiểu mã tử cho cậu?”

Đường Tuyết buông thõng đầu, “Đúng ha, cậu lớn như vậy chỉ, hẳn là đại mã tử.”

“...” Lê Ngữ Băng tức giận tới mức mắt trợn trắng, muốn hung hăng gõ đầu của cô, lại sợ cô bị đau.

Chờ một lúc, Đường Tuyết đột nhiên nói, “Lê Ngữ Băng, mùng tám tháng giêng Bạch Tháp chùa miếu hội, cậu có muốn đi hay không?”

Lê Ngữ Băng dừng lại, nhìn chằm chằm cô—— mặc dù chỉ có thể nhìn đến một cái đỉnh đầu đen nhánh. Cậu thấp giọng hỏi: “Cậu là muốn mời tôi cùng nhau đi dạo hội chùa?”

“Ừm. “ Đường Tuyết nói xong, vội vàng chột dạ nói bổ sung, “Hạ Mộng Hoan cũng tới, chúng ta cùng nhau đi.”

“... Được.”

——

Bạch Tháp chùa miếu hội là một lễ hội truyền thống cỡ lớn của Hồ thành, sở dĩ được hoan nghênh là bởi vì nghe nói ở chỗ này cầu phúc đặc biệt linh nghiệm.

Mùng tám tháng giêng, cùng đi dạo hội chùa ngoại trừ Hạ Mộng Hoan, lại mang theo cả Liêu Chấn Vũ, Lê Ngữ Băng cảm giác hai người này giống như tả hữu hộ pháp của Đường Tuyết.

Bốn người mười một giờ trưa đến hội chùa, mua thật nhiều quà vặt, theo dòng người nhanh nhẹn thông suốt, địa điểm dừng lại đầu tiên là cầu trạng nguyên. Cầu trạng nguyên là cầu đá hình vòm, có mấy trăm năm lịch sử, dưới vòm cầu treo một cái đồng tiền siêu cấp lớn, so chậu rửa mặt còn lớn hơn, đồng tiền ngoài tròn trong vuông, bên trong treo một cái tiểu linh đang.

Cầu trạng nguyên được hoan nghênh nhất cũng không phải là truyền thuyết “Đi cầu trúng trạng nguyên” mà là cái tiểu linh đang này.

Nghe nói dùng tiền xu đánh trúng tiểu linh đang là có thể tâm tưởng sự thành.

Đường Tuyết cùng rất nhiều người ở cùng một chỗ, đứng tại lan can bên ngoài bờ sông, ném tiền xu vào linh đang.

Lê Ngữ Băng lo lắng cô bị chen lấn, ở sau lưng cô vịn lấy lan can, hai tay chống tại hai bên cô, dùng thân thể của mình vòng ra một tiểu không gian kiên cố.

Cũng may mắn cánh tay của cậu đủ cường tráng, vững vàng đỡ tại nơi đó, có người chen đến đụng phải, cậu cũng chỉ là hơi nhích thân thể một chút.

Đường Tuyết thì tương đương với đứng ở trong lòng của cậu, cô nhất thời tâm viên ý mã, tiền xu cũng không biết ném về phía chỗ nào.

Hướng trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười: “Đần.”

Vững vàng, ổn định.

Đường Tuyết ổn định lại tinh thần, nhắm mắt lại đem tiền xu mù ném bừa ra.

Đinh đương ——

Bên người truyền đến âm thanh, Hạ Mộng Hoan ngạc nhiên: “Đại vương, cậu đánh trúng rồi!.”

“Sao?” Đường Tuyết ngạc nhiên mở to mắt, lại tiếp tục ảo não, “Ai, chính tôi cũng không thấy.”

Lê Ngữ Băng liền cười, hai người bọn họ khoảng cách quá gần, cậu cười đến như vậy khắc chế, cô vẫn như cũ nghe được tiếng cười nhàn nhạt.

Liêu Chấn Vũ thờ ơ lạnh nhạt, cảm giác Lê Ngữ Băng cười thật thấp ha.

Đường Tuyết đại công cáo thành xong, Lê Ngữ Băng cũng cầm tiền xu bắt đầu ném. Cậu giống như quên chính mình còn vòng qua người Đường Tuyết, một tay tiếp tục vịn lan can, tay kia hất lên ném tiền xu, động tác biên độ hơi lớn một chút, thân thể cùng với cơ thể Đường Tuyết liền muốn chạm đến.

Đường Tuyết cũng chỉ biết chăm chú dán lan can, trầm mặc bất động.

Liêu Chấn Vũ nhịn không được ghé mắt. Lão đại bình thường nhiều uy phong cơ mà, bây giờ lại như gà con bị Lê Ngữ Băng đặt tại trong ngực, quả thực, uy nghiêm quét rác!

Lê Ngữ Băng ném một hồi cũng ném trúng, Đường Tuyết như trút được gánh nặng, hai người phía bên cạnh, Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan đưa mắt chăm chú nhìn.

“Đại vương, các cậu đi nơi khác đi dạo đi, tôi không đi, tôi năm nay nhất định phải tâm tưởng thành thật.” Hạ Mộng Hoan nói. Cô ném nửa ngày cũng không có ném vào bên trong, hiện tại dự định làm theo một chút phương thức ném mù của Đường Tuyết.

Liêu Chấn Vũ cũng không ném bên trong được, liền vội vàng gật đầu nói: “Tôi cũng vậy!”

Bốn người tạm thời tách ra, Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng lên cầu trạng nguyên, hướng về Bạch Tháp.

Hạ Mộng Hoan chơi một hồi, vịn lan can, cúi đầu nhìn mu bàn chân của cô và Liêu Chấn Vũ lộ ra, sau đó đột nhiên nói với Liêu Chấn Vũ: “Liêu Chấn Vũ, giày của cậu—— “

“Hả?” Liêu Chấn Vũ một trận kinh hỉ, “Rốt cục thì đã có người phát hiện!” Tiếp lấy ngữ tốc cực nhanh phổ cập khoa học một chút cho Hạ Mộng Hoan đôi giày chơi bóng số lượng có hạn này ưu tú đến mức nào.

Hạ Mộng Hoan nghe đến choáng đầu, “Cái đó, tôi chính là muốn nhắc nhở cậu, bên trên giày có dấu chân, lát nữa nhớ lau kỹ một chút.”

“Được..”

Có điều, nghe Liêu Chấn Vũ vừa rồi thổi như vậy nửa ngày, Hạ Mộng Hoan cảm thấy mình hẳn là nên cổ động một chút, thế là cười trêu ghẹo: “Đôi giày này rất đắt sao? Xem ra năm nay ăn tết thu nhập rất khá

“Hắc, không cần tiền.”

“Hả? Nhặt được sao?”

“Không phải...”

Liêu Chấn Vũ đem chân tướng cùng Hạ Mộng Hoan giảng một phen, Hạ Mộng Hoan sau khi nghe xong, hỏi cậu “Cái đó, một đôi giày khác đâu?”

“Một đôi khác chưa có mua, còn ở chỗ Lê Ngữ Băng, tôi còn chưa nghĩ đôi kia muốn loại gì.”

“Liêu Chấn Vũ, cậu làm như vậy, nhỡ đâu đại vương biết...”

Liêu Chấn Vũ vội vàng nói, “Cậu đừng nói cho lão đại!”

“Hả? “ Hạ Mộng Hoan chơi lấy ngón tay, len lén liếc cậu một chút, nhỏ giọng nói, “Vậy cậu phải cho tôi một chút phí bịt miệng nha.”

“Hả?” Liêu Chấn Vũ sững sờ.

“Một đôi giày chơi bóng khác thuộc về tôi, còn có tiền tiêu vặt thì mua cho tôi đồ ăn vặt.”

Liêu Chấn Vũ nói: “Vậy cậu trực tiếp đi tìm Lê Ngữ Băng là được. Cậu ấy khẳng định nguyện ý đưa cho cậu.”

Hạ Mộng Hoan chép miệng lắc đầu, “Cái đó không giống nhau. Nếu như tôi bị Lê Ngữ Băng thu mua, thì tương đương với phản bội hảo bằng hữu của mình.”

“Hiện tại thì sao?”

“Hiện tại, cũng chỉ là phí vất vả giúp cậu bảo vệ bí mật.”

Liêu Chấn Vũ ngẩn ngơ, “Ý là chỗ tốt cậu cầm, sau đó cậu còn cao hơn tôi?”

Hạ Mộng Hoan cười híp mắt, hướng cậu nháy nháy mắt.

Liêu Chấn Vũ cảm giác Hạ Mộng Hoan cùng chính mình cũng không phải là người cùng một nước.

—— lão đại của cậu, cho cậu nuôi dưỡng một tiểu lão đại khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.