Hôm nay Đường Tuyết cùng bố mẹ cô hàn huyên rất nhiều.
Đường hiệu trưởng cảm giác con gái mình dường như trong vòng một đêm đã trưởng thành, không còn là đứa con gái ngây thơ ngốc nghếch nữa rồi.
Có chút vui mừng, cũng có chút mất mát.
Về phần hai cái đồng hồ kia, mẹ Đường tỏ vẻ kiên quyết không lấy.
Bày tỏ không được, Đường Tuyết cũng không muốn lãng phí, đành phải mang về cho cô cùng Lê Ngữ Băng mỗi người một cái.
——
Lê Ngữ Băng sau khi trở lại trường học, trận đấu đầu tiên là ra nước ngoài chơi trên sân khách. Kênh thể thao trực tiếp trận đấu này, vợ chồng Đường hiệu trưởng ở trong nhà xem từ đầu đến cuối. Biểu hiện của Lê Ngữ Băng ở cuộc thi đấu này không có gì chói sáng, đội Kiêu Long Trung Quốc cuối cùng thua 2:5
“Ông nhìn xem, ông đem thằng bé dọa ra như vậy.” Mẹ Đường chỉ vào màn hình TV nói.
Đường hiệu trưởng tự mình giải vây: “Nếu thực nó như vậy đã bị dọa sợ, còn là vận động viên làm cái gì. Thi đấu, trạng thái trập trùng lên xuống, có thắng có thua, đều rất bình thường.”
Nói như vậy cũng không sai.
Liên tiếp bốn năm lần thi đấu sau đó, Lê Ngữ Băng biểu hiện đều không quá tốt. Theo bình luận viên nói đó là: “Nếu như tháng chín Lê Ngữ Băng có thể đánh 120 phần, vậy thì tháng mười Lê Ngữ Băng chỉ trị giá 70 phần.”
Bình luận viên này nói chuyện còn phúc hậu.
Một thành viên bình luận thể dục thể thao có tiếng, chính mình ở trên truyền thông viết: Mấy trận đấu gần đây, tôi vẫn như cũ nguyện ý vì Lê Ngữ Băng đánh 120 phần, trong đó 118 phần cho mặt của cậu ấy, 2 phần còn lại cho cây cơ màu hồng của cậu ấy.
Phát ngôn khó nghe như vậy.
...
Lê Ngữ Băng trong trạng thái đê mê, Đường hiệu trưởng có chút chột dạ.
Có một lần Đường hiệu trưởng ở trước phòng họp nghe mấy đồng nghiệp thảo luận về trận đấu khúc côn cầu gần đây nhất. Kỳ thật rất nhiều người căn bản đối với khúc côn cầu đều không hiểu rõ, sở dĩ xem so tài, hay là bởi vì lê Ngữ Băng tạo lửa, mọi người đầu tiên là chú ý đến người này, sau đó mới chú ý đến khúc côn cầu, sau phát hiện loại vận động này cũng rất kích thích, lúc này mới tiếp tục theo đuổi nó.
Những người này không nhất định xem hiểu chi tiết trận đấu, nhưng ít ra có thể xem hiểu số liệu trận đấu.
Số liệu biểu hiện, Lê Ngữ Băng đánh rất vẩy nước, năng lực không xứng với danh tiếng.
Mọi người ngồi cùng một chỗ sung sướng mà bàn luận về Lê Ngữ Băng, không có chút nào chú ý tới hiệu trưởng đại nhân bộc lộ không quá vui vẻ.
Một lát sau, Đường hiệu trưởng không thể nhịn được nữa, cắt ngang bọn họ: “Có phải hay không mọi người đã quên, Lê Ngữ Băng là cầu thủ xuất sắc mới, đây mới là tháng thứ hai nó kiếm sống bằng nghề này. Hơn nữa nó năm nay chỉ mới mười chín tuổi. Không cần phải đối với một đứa bé hà khắc như vậy?”
Hiệu trưởng đại nhân lên tiếng, những người khác lập tức im miệng, nghĩ thầm hóa ra hiệu trưởng là fan hâm mộ của Lê Ngữ Băng?
Triệu chủ nhiệm nhớ lại vài chuyện, lập tức nói ra: “Đúng đúng, Lê Ngữ Băng là từ trường học của chúng ta đi ra đấy, thằng bé thế nhưng là tôi nhìn nó lớn lên đấy, vừa thông minh vừa trầm ổn... Đường hiệu trưởng, không bằng chúng ta mời Lê Ngữ Băng trở về trường làm diễn thuyết?”
Đường hiệu trưởng hừ một tiếng, “Mời nó làm gì?!”
Triệu chủ nhiệm ngẩn ngơ, nghĩ thầm lão nhân nhà ngài rốt cuộc là thích Lê Ngữ Băng hay là chán ghét Lê Ngữ Băng?
Thật sự là một người khó hiểu.
Chạng vạn lúc tan học, Đường hiệu trưởng lái xe đi chở Tứ Đại Thiên Vương nhà mình còn có vợ ông, cùng nhau, đi tiệm cơm. Hôm nay theo thông lệ gia đình chính là thời gian tụ họp. ( edit by wattpad jamjam1230)
Trong bữa tiệc, trò chuyện một chút lại nói đến Lê Ngữ Băng, mẹ Đường không cẩn thận tiết lộ chuyện chồng mình đem Lê Ngữ Băng đánh đuổi ra khỏi nhà.
Ông ngoại Đường Tuyết sau khi nghe xong hỏi: “Con tại sao lại đánh người?”
“Nó làm sai chuyện con mới đánh.”
Ông nội Đường Tuyết không ủng hộ mà lắc đầu: “Làm sai gì cũng không thể đánh người, con khi còn bé còn trộm dưa hấu người ta, ta có đánh con sao?”
“Con...”
Ông ngoại Đường đè lên cánh tay ông thông gia, “Ai nha, đó đã là chuyện khi còn bé rồi mà.”
Đường hiệu trưởng gật đầu, cảm kích nhìn nhạc phụ đại nhân.
Ông ngoại Đường: “Con lần đầu đến nhà chúng ta, cho con giết gà kết quả con bị gà dí chạy, ta cũng không có đánh con?”
Đường hiệu trưởng: = =
Cảm động quá sớm.
“Đừng ồn ào nữa, nói những cái kia cũng vô dụng, “ Bà ngoại Đường Tuyết nói, “Lê Ngữ Băng nó có thể là bị con dọa mất hồn, tìm người gọi hồn cho nó là tốt rồi.”
Mẹ Đường chặn lại nói: “Đó là mê tín dị đoan.”
“Dù sao gọi cũng không có chỗ xấu, lỡ như có tác dụng thì sao.”
——
Lê Ngữ Băng gần đây trạng thái không tốt, Đường Tuyết hẹn cậu ra ngoài, muốn buông lỏng một chút, kết quả hai người vừa ra khỏi cổng trường học, Đường Tuyết nhận được một cuộc điện thoại khó hiểu.
“Đường Tuyết, ta là bằng hữu của ông nội con... Ta không phải lừa đảo, ông con gọi ta là Đường Phượng Trì? Không sai. Khi còn bé ta cũng đã từng ôm con... Là có chút chuyện, ta đang ở trường học con đây... Cái chỗ này kêu là Thỏ..Phu.. Lâu... Ta ở chỗ này chờ con, mau tới ha.”
Đường Tuyết cúp điện thoại, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Lê Ngữ Băng, “Trường học chúng ta có Thỏ Thu Lâu sao?”
“Không có Thỏ Phu Lâu, chỉ có Dật Phu Lâu.”
... Được rồi, cái này vẫn là có chút mù chữ.
Hai người đành phải trở về, trên đường về Đường Tuyết gọi điện thoại cho ông nội của cô, biết được vị kia quả không phải lừa đảo, là bằng hữu của ông, trước kia là đầu bếp, hiện tại về hưu, nuôi ba con mèo hai con chó, ngẫu nhiên đi gọi hồn cho người ta.
Đường Tuyết sau khi nghe xong đỡ trán, cái này là ở niên đại nào rồi, sao còn làm ra cái loại chuyện này.
Người tới là bằng hữu của ông, Đường Tuyết cũng không dám để người ta một mình, cô cùng Lê Ngữ Băng vòng vèo trở về trường, mời vị kia ăn cơm, sau đó khuyên can mãi vị mù chữ thần côn này trở về. Ông cụ chết sống không đi, nói đã nhận tiền của ông nội, phải gọi hồn cho Lê Ngữ Băng xong mới đi. Hơn nữa việc gọi hồn cũng không thể tùy tiện ở nơi nào cũng có thể làm, nhất định phải nằm ở nơi yên tĩnh.
Rơi vào đường cùng, Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng đi khách sạn thuê phòng, Lê Ngữ Băng nằm ở trên giường, thần côn gia gia ở bên cạnh gọi hồn cho cậu, phương thức này cảm giác giống như là hoạt động trấn an tinh thần nào đó.
Làm phép xong, ông cụ rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Đường Tuyết nhìn Lê Ngữ Băng trên giường. Cậu từ từ nhắm hai mắt, hô hấp chậm chạp, thần thái yên tĩnh có chút yếu ớt.
Cô đáy lòng một mảnh mềm mại, rón rén đến gần, cởi giày chui vào trong chăn, ôm lấy cậu.
Lê Ngữ Băng đột nhiên động, cậu nghiêng người, đối mặt với cô, một tay ôm ở trên lưng, sau đó mới từ từ mở mắt ra, nhìn cô.
Con ngươi màu đen trong trẻo, ánh mắt ôn nhu làm cho người khác rung động.
Đường Tuyết hướng cậu nháy nháy mắt.
Lê Ngữ Băng tay trượt lên, đặt ở bên tai cô, nhẹ nhàng vén lại sợi tóc cho cô, sau đó tay dừng ở bên mặt cô, đầu ngón tay chậm chạp phác hoạ lấy đường cong khuôn mặt cô.
Chậm rãi, ánh mắt nhiễm lên một tầng si mê.
Lê Ngữ Băng như vậy làm cho Đường Tuyết không có cách nào chống cự. Cũng cảm giác trong nội tâm có một đám lửa, vù vù mà đốt, bỏng đến mức hô hấp cũng nóng lên. Cánh tay đang đặt sau lưng cậu chậm rãi trượt ra, trượt đến bên cạnh eo của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lật một cái, luồn vào vạt áo bên trong.
Lê Ngữ Băng cơ thể khẽ run lên, hô hấp trở nên nặng nề.
Đường Tuyết nhìn vào mắt của cậu, hỏi: “Muốn không?”
“Cậu nói thử xem.” Cậu xích lại gần một chút, cúi đầu hôn cô.
Hô hấp nóng hổi đan vào nhau hòa quyện cùng một chỗ, Đường Tuyết cảm giác sắp bị cái nhiệt độ hô hấp này nướng chín.
...
Lê Ngữ Băng tựa vào đầu giường, Đường Tuyết nằm trong ngực cậu, cậu vòng một tay qua cơ thể của cô, nắm tay cô, tay kia dùng khăn giấy giúp cô lau tay, trong lòng bàn tay, ngón tay, tỉ mỉ, từng chút từng chút, đều lau sạch sẽ.
Đường Tuyết không nhìn.
Hình ảnh Lê Ngữ Băng thở dốc không bình tĩnh, lồng ngực phập phồng theo tiết tấu lại truyền đến trên người cô, cô có chút không được tự nhiên, giật giật, Lê Ngữ Băng như là sợ cô chạy mất, thu tay lại, đem cô đặt nghiêm chỉnh.
Đường Tuyết nói: “Cậu có thể hay không, mặc quần vào trước.”
Lê Ngữ Băng dùng cằm cọ xát đầu cô, “Cậu giúp tớ mặc.”
Tớ... nhịn!
Đường Tuyết giúp Lê Ngữ Băng mặc quần, Lê Ngữ Băng cúi đầu nhìn cô, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền thấp giọng cười, tiếng cười mang theo một chút thỏa mãn cùng lười biếng, cùng với âm khàn sàn sạt.
Cậu nói: “Khi còn bé tớ giúp cậu thắt khăn quàng đỏ, trưởng thành cậu giúp tớ thắt đai lưng.”
“Lê Ngữ Băng!” Đường Tuyết không thể nhịn được nữa, trèo lên cưỡi trên người Lê Ngữ Băng, thò tay bóp cổ cậu.
Lê Ngữ Băng ngã xuống giường tùy cô đùa bỡn, yên lặng cười nhìn cô.
Đường Tuyết liền giả vờ bấm véo cậu, sau đó chuyển thành bưng lấy mặt cậu, cúi đầu nhìn.
Lê Ngữ Băng đưa tay, bàn tay phủ lên mu bàn tay cô, híp mắt nhìn cô.
Hai người an tĩnh như vậy mà nhìn nhau vài giây đồng hồ, Đường Tuyết đột nhiên mở miệng: “Gần đây, có phải mệt lắm hay không?”
Lê Ngữ Băng lắc đầu: “Không mệt.”
“Vậy sao mấy trận đấu gần đây tớ cảm giác cậu không tốt lắm, cảm giác đó không phải là năng lực thật sự của cậu.”
Lê Ngữ Băng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhẹ giọng gọi cô: “Đường Tuyết.”
“Hử...?”
“Tớ cảm thấy được, phản ứng của tớ giống như bị chậm lại.”
Editor: Ngày mai cõ lẽ tớ không edit cho mọi người được, mai với mốt tớ thi nhiều lắm:((((((
*edit by jamjam1230