http://diendanlequydon.com/viewtoNhững gì Tiểu Bình cảm nhận được, là những cú thúc mạnh vào người, khiến cô đau, cũng khiến cô ngứa ngáy, giống như hàng trăm con kiến đang cắn vào người. Hắn không ngừng lại. Cứ tiếp tục trong một tiếng đồng hồ, thân thể cô dần dần thích ứng, phía dưới ướt đẫm một mảng, chất nhờn chảy ra bám vào hai đùi, cùng với vết máu vẫn chưa khô.
Chẳng có một nhịp điệu nhất định nào, chỉ càng ngày càng mạnh hơn. Cô đã lên đỉnh vài lần, nhưng hắn vẫn chưa thỏa. Cuộc vui đầu của hắn kéo dài tới 2 tiếng, hắn thỏa mãn bắn vào trong cô không kiêng dè. Nhất thời xong việc, hắn lấy khăn lau cho cô và mình, rồi lại có ý định mở đầu hiệp 2. Tiểu Bình đã rất mệt. Cô đói, không còn sức nữa, lại rất buồn ngủ.
Giữa lúc “anh Tề” đang hành sự lần thứ hai thì cô đã không thể tiếp tục chống chọi, mê man thiếp đi. Hắn ôm người tình mới như búp bê say ngủ trong tay mà bối rối, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, hắn tiếp tục tự mình cần mẫn trên thân thể Tiểu Bình thêm hai lần nữa, mãi tới 7h sáng mới rời giường để đi tắm.
Tay bị trói, cả người như bị nghiền nát, kể cả dây trói có được tháo thì Tiểu Bình cũng không có cách nào trốn thoát được. Cô vẫn chìm trong trạng thái vô thức, vệt nước mắt trên má đã khô, thân thể bị thương tổn không hề che đậy. Bước ra khỏi phòng tắm, “anh Tề” mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa đen, chậm rãi lau khô mái tóc còn đang ướt, mắt không ngừng liếc về phía cô gái nằm trên giường. Hắn vớ lấy điện thoại trên bàn, bấm số, cất giọng lười nhác:
-Chị Hà, nhờ chị đến nhà tôi một chuyến.
-Sớm thế này... Việc gì thế? Cậu lại gây ra rắc rối gì à? - người phụ nữ trong điện thoại cười.
-Nhanh lên, phải xong việc trước đêm nay đấy.
Nửa tiếng sau, Hạ Hà đặt chân tới phòng của “anh Tề“. Cô ta khoảng trên 30 tuổi, đẹp sắc sảo, trên gò má có một nốt ruồi nho nhỏ rất quyến rũ, mặc một bộ jumpsuit màu be bó sát lấy thân hình đồng hồ cát. Vẻ mặt vội vã, nhưng cô ta vẫn khoan thai bước đến giường của hắn, nơi hắn đang ngồi trên đầu giường, tay cầm một tách cà phê nóng. Vừa liếc nhìn, Hạ Hà đã phát hiện ra trên giường có một người lạ, một cô gái mà cô ta chưa gặp bao giờ. Con thỏ nhỏ này có làn da trắng tự nhiên thật mê người, trên thân thể chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng đã bị vạch sang hai bên, lộ ra cặp vú non mịn của thiếu nữ. Chậc, Hạ Hà nghĩ, trông thế này, đúng là hiện trường một vụ cưỡng bức, dưới ga giường còn vương vãi máu đào. Cô gái bị trói hai tay, trên người có nhiều vết đỏ, chắc chắn là do bị đụng chạm, vùng cỏ xoăn giữa đùi còn lấp ló một dòng tinh dịch đang trôi ra ngoài. Cô ta hỏi ngay:
-Ai thế này? Cậu có bao giờ động vào loại hàng này đâu? Lại còn nhỏ thế này, chắc chẳng chịu quá được hai hiệp.
-Tôi thích. Còn muốn giữ lâu nữa. Chị đưa cô ấy đi triệt lông đi. Tôi không thích thế kia. - hắn chỉ vào vùng tam giác của Tiểu Bình.
-Hơ, cũng chẳng nhiều, lại là gái trinh, cậu lại còn bày đặt. Mà cậu không dùng bao, không sợ nó có thai à?, Hạ Hà khoanh tay cười.
-Không thích dùng. Cho cô ấy đi khám luôn, xem uống thuốc thế nào. Đêm qua cũng hơi quá, không biết đêm nay có được không. - hắn ném đi một cái nhìn tiếc rẻ.
-Được rồi. Cậu giúp tôi mặc quần áo cho nó, rồi bế nó ra xe tôi đi. - cô ta xua tay thở dài.
-Mua thêm cho cô ấy mấy bộ quần áo nữa. Màu xanh ngọc. Chị biết không, là màu aquamarine ấy. - hắn móc ra một tấm thẻ bạch kim đưa cho Hạ Hà.
-Được được được, hiểu rồi.- cô ta nhận tấm thẻ, lại lườm “anh Tề” một cái sắc lẹm.
Cả sáng hôm ấy, Hạ Hà đem Tiểu Bình không còn tỉnh táo đến spa của cô ta, bảo nhân viên triệt lông, massage cho tan các vùng máu bầm trên người, trong lúc đó thì cô ta tranh thủ đi mua quần áo ở trung tâm thương mại; có tiền của “anh Tề”, cô ta phóng tay rất mạnh, cũng lấy phí là vài bộ quần áo cho chính mình. Mấy cô nhân viên ở spa đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết khách hàng kỳ lạ này là ai, chỉ biết làm theo lời bà chủ.
Hạ Hà trở về spa lái xe đưa Tiểu Bình tới một phòng khám tư lớn. Người khám là bác sĩ Uông, người quen của Hạ Hà, một người phụ nữ đã bước vào tuổi ngũ tuần. Bà thấy cô gái đến khám thật tội nghiệp, cả người bị vắt kiệt sức, vùng kín sưng đỏ, có thể hiểu ngắn gọn là tình dục quá độ. Để Hạ Hà yên tâm, bà truyền một chai dinh dưỡng cho Tiểu Bình, sau đó lấy cho cô ta vài tuýp thuốc giúp giảm đau, hỗ trợ chuyện phòng the dành cho nữ giới. Bà nói:
-Cơ thể cô gái này âm hàn, kinh nguyệt có lẽ không đồng đều, chuyện có thai là rất khó xảy ra, tốt nhất không nên dùng thuốc. Chuyện chăn gối nên có chừng mực một chút.
Hạ Hà vâng dạ, gọi điện báo cáo tình hình cho “anh Tề”, rồi lại cùng Tiểu Bình trở về căn nhà của hắn ở trung tâm Nam Thành. 4h chiều, trên bàn đã sắp sẵn thức ăn nóng sốt chờ đợi. Ở nơi này, chuyện ăn uống không phải lo lắng, bởi hằng ngày người từ nhà hàng Quảng Đông Mỹ Thực thuộc sở hữu của “anh Tề” đều mang đồ ăn tới. Hạ Hà từ sáng chưa ăn gì, ngồi ăn rất ngon lành, Tiểu Bình vẫn ngủ say trên salon. Một lúc sau, cô mới tỉnh, cả người nhức mỏi. Hạ Hà bảo:
-Em gái, ra đây ăn với chị nào. Cả ngày chưa ăn gì rồi, đói chứ hả?
Tiểu Bình ngơ ngác nhìn quanh, khung cảnh xa lạ đập vào mắt, cô đang nằm trong một phòng khách sáng sủa, một người phụ nữ lạ mặt chống tay vào lưng ghế salon nhìn cô chăm chú. Tiểu Bình mở miệng:
-Tôi không muốn ăn, tôi muốn về nhà.
-Em không về được đâu. Anh Tề nhắm em rồi, bé ạ. - Hạ Hà cười nhạt.
-Xin chị hãy thả tôi ra, tôi hứa, tôi sẽ không báo cảnh sát. - Tiểu Bình cứng giọng thề thốt.
Cô vừa nói ra một điều mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy uất nghẹn tới tận cổ. Làm sao cô có thể tố cáo một đại ca giang hồ, khi mà cả cái Đông Quản này đều nhận biết được quyền lực tối thượng của giới hắc đạo?
Câu nói của Tiểu Bình đổi lấy một tràng cười ngặt nghẽo của Hạ Hà, cô ta đá lông nheo với cô, bảo:
-Thôi cứ ăn đi. Ăn xong đợi anh Tề về rồi em xin anh ấy, xin chị có ích gì đâu.
Bữa ăn thịnh soạn đối với Tiểu Bình như một màn tra tấn. Lúc đầu cô không dám ăn, sợ họ bỏ thuốc giống như ly nước cô đã uống. Nhưng thấy Hạ Hà ăn uống bình thường, mà bụng đã đói đến quặn lại, cô không thể cứ thế này, không có sức, không thể chạy thoát. Nghĩ vậy, Tiểu Bình cố gắng ăn thật no, bù lại gần một ngày bỏ gì vào bụng. Ăn xong, Hạ Hà ra vẻ thân thiết hỏi cô:
-Bé này, em tên gì?
-Tôi họ Vương, tên Tiểu Bình, Tiểu trong nhỏ bé, Bình...
Chưa nói hết câu, có tiếng mở cửa “cạch” một cái. “Anh Tề” bước vào, tay cầm một cái túi mua sắm rất lớn, vẻ mặt hờ hững, cao giọng nói:
-Cô ấy là Tiểu Thanh. Tiểu Thanh của tôi đấy. Quên Tiểu Bình gì đó đi.
Hạ Hà bĩu môi. Hắn hếch mặt chỉ về phía cửa, ý bảo ở đây cô ta đã hết việc.
Hạ Hà đi ngay lập tức. Không khí trong căn phòng dường như đặc lại, Tiểu Bình cảm thấy khó thở, khi mà hắn đứng ngay đằng sau ghế cô ngồi. Hắn có thể buông tha cho cô không?
Hay số phận của cô là ở nơi này, bị cầm tù mãi mãi?pic.php?t=404395&start=25