Vì để tránh cho thế giới quan của trẻ vị thành niên bị ảnh hưởng xấu, Đường Tuyết đề nghị cô cùng Lê Ngữ Băng không cần làm bộ, dùng chính bản lĩnh thật sự của mình.
Trong những ngày luyện tập về sau, có lúc Lê Ngữ Băng thực sự không chịu đựng được, thử uốn nắn Đường Tuyết. Thử mấy lần, cậu phát hiện dạy cô ca hát thật sự là một nhiệm vụ vượt qua mọi khó khăn gian khổ.
Bất kể dạy đến như thế nào, khuyên đến như thế nào, nói thì hay nhưng đến lúc hát lại nguyên hình.
Càng khó khăn là phương thức lạc điệu của cô luôn cố định, cũng không phải chạy lung tung loạn xạ.
Đường Tuyết cũng bất đắc dĩ bới lông tìm vết Lê Ngữ Băng:“ Rốt cục cậu muốn cái gì? Chính cậu cũng kéo đàn không tốt, còn muốn quản tôi.” Nói xong nhìn về phía Dụ Ngôn:“ Dụ Ngôn, cậu nói xem tôi hát thế nào?”
“Tôi cảm thấy...” Dụ Ngôn kéo xuống khóe miệng đáp:“ Quan trọng nhất vẫn là tự tin.”
_____
Dù sao khi lên sân khấu biểu diễn, ngoại trừ tập luyện, bọn họ còn phải cân nhắc về vấn đề phục trang, nhất là trang phục biểu diễn của Dụ Ngôn.
Phần biểu diễn của Dụ Ngôn là dưới ánh trăng múa kiếm, cái này yêu cầu quần áo vừa tốt lại phải đẹp mắt, còn phải phù hợp với khí chất của cậu.
Đường Tuyết tìm thật nhiều ngày cùng không tìm được bộ nào hài lòng, cuối cùng vẫn là tự Dụ Ngôn lên Taobao mua một bộ.
Một bộ áo dài quần dài màu trắng, vải áo mềm mại bóng loáng, cắt xén rộng rãi thoải mái dễ chịu. Có thể dùng cho tập thể dục buổi sáng... là một bộ đồng phục thái cực.
Tám mươi chín khối tiền một bộ. Đường Tuyết cũng không có ôm hy vọng quá lớn tận đến khi Dụ Ngôn mặc vào đứng trước mặt cô, cô nhìn nhìn cậu trong đầu ý nghĩ đầu tiên: Quả là không lãng phí.
Hình thể của cậu khống chế vô cùng tốt, cái eo nhỏ, dáng người cân xứng lại thêm màu da trắng hơn tuyết, mặt mày như vẽ. Mặc như thế một thân rộng rãi, phiêu dật, có vài phần khí chất như thần tiên phong đạo.
Đường Tuyết thấy có chút ngốc.
Dụ Ngôn nhấc lên thanh kiếm, đi vào trong phòng vũ đạo, rút ra vỏ kiếm, bắt đầu làm theo các động tác. Áo vải tuyết trắng theo động tác của cậu tung bay đong đưa, dưới ánh đèn tựa như sóng nước.
Lúc đó tiếng đàn của Lê Ngữ Băng vang lên, âm sắc trầm thấp xung mãn, uyển chuyển du dương. Cầm cùng kiếm, âm thanh cùng hình ảnh, hô ứng lẫn nhau, tương trợ thành một.
Đường Tuyết cũng kích động hát theo:“ Minh Nguyệt bao lâu nha______”
Tiếng đàn cùng kiếm ảnh đồng thời dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục.
...
Giải quyết xong trang phục của Dụ Ngôn, với Lê Ngữ Băng thì dễ giải quyết hơn. Lê Ngữ Băng bình thường mặc áo sơ mi, quần tây cùng giày da là được. Cuối tuần, Đường Tuyết và Hạ Mộng Hoan cùng đi shopping, mua một chiếc váy lụa dài màu trắng đầu vàng nhạt, thêm một đôi giày cao gót lõa sắc. Váy dài là theo thiết kế ôm eo, rất làm tôn lên thân hình, cổ tròn, cổ áo xuyến thêm một vài hạt đính long lanh.
Cô trước khi ra khỏi cửa còn trang điểm. Kỹ thuật trang điểm của cô không được nên để Hạ Mộng Hoan giúp.
Lúc xuống lầu, Hạ Mộng Hoan một mực giữ lấy cánh tay Đường Tuyết, sợ cô không quen đi giày cao gót sẽ bị té sấp xuống. Đường Tuyết thân cao có một mét sáu, lúc này đi giày cao gót thêm tám centimet, cao hơn Hạ Mộng Hoan hẳn một đoạn. Hạ Mộng Hoan nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Đường Tuyết nói:“ Đại vương, tôi đối với cậu là chân ái nha.”
“Ồ! Lời này giải thích thế nào?”
“Cậu biết tôi phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đi chung với cậu không? Cậu bây giờ là siêu nữ thần.”
“Có thật không?” Đường Tuyết đứng trước cửa thủy tinh ở đại sảnh lầu ký túc xá soi soi, sau đó lại sờ gương mặt của Hạ Mông Hoan một cái, nói:“ Mộng Phi, cậu cũng rất là động lòng người nha.”
...
Hai người đi ra khỏi lầu ký túc xá, gió thu khẽ thổi, Đường Tuyết váy có chút nhấc lên một chút, cô sờ lên cánh tay bị lộ ra, có chút lạnh nha.
Lê Ngữ Băng và Dụ Ngôn đang đợi cô, lúc cô ra khỏi cửa liền nhìn thấy bọn họ.
Bọn họ cũng nhìn thấy cô.
Lê Ngữ Băng cảm thấy khả năng mình bị điên rồi, vậy mà cậu lại có cảm giác Đường Tuyết rất đẹp.
Kiểu tóc không thay đổi, nhưng là hóa trang, màu da trắng nõn trong suốt, con mắt hình như lớn hơn một chút, đọng nước linh động, bờ môi sung mãn tinh xảo, sắc môi như lửa.
Cái cổ thon dài, xương quai xanh gầy gò tươi sáng, eo thon mềm mại...
Lê Ngữ Băng không tự giác mà nghĩ đến cái mộng xấu hổ kia, trong mộng cô cũng như vậy eo thon, như vậy....
Đường Tuyết đi đến trước mặt bọn họ, thấy hai người đều đang sững sờ, giơ tay vẫy vẫy:“ Này, thấy choáng à? Ha ha ha ha!”
Lê Ngữ Băng:= =
Nhưng vẫn là tính cách quen thuộc.
Ba người cứ như vậy đi đến quảng trường lễ đường, cuộc thi tranh tài ca hát diễn ra ở đó, trên đường đi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Tranh tài ca hát tên đầy đủ là:“ Giải thi đấu ca sĩ sân trường”, là hoạt động hàng năm do hội học sinh tổ chức loại lớn nhất. Nghe nói có những người thông qua cuộc thi này mà trực tiếp vào ngành giải trí, không biết thực hư như thế nào.
Giải thi đấu ca sĩ sân trường lần này gồm hai đội tuyển chọn. Tuyển chọn liên tiếp cử hành ba ngày, mỗi đội ngũ báo danh hoặc là đội ngũ đều có thể lên đài biểu diễn. Phương thức tuyển chọn có hai loại, ban giám khảo bỏ phiếu và khán giả bỏ phiếu. Tất cả ban giám khảo đều bỏ phiếu thông qua thì sẽ được trực tiếp vào vòng trong, nếu không đạt được ban giám khảo thông qua, chỉ cần quần chúng bỏ số phiếu đủ nhiều, cũng có cơ hội lọt vào vòng trong.
Hôm nay là ngày tuyển chọn cuối cùng, tiết mục của nhóm Đường Tuyết ở mãi phía sau, đấy là do bốc thăm số thứ tự. Tiết mục ở phía sau có nhiều yếu tố bất lợi, bởi vì ngày đầu tiên quần chúng đã bỏ ra rất nhiều phiếu, không ít bạn học đã đem phiếu trong tay phát đi, để lại cho người phía sau cơ hội càng ít.
Nhưng Đường Tuyết cho rằng đây không phải là vấn đề, cô tin tưởng ánh mắt ủa ban giám kháo, nhất định sẽ cho bọn họ phiếu thông qua.
Đến lễ đường quảng trường là phải đi qua hướng phòng ăn, lúc này đã là thời gian tan học, cuộc thi bây giờ không ít quần chúng lân cận vây quanh xem.
Người chủ trì đứng trên lễ đài, giới thiệu một chút:“ Kế tiếp <<Chỉ mong người lâu dài>>, xin mời Đường Tuyết, Lê Ngữ Băng, Dụ Ngôn.”
Quần chúng vây xem rối loạn tưng bừng.
“Lê Ngữ Băng? Là Lê Băng thật sao? Sao cậu ấy lại tới đây?”
“Hả? Băng Thần? May mà tôi không có gấp đi đoạt đùi gà!”
“Tại sao lại là Đường Tuyết, Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng ở một đội sao? Sao hai người họ lại xuất hiện cùng nhau?”
“Đường Tuyết là ai?”
“Là chuyện ở sân trượt băng đó, lúc ấy cô ấy rất là soái, đề nghị cậu về xem video”
“Tôi lúc ấy có ở hiện trường, khẳng định chắc chắn Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng có gian tình.”
“Nói bậy, Lê Ngữ Băng là của tôi.”
“Thôi nào các cậu, quan trọng là Dụ Ngôn kìa. Cậu ấy làm sao lại với Đường Tuyết...? Nữ sinh đó không biết là thần thánh phương nào?”
“Dụ Ngôn là ai?”
“Các cậu đều không chú ý đến trượt nghệ thuật sao?”
“À! Thì ra là cậu ấy.”
Líu ríu...
Đường Tuyết dẫn theo váy, chậm rãi đi lên sân khấu, mặt hướng mọi người dưới đài cười cười, bộ dáng tự tin hào phóng, rất có hảo cảm.
“Một khúc <<Chỉ mong người lâu dài>> xin mời mọi người thưởng thức. Cô mở miệng, âm sắc thanh nhuận, giọng điệu không nhanh không chậm. Lúc nói lời này, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía giám khảo nháy nháy mắt.
Ban giám khảo cũng mỉm cười đáp lại.
Wow, nữ thần!!!
Có một số bạn học nam kích động, không chờ cô mở miệng đã bốp bốp bốp vỗ tay.
Lê Ngữ Băng cùng Dụ Ngôn ở phía sau đã triển khai tư thế.
Nhìn thấy Lê Ngữ Băng muốn kéo đàn, một nhóm nữ sinh cũng kích động: Thì ra nam thần sẽ kéo đàn violon.
Dụ Ngôn cầm kiếm đứng yên, lúc tiếng đàn vang lên, cậu cũng bắt đầu động tác.
Rất nhiều người xem xét động tác múa kiếm của cậu, cảm giác không đơn giản. Động tác vô cùng trôi chảy, nhẹ nhàng mà lại cường độ, cường dật mà tiêu sái, cái này đúng là rất chuyên nghiệp.
Tiếng đàn êm tai, múa kiếm đẹp mắt, khán giả nhao nhao lên bội phục chiến trận của Đường Tuyết, nhỏ giọng thảo luận.
“Lợi hại nha, nam nhân đẹp như vậy cũng bị đem làm vật nền.”
“Cái gì mà làm vật nền, bọn họ đấy là cùng một đội.”
“Lê Ngữ Băng vì cái gì mà kéo đàn cho cô ấy, a a a.. ghen ghét khiến ta điên cuồng mà.”
“Cái này mẹ nó là phối trí quán quân à? Ta tuyên bố giải quán quân lần này là của Đường Tuyết.”
Lúc bọn họ đang mải thảo luận, Đường Tuyết đột nhiên mở miệng, hát sớm hơn dự định một nhịp, khiến cho quần chunga một chút chuẩn bị tâm lí cũng không có.”
“Minh Nguyệt bao lâu nha_____”
“...”
“...”
“...”
Yên tĩnh, toàn thể chết lặng.
“Nhổ rượu thôn Thanh Điền___
Không biết trên trời chung thiếu____”
“...”
“...”
“...”
Trầm mặc, thế giới trầm mặc diệt vong.
Trên ghế giám khảo đang có người uống nước, lúc này không cẩn thận mà nôn ra cả bàn, lúng túng dùng khăn giấy lau lau.
Bình tĩnh nhất toàn trường là hai người đang múa kiếm và kéo đàn kia. Một người đôi mắt buông xuống, thần thái yên tĩnh, một người múa kiếm đung đưa, bồng bềnh như tiên.
Đường Tuyết hát đến một mặt say mê, còn bắt đầu chơi bão, tay phải cầm mic, tay trái học theo nhóm nhảy trên TV giơ lên.
“Có thể đi được rồi.” Đấy đại khái là tiếng lòng của quần chúng.
Có một số người trong tay đang cầm bình nước khoáng cũng chầm chậm rơi xuống.
Các nam sinh không đành lòng chê Đường Tuyết, ngược lại các nữ sinh đặc biệt nhẫn tâm thế nhưng lại sợ tổn thương hai tiểu ca ca ở đằng sau.
Thế là Đường Tuyết có thể an toàn đem bài hát hát hết từ đầu đến cuối.
Quần chúng dưới đài có cảm giác linh hồn của mình bị tẩy lễ, à không, cướp sạch.
Đường Tuyết hát xong bài, cười nhìn về ghế giám khảo.
Ba ghế ban giám khảo, toàn bộ giơ lên màu đỏ gạch chéo.
Đường Tuyết dáng tươi cười bỗng tắt ngấm.
Biểu cảm có chút nhỏ ủy khuất, dưới người xem có chút không đành lòng.
Lê Ngữ Băng đứng dậy cầm đàn đi về phía bên cạnh cô, thấy dáng vẻ sa sút của cô giống như chim nhỏ đánh nhau bại trận.
“Cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn lão sư.” Đường Tuyết mặc dù phiền muộn, vẫn là nói xong câu lời khách sáo này.
Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn vươn tới, cầm lấy mic trong tay cô.
Đường Tuyết kì quái nghiêng mặt qua, thắc mắc nhìn Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng cầm mic nói ra:“ Nếu muốn trong vòng sau nhìn thấy chúng tôi một lần nữa, hãy bầu cho chúng tôi một phiếu. Cảm ơn mọi người!”
Người bên trong xem có người phấn khích vẫy tay:“ Được rồi nam thần.”