Lê Hấp Đường Phèn

Chương 19: Chương 19: Thiệt thòi lớn




Lê Ngữ Băng ỷ vào ưu thế chân dài, không đợi Đường Tuyết chạy ra khỏi sân vận động đã tóm được người.

Cậu kéo Đường Tuyết vào trong góc, đẩy vào tường, một tay kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, bàn tay giữ chặt cổ tay cô. Thân hình cao lớn của cậu bao phủ trước mặt cô, mang lại cảm giác cực kỳ áp bách.

Đường Tuyết cảm thấy mình giống như một con cá muối, chờ người hạ dao.

Cô có chút sợ hãi, “Này, có gì từ từ nói...”

Lê Ngữ Băng hỏi: “Cậu muốn tôi sờ chỗ nào của cậu?”

“Lê Ngữ Băng, cậu mau lên lớp đi, muộn rồi...”

Lê Ngữ Băng giơ tay, khoa tay múa chân trước ngực cô một lúc. Cậu bỗng phát hiện mình không xuống tay được.

Quả thật cậu rất muốn báo thù, đáng tiếc, dù sao cậu cũng là người đứng đắn, không thể làm ra chuyện sờ ngực nữ sinh kể cả khi đối phương là tên lưu manh.

Chỉ trách giới hạn đạo đức của cậu quá cao, gặp tình huống cần mặt dày mày dặn, khó tránh khỏi phải chịu thiệt.

Bởi vậy cậu thoáng rối rắm rồi cam chịu buông tha, tay dời lên trên, nâng cao hơn một chút, bẹo má cô.

Lê Ngữ Băng còn nhớ, hồi nhỏ Đường Tuyết thích táy máy mặt cậu, vừa nhéo vừa bóp khiến cậu không có chút tôn nghiêm. Bây giờ ăn miếng trả miếng cũng coi như báo được thù rồi.

Đường Tuyết tuy đen nhưng làn da vẫn tốt lắm, mịn màng nhẵn nhụi, mười tám tuổi, collagen dồi dào, sờ vào rất đàn hồi, xúc cảm không tệ.

Hai bàn tay của Lê Ngữ Băng đặt hai bên má cô, nắn, nhéo. Má Đường Tuyết biến dạng nghiêm trọng, miệng bị banh ra như con cá nhỏ muốn phun bong bóng.

“Cậu đi tẩy đi.” (Cậu đi chết đi)

Cô bị bẹo má, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

Lê Ngữ Băng nhìn dáng vẻ của cô, một tiếng cười khẽ phát ra từ mũi, âm cuối hơi nâng lên, đắc ý, sung sướng, muốn đòn.

Đây là tiếng cười thuộc về người chiến thắng.

Cậu đang định phát biểu cảm tưởng thắng lợi thì nghe thấy một tiếng “bốp” giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Hai người giật nảy mình, đồng loạt quay đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Mã Tiểu Sam đứng ở chỗ không xa, miệng há thật to như là gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm. Dưới chân cô ta là file kẹp tài liệu màu xanh cùng một số giấy tờ rải rác xung quanh.

Lê Ngữ Băng và Đường Tuyết đều hơi xấu hổ.

“A! Tôi không thấy gì hết, tôi bị mù tạm thời rồi.” Nói đoạn, Mã Tiểu Sam vươn tay ra đằng trước, quơ quơ loạn xạ, đóng giả người mù, xoay người rời đi.

Vừa đi còn vừa khua khoắng, không ngừng cường điệu: “Đen quá, không thấy gì cả...”

Tuy là người mù lại bước đi như bay, chỉ chốc lát sau đã mất dạng.

Một loạt thao tác khiến Đường Tuyết nhìn ngây người.

Lê Ngữ Băng buông Đường Tuyết, cô day day má, nói: “Không phải cô ấy nghĩ cậu muốn hôn ưm...”

Lê Ngữ Băng đặt ngón trỏ trên môi cô, ngón tay mang theo vết chai đè chặt cánh môi mềm mại.

“Lời ghê tởm như vậy không cần nói ra.”

...

Lê Ngữ Băng vào lớp muộn, cậu nhẹ nhàng lẻn vào từ cửa sau, ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh Lão Đặng.

Lão Đặng nằm nhoài trên bàn, vừa chìm vào mộng đẹp thì bị Lê Ngữ Băng làm ồn nên tỉnh. Cậu ta tỉnh cũng không thèm ngồi dậy, nằm sấp trên bàn như người không xương, ánh mắt lim dim buồn ngủ nhìn Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng lấy sách giáo khoa và vở ghi ra, lát sau lại lấy ra một tờ đề thi Tiếng Anh cấp 6, vừa nghe giảng vừa giải đề, làm hai việc cùng lúc.

Lão Đặng gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cậu, mở miệng: “Băng Băng à...”

“Cút.”

“Haizz, con tớ ưu tú thế này, không biết sau này con gái nhà ai được lợi đây.” Lão Đặng cảm khái như cha già.

Lê Ngữ Băng xem cậu ta như không khí.

Làm đề một lát, tâm tư của Lê Ngữ Băng chợt đi vào cõi thần tiên, cậu cầm bút ngẩn người.

Lão Đặng: “Ngẩn người cái gì, có phải tư – xuân rồi không?”

Lê Ngữ Băng nheo mắt liếc cậu ta: “Tớ đang suy ngẫm.”

Đúng vậy, là đang suy ngẫm. Lê Ngữ Băng nghĩ đến hành động cậu làm với Đường Tuyết buổi chiều, tự nhiên cậu phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Vì muốn phân cao thấp với kẻ vô lại kia, cậu sắp trở thành biến thái rồi.

Không, cậu không thể tự nhận mình như vậy.

Kẻ vô lại kia đúng là có tiềm năng gần mực thì đen, Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan gì đó chơi cùng cô, không có ai đàng hoàng.

Đây là là một loại năng lực cực kỳ đáng sợ.

Nếu muốn dạy dỗ cô, không những phải đề phòng cô phản công, còn phải cảnh giác để tránh bị cô nhuộm đen nữa...

Lê Ngữ Băng day huyệt Thái Dương.

Lão Đặng ngoảnh đầu sang, ngửi ngửi khắp người Lê Ngữ Băng, trước khi bị Lê Ngữ Băng tát bay, cậu ta vội rụt cổ về, nằm sấp trên bàn học cười hì hì: “Trên người cậu có mùi của nữ sinh.”

“Bệnh thần kinh.”

“Còn là một em gái đáng yêu.”

Lê Ngữ Băng nghĩ đến Đường Tuyết đen sì, ha ha, đáng yêu chỗ nào?

Nhưng chạm vào không ảnh hưởng xúc cảm.

Ặc, cậu đang nghĩ gì vậy... Lê Ngữ Băng hơi bất đắc dĩ, lại day day huyệt Thái Dương.

“Băng Băng.” Lão Đặng thâm tình gọi cậu, giọng điệu ngọt ngọt ngấy ngấy cộng thêm bản mặt béo phì chưa cạo sạch râu khiến Lê Ngữ Băng dựng hết lông tơ.

Lê Băng lườm cậu ta: “Cậu muốn chép bài của tớ nữa không?”

“Muốn.”

“Muốn thì câm miệng, ngủ tiếp đi.”

Quả nhiên Lão Đặng nằm bò xuống ngủ, nhưng giờ giải lao cậu ta lại tỉnh, gọi Lê Ngữ Băng: “Băng Băng.”

Lão Đặng: “Băng Băng, người ta có chính sự muốn nói với cậu.”

Lê Ngữ Băng không muốn nhịn nữa, thu dọn đồ đạc định đổi chỗ ngồi.

Lão Đặng bỗng níu cổ tay cậu, lập tức sửa miệng: “Ba ba.”

Lê Ngữ Băng: “...”

“Ba ba, có việc nhờ cậu.”

Lê Ngữ Băng nhắm chặt mắt, anh bạn cùng phòng khôn ngoan khiến cậu không thể nổi nóng đánh người, chỉ hỏi bâng quơ: “Việc gì.”

“Tối nay phòng chúng ta tổ chức buổi giao lưu với mấy em gái viện ngữ pháp, nhớ đi nhé.”

“Không đi, không rảnh.” Lê Ngữ Băng từ chối thẳng thừng. Việc này bạn cùng phòng đã từng đề cập với cậu một lần, chỉ là cậu bận như con quay, lấy đâu ra thời giờ tham gia giao lưu.

“Đi đi mà, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”

“Tớ phải huấn luyện.”

Lão Đặng không cho là đúng, “Bỏ huấn luyện một ngày không chết được, cậu xem, khỏe như vậy mà.” Dứt lười, nhéo nhéo cánh tay cậu.

Lê Ngữ Băng hất tay cậu ta, “Cậu béo thế này rồi mà không lo rèn luyện thân thể hả?”

Lão Đặng: “Tớ có rèn luyện mà, hôm qua tớ chơi đá bóng rồi.”

Lê Ngữ Băng: “PES?”

Lão Đặng: = =

(*) Pro Evolution Soccer hay được gọi một cách thông dụng là PES hoặc Pro Evo, là một thể loại game thể thao điện tử về bóng đá của Konami và là dòng game kế nhiệm của serie International Superstar Soccer.

Reng reng, chuông vào lớp vang lên. Lê Ngữ Băng không chịu nổi tiếng ồn của Lão Đặng, chuyển lên hàng trước.

...

Sau khi ra khỏi khu Tây, Đường Tuyết quay lại khu Đông, bấy giờ mới chính thức bắt đầu trượt băng.

Người trên sân băng không ít nhưng cả đám đều là nghiệp dư, không thể so với vận động viên chuyên nghiệp cách vách. Đường Tuyết dẫm giày trượt, cẩn thận khống chế tốc độ, sợ đụng vào người khác. Có điều “tốc độ bình thường” theo suy nghĩ của cô ở trong mắt người khác đã là rất nhanh rồi. Cô hơi cúi người, di chuyển thoăn thoắt như báo săn, “vèo” một cái, tốc độ nhanh dần, mái tóc ngắn tung bay để lộ vầng trán trơn bóng, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe môi hơi cong mỉm cười kiêu ngạo nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.

Lúc quẹo cua càng khoa trương hơn, tốc độ quá nhanh, dưới tác dụng nghiêng của lực hướng tâm, cơ thể cô gần như áp sát mặt băng, người xem không nhịn được toát mồ hôi hột thay cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không ngã.

Đổi hướng xong lại bật dậy như con lật đật, tiếp tục trượt.

Hạ Mộng Hoan không nhịn được lấy di động ra chụp cô mấy tấm.

Đường Tuyết trượt mệt, liền đứng thẳng, giảm tốc độ, trượt chậm rì. Mái tóc rối tung nên cô phải giơ tay gạt lại.

“Cô gái, trượt không tệ.” Một người đàn ông tiến lên bắt chuyện với cô, Đường Tuyết nhận ra đó là huấn luyện viên.

Phạm vi kinh doanh của Câu lạc bộ Kiêu Long không chỉ dừng lại ở băng cầu, họ cũng nhận một số học viên trượt băng, vị huấn luyện viên trước mặt này chính là người chuyên dạy trượt băng.

Đường Tuyết cười nói: “Bình thường ạ.”

“Trước kia em từng luyện phải không? Tôi quan sát kỹ thuật đổi hướng của em, không luyện mấy năm thì không thể điêu luyện như vậy được.”

“Em chỉ tập cho vui thôi.”

Huấn luyện viên thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không truy hỏi tiếp, “Em là sinh viên Lâm Đại?”

“Vâng.”

“Có hứng thú đến đây làm huấn luyện viên bán thời gian không? Đãi ngộ có thể bàn bạc.”

Đường Tuyết ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Em rất có hứng thú, nhưng hiện giờ em không thể làm, em phải đối phó với tên biến thái, một tháng sau em sẽ tới tìm thầy trao đổi.”

...

Đường Tuyết rời sân băng, Hạ Mộng Hoan đưa mấy tấm ảnh cho cô xem, nói: “Đường Tuyết, tớ cảm thấy lúc trượt băng cậu thật quyến rũ.”

“Quyến rũ thế nào?”

“Ừm, rất khó nói.” Hạ Mộng Hoan cẩn thận nghĩ xem nên dùng từ nào, sau đó nói, “Chính là, nếu bình thường cậu là xe đạp thì trên sân băng lại là Ferrari.”

“Khoa trương như vậy cơ à.” Đường Tuyết xem ảnh nhiều lần, cảm thấy rất hài lòng, vì thế gửi sang di động của mình, đăng lên vòng bạn bè.

Lượt lie, không lâu sau, Đường Tuyết nhìn đến Lê Ngữ Băng cho cô nhắn lại rồi.

Lê Ngữ Băng: Buổi chiều ăn ở Sướng Thiên Viên, cậu gọi thức ăn ngon chờ tôi. bít tết áp chảo, trứng chiên cà chua, nộm gà, canh củ từ nấu sườn, canh cải cá diếc. Còn dám mua thịt viên chiên nữa thì tôi sẽ chiên cậu.

Đường Tuyết: Cẩu Tử, quên chặn cậu.

Lê Ngữ Băng:...

*

Sướng Thiên Viên là nhà hàng cao cấp, đắt đỏ hơn căng tin. Đường Tuyết tới Sướng Thiên Viên trước, khi Lê Ngữ Băng tới, cô nhìn thấy phía sau cậu có một cái đuôi nhỏ.

À không, cái đuôi to.

Người nọ mập mạp béo tròn, theo đuôi Lê Ngữ Băng, cầu xin: “Năn nỉ cậu, không ăn cơm thì không ăn cơm, đợi lát nữa chúng mình đi hát karaoke cậu lộ mặt được không? Tớ đã khoe với người ta rồi, sao có thể làm mấy em gái thất vọng được? Ba kẻ độc thân phòng mình đều trông cậy vào cậu hết! Lê Ngữ Băng, anh Băng, ba ba, đồng ý đi!”

Đường Tuyết rất hiếu kỳ, hỏi Lê Ngữ Băng: “Đây là ai?”

“Không biết.”

Người nọ ngồi ở bàn bân cạnh, “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Lê Ngữ Băng, cậu có thể gọi tôi là Lão Đặng.”

“Xin chào, tôi là Đường Tuyết.” Đường Tuyết nhìn Lão Đặng rồi lại nhìn Lê Ngữ Băng, “Các cậu sao vậy?”

Lão Đặng giải thích vắn tắt buổi giao lưu.

Đối tượng giao lưu của họ là sinh viên năm nhất viện ngữ pháp, sở dĩ người ta chấp nhận gặp mặt cũng là vì có Lê Ngữ Băng, Lão Đặng trót ba hoa quá đà, hôm nay nếu Lê Ngữ Băng không lộ diện thì cậu ta không còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng cố tình Lê Ngữ Băng dầu muối không ăn, sống chết không chịu.

“Nếu cậu không đi, tớ sẽ chết cho cậu xem, để cậu vĩnh viễn bị lương tâm dày vò.” Lão Đặng bắt đầu lấy cái chết ra uy hiếp.

Đường Tuyết bắt chéo chân ngồi xem, đột nhiên nói: “Đàn anh, anh uy hiếp không đúng cách rồi.”

“Hả? Vậy theo em phải uy hiếp thế nào?”

“Nếu cậu ta không đi thì anh hãy nhét tất thối vào chăn cậu ta.”

Lê Ngữ Băng lập tức đen mặt.

Dưới công kích của tất thối, Lê Ngữ Băng đáp ứng buổi tối huấn luyện xong có thể tới KTV nghe hát mấy bài. Lão Đặng nhận được đáp án vừa lòng, rốt cuộc có thể báo cáo kết quả công tác, vui vẻ rời đi.

Đường Tuyết nhìn bóng lưng Lão Đặng cảm thán: “Trường mình nhiều em gái mù thật.”

Lê Ngữ Băng: “Buổi tối theo tôi đi giao lưu.”

Đường Tuyết không phục: “Dựa vào cái gì?”

Trong lòng Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, cậu không muốn tôi yên ổn, sao tôi có thể cho cậu dễ chịu?

*

Đối diện cửa Tây Lâm Đại có quán KTV Nhạc Già, giá cả không cao lại gần trường học, là địa điểm hát karaoke hàng đầu mà sinh viên Lâm Đại lựa chọn.

Hơn 9 giờ, Lê Ngữ Băng và Đường Tuyết mới đến Nhạc Già, họ lên tầng, đi qua rất nhiều phòng bao, trên đường nghe thấy không ít tiếng gào khóc thảm thiết như thể đây là hang ổ của yêu quái.

Đi tới trước phòng 208, Lê Ngữ Băng đẩy cửa vào.

Đường Tuyết đứng sau lưng cậu nhìn vào, mấy cô gái trong phòng vừa thấy Lê Ngữ Băng đến, tất cả đều ào ào đứng lên.

Mấy cô gái đều rất xinh đẹp.

Đường Tuyết kiễng chân, ghé vào tai Lê Ngữ Băng, dùng giọng điệu chân chó nói: “Hoàng thượng, đây là tú nữ mới tiến cung năm nay, người xem rồi chọn một người đi.”

Lê Ngữ Băng không quay đầu lại, chỉ giơ tay xoa xoa đầu cô.

Đường Tuyết che đầu đi vào, trong bụng nghẹn đầy ý nghĩ xấu xa, nghĩ xem lát nữa trừng trị Lê Ngữ Băng thế nào. Nhưng cô vừa vào phòng bao, nhìn thấy gương mặt một cô gái, lập tức quên hết sạch.

“Đường Tuyết?”

“Chu Nhiễm?”

Cô nàng tên Chu Nhiễm có mái tóc xoăn màu hạt dẻ, ngũ quan tinh tế quyến rũ, vóc người không tính là cao nhưng thân hình yểu điệu, chỗ lồi chỗ lõm đủ cả.

Lão Đặng nhìn Đường Tuyết lại nhìn Chu Nhiễm, cười nói: “Các cô quen nhau hả?”

“Đương nhiên.” Chu Nhiễm gật đầu cười, “Chúng tôi bạn trung học.”

Đường Tuyết lắc lắc ngón tay, sửa lại: “Bạn lớp mười.”

Lão Đặng nghe ra ân oán bất thường trong lời cô.

Đường Tuyết đút tay vào túi áo, cà lơ phất phơ bước đến ghế sofa, khi đi qua chỗ Chu Nhiễm, cô nghe thấy Chu Nhiễm nói: “Không ngờ cậu có thể thi đỗ Lâm Đại.”

“Như nhau cả thôi. Tôi còn nghĩ cậu thi vào Lam Tường cơ.”

Chu Nhiễm hơi tức giận nhưng trước mặt nhiều người không tiện phát tác, gương mặt trắng trẻo nhăn nhó vặn vẹo.

Phòng bao rất lớn, Đường Tuyết hoàn toàn không định ôn lại chuyện cũ với bạn học, đi vào trong góc ngồi xuống.

Lê Ngữ Băng lẳng lặng ngồi bên cạnh cô.

Bâu không khí khá xấu hổ nhưng rất nhanh đã bị bạn cùng phòng của Lê Ngữ Băng xoa dịu, mọi người tiếp tục ca hát vui vẻ, mắt đi mày lại.

Đường Tuyết nhấc đĩa trái cây định ăn, Lê Ngữ Băng ghé vào tai cô thì thầm chuyện bát quái: “Tình địch?”

Cô xiên một miếng dưa gang nhét vào miệng cậu, “Hoàng thượng, người đừng chọn Chu Nhiễm.”

Lê Ngữ Băng thuần túy là bị tất thối ép đến, cậu cũng không muốn chọn ai. Có điều cậu rất hưởng thụ cảm giác được Đường Tuyết lấy lòng, ăn xong một miếng dưa, cậu lại há miệng: “Dứa.”

Hai người ngồi yên ăn trái cây, lát sau ngẩng đầu, phát hiện xung quanh xuất hiện thêm vài người.

Mấy em gái chìa cuốn sổ ra: “Đàn anh, có thể ký tên cho em không?”

Lê Ngữ Băng ký tên xong, mấy cô nàng vẫn không chịu đi, líu ríu tán gẫu khiến cậu hơi đau đầu.

“Các cậu cứ trò chuyện, tôi đi hát đây.” Đường Tuyết nói xong muốn đứng dậy.

Đột nhiên Lê Ngữ Băng bóp cổ tay cô, “Cậu dám.” Dám ném mình tôi trong này...

Đường Tuyết đành đoan đoan chính chính ngồi xuống, “Được rồi, tán gẫu thôi, nào nào.”

Cô làm như vậy khiến mấy em gái hơi xấu hổ, nhìn nhau không biết nói gì.

Đúng lúc Lão Đặng bên kia đang hát “Đàn cello khá lớn” của Châu Kiệt Luân, Chu Nhiễm hỏi Lê Ngữ Băng: “Đàn anh, nghe nói anh kéo cello rất giỏi?”

“Bình thường, không hay luyện.” Năm ngoái Lê Ngữ Băng chơi đàn cello tại hội diễn văn nghệ vẫn bị mọi người nhắc đến bây giờ.

Chu Nhiễm gật gật đầu, “Đúng là phải thường xuyên luyện tập mới được. Em học piano cũng thế, thi qua cấp 10 là không đụng tới nữa.”

Một em gái khác nói: “Đúng đúng đúng, phải chăm chỉ luyện tập, saxophone của em đã đạt cấp 8, em định gia nhập xã đoàn giao hưởng, như vậy sẽ có nhiều cơ hội luyện tập hơn.”

Lại thêm một em gái: “Em học đàn cổ, còn từng livestream chơi đàn trên mạng, cũng coi như nổi tiếng, hì hì.”

Em gái cuối cùng: “Em biết chơi trống, hồi trung học em là tay trống dàn nhạc.”

Đường Tuyết vừa ăn dưa vừa xem bọn họ diễn.

Đợi mấy em gái nói xong, mọi người đều quay đầu nhìn cô.

Em gái saxophone hỏi cô: “Đường Tuyết, cậu chơi nhạc cụ gì?”

“Tôi biết gõ mõ.”

“...”

Em gái saxophone cho rằng cô đang nói đùa nhưng lại thấy nét mặt cô nghiêm túc, khóe miệng khẽ cong lên, con ngươi trắng đen rõ ràng, sáng ngời mà phẳng lặng.

Khí thế của cô quá mạnh mẽ, em gái saxophone hơi khiếp sợ, chưa nói gì khác.

“Tôi đi toilet.” Lê Ngữ Băng đột ngột đứng lên.

“Tôi cũng đi, tôi cũng đi.” Đường Tuyết đi theo.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bao, Đường Tuyết nhìn thấy bả vai Lê Ngữ Băng run lên như bị động kinh. Cô tò mò đi nhanh mấy bước, đến trước mặt cậu mới phát hiện không phải người kia phát bệnh, cậu chỉ đang cười thôi.

Cười vui đến độ mặt mày giãn ra, môi cố sức mím chặt để không phát ra âm thanh.

Biểu cảm nhỏ của cậu khiến Đường Tuyết có cảm giác lạc về thời thơ ấu, lúc đó cậu cũng cười thế này. Nhiều năm trôi qua, tính cách cậu đã thay đổi hoàn toàn, chỉ duy nhất điệu cười chưa từng thay đổi.

Đường Tuyết cảm thấy có chút thân thiết, tâm trạng cũng tốt hơn, nghiêng đầu hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Đường Tuyết, cậu đúng là thần kinh.”

“Cậu mới bị bệnh thần kinh!”

Lê Ngữ Băng không để ý tới cô, tiếp tục đi về phía trước, Đường Tuyết vội bước qua, “Lê Ngữ Băng, nhờ cậu một việc.”

“Gì?”

“Cậu có biết Chu Nhiễm muốn cua cậu không. Cậu xem ánh mắt cậu ta nhìn cậu, say mê quyến luyến lắm.”

Lê Ngữ Băng nhàm chán đáp: “Mắc mớ gì tới tôi.”

“Không mắc mớ tới cậu nhưng liên quan tới tôi. Không gạt cậu, Chu Nhiễm và tôi có thù oán. Nếu người cậu ta thích lại thích tôi...” Đường Tuyết nói xong, vỗ ngực, sau đó cười tít mắt, “Cậu ta nhất định sẽ tức chết.”

Lê Ngữ Băng vui vẻ: “Cậu muốn tôi thích cậu? Nghĩ hay gớm.”

“Đâu phải làm thật, chỉ giả vờ thôi, khoe ân ái chút xíu, xin cậu.”

“Vì sao tôi phải giúp cậu, tôi và cậu cũng là kẻ thù đấy.”

“Tôi thích sự thẳng thắn của cậu.” Đường Tuyết cũng không tức giận, “Như vậy đi, điều kiện cậu chọn.”

Lê Ngữ Băng khoanh tay, mỉm cười: “Ngày mai bắt đầu giặt tất cho tôi.”

“Cậu...”

“Với lại giặt mười ngày.”

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà quá đáng.”

“Ồ, vậy tôi đi thổ lộ với Chu Nhiễm đây.” Nói đoạn nhấc chân lên.

Đường Tuyết vội vàng đuổi theo, “Được được được, giặt tất thì giặt tất, cậu là hoàng thượng, cậu quyết định hết.”

Phương thức khoe ân ái của Lê Ngữ Băng chính là bẹo má.

Hai người quay lại phòng bao, ngồi một lát, cậu duỗi tay dài ôm lấy bả vai Đường Tuyết, một tay kia nâng lên, ngựa quen đường cũ bắt đầu bẹo má cô.

Đường Tuyết vừa phải để cậu bẹo má, vừa phải giặt tất thối cho cậu, ngẫm lại hình như có chỗ nào không đúng.

“Tôi chịu thiệt lớn rồi.” Cô phiền muộn nói.

“Không sao, cậu chiếm được sủng ái của tôi.” Lê Ngữ Băng an ủi cô.

“Cậu cút đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.