Rất nhanh đứa bé đã có tên, bởi vì luôn ngoan ngoãn nên gọi là Hoắc Uyển, thường gọi là “Uyển Uyển, Uyển Uyển” nghe thật giống “Hoàn Hoàn” nên tên này được đặt làm biệt danh.
( 婉婉_ Wǎn Wǎn_Uyển Uyển
丸丸_ Wán Wán_Hoàn Hoàn)
Khi Hoàn Hoàn tám tháng cai sữa, Hoắc Thâm và Lê Úc ly hôn.
Hoắc Thâm lúc ấy cầm đơn ly hôn gấp đến độ muốn xé thì lại thấy ánh mắt Lê Úc thật kiên định, rốt cuộc anh nhận ra mọi việc mình làm, trong mắt Lê Úc đều vô nghĩa
Anh cuối cùng cũng không thể không đồng ý ly hôn.
Ngày hôm sau sau khi ly hôn, Hoắc Thâm cùng Lê Úc đi xem vết thương
Khi Lê Úc từ phòng bệnh đi ra, cậu đau đến môi trắng bệch, phần gáy chỗ băng gạc có một màu hồng đậm và mùi thuốc
Hoắc Thâm muốn chạm tới lại sợ cậu đau, cuối cùng chỉ khoác tay lên vai Lê Úc, cổ họng khô không nên giọng có chút khàn khàn: “Thực xin lỗi, anh từng là một người chồng không tốt”
Lê Úc miễn cưỡng trở nên tươi cười trả lời: “Đã qua cả rồi, chúng ta bây giờ đều đã là người tự do, không phải sao?”
“Anh vĩnh viễn sẽ chờ em, chỉ cần em nguyện ý trở về”
Lê Úc tránh đi không đáp, lách qua anh mở cửa ngồi vào trong xe: “Về thôi, Hoàn Hoàn tỉnh rồi, dì Trương dỗ con bé không được”
Quyền nuôi Hoàn Hoàn thuộc về Lê Úc, sau khi sức khỏe hồi phục thì đưa theo Hoàn Hoàn sang thành phố khác công tác
Hơn một tuổi Hoàn Hoàn đã gọi được “baba”, cô cuộn tròn trong lòng Lê Úc gọi “ba ba ba ba” không ngừng khiến cậu thật sự rất vui vẻ.
Mỗi tháng Hoắc Thâm đều sang đón Hoàn Hoàn về chơi một tuần, cứ đến ngày đó là anh sẽ đến trước một buổi tối, ở nhờ nhà Lê Úc một đêm, đây cũng là khoảng thời gian không nhiều mà cả nhà ba người họ ở cùng nhau.
Tối đó Hoàn Hoàn sẽ tay trái nắm lấy tay Lê Úc, tay phải nắm lấy tay Hoắc Thâm, ba người cùng nằm trên một chiếc giường, chốc lát lại nghiên đầu gọi Lê Úc: “Ba ơi”, chốc sau lại gọi Hoắc Thâm: “Baba ơi”
Hoàn Hoàn nắm lấy tay hai người, nằm ở giữa hỏi: “Tiểu Mĩ dưới lầu nói, cậu ấy mỗi ngày ngủ rất ngon vì được nằm giữa baba và mẹ, nhưng vì sao Hoàn Hoàn rất lâu mới được nằm giữa baba và ba thế ạ?”
“A?” Lê Úc đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, cậu không nghĩ tới mà đối mặt với Hoắc Thâm, lời trẻ nhỏ rất đơn thuần nhưng cũng rất khó trả lời
Lê Úc đành phải xoa bụng Hoàn Hoàn nói: “Bởi vì ba ba thực sự bận lắm, phải đi làm để mua quần áo đẹp và búp bê Barbie cho con nè, baba rất vất vả đó”
Hoàn Hoàn quay lại nhìn Hoắc Thâm rồi bĩu môi: “Ba ba ngày nào cũng khen Hoàn Hoàn đáng yêu nhưng lại không ở bên chăm sóc Hoàn Hoàn”
Hoắc Thâm nhìn ra được đã làm khó cho Lê Úc liền ôm lấy Hoàn Hoàn, giả làm mặt quỷ chọc cho cô bé cười
Cảm xúc nho nhỏ đó của đứa bé liền trôi đi, chưa đầy một lúc đã lăn ra ngủ mất, Lê Úc tắt đèn, lật người qua lại mấy lần vẫn không thể nào ngủ được.
Cậu nghĩ tới lời Hoàn Hoàn vừa mới nói, trong lòng có chút khó chịu, đối với Hoàn Hoàn cậu đã dụng tâm gấp bội, hy vọng có thể bù đắp phần tình yêu thiếu sót, nhưng cậu vẫn không ngờ rằng trong lòng đứa nhỏ lại nghĩ tới như thế, nếu không cẩn thận sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô con gái mất.
Cậu thở dài trong lòng, Hoắc Thâm sợ cậu quá để ý liền từ bên kia vươn tay tới xoa đầu cậu: “Trẻ nhỏ nói xong cũng quên rồi, em đừng để trong lòng, mau ngủ đi”
Lê Úc co lại vào trong chăn nói: “Em biết rồi”
Ngày hôm sau Hoàn Hoàn đeo ba lô lên xe, Lê Úc đứng bên ngoài dặn Hoắc Thâm cho con bé ăn đồ ngọt ít thôi.
Hoắc Thâm ghi nhớ từng chút một, do dự chốc lát vẫn hỏi cậu: “Em rảnh thì...cùng anh về nhà ở mấy ngày đi”
Lê Úc lắc đầu: “Còn phải đi làm nữa, anh mau đi đi”
Xe đi rồi, Lê Úc đứng nhìn theo đến khi xe biến mất tại giao lộ mới lưu luyến vào nhà.
Có lẽ là do Hoắc Thâm dạy, Hoàn Hoàn học xong thì cầm điện thoại gọi cho Lê Úc, đầu dây bên kia vẫn là Hoắc Thâm nói vọng tới. Buổi tối ngày hôm sau Hoàn Hoàn lại gọi điện về cho cậu, câu nói đầu tiên chính là “Baba baba, con yêu ba”
Lê Úc làm việc vất vả một ngày nghe được câu này trong lòng lập tức mềm nhũn, nhanh chóng trả lời: “Ba cũng yêu con, hôm nay thật ngoan nha”
“Đó là đương nhiên” Hoàn Hoàn dùng ngữ khí kiêu ngạo nói: “Baba dạy con, baba còn nói là con mau nói với ba, vậy con nói sẽ nói lại cho ba nghe là con yêu ba”
Cuộc gọi đều là Hoàn Hoàn khoe câu “Con yêu ba” Lê Úc nghe xong đều cười tươi, mới chỉ có hai ngày mà đã nhớ con gái đến thế
“Vậy baba có dạy con câu nào khác không?”
“Ừm...” Hoàn Hoàn ở đầu bên kia cúi đầu nói tiếp: “Baba cũng yêu ba lắm”
Lê Úc sửng sốt một hồi lâu mới đáp lại: “Ừm”
Một tuần trôi qua, Hoắc Thâm đưa Hoàn Hoàn trở về, vốn là ban đầu khi đi chỉ mang theo một balo nhỏ, vậy mà lúc trở về lại mang theo chiếc balo chật kín không xách được, Lê Úc phải cầm giúp lên phòng
Hoàn Hoàn mở balo ra, bên trong nào là bánh vị xoài, bánh ngọt, bánh trứng, còn có mấy quà xoài, tất cả đều là đồ ăn.
Lê Úc ngồi thấp xuống, chạm nhẹ vào mặt Hoàn Hoàn: “Không phải đã nói con không được ăn nhiều đồ ngọt à, sao lại kêu baba mua nhiều thế này”
Hoàn Hoàn không vui nhéo nhéo eo: “baba nói những thứ này không phải là mua cho con mà là mua cho ba ăn, nếu Hoàn Hoàn muốn ăn thì chỉ” nói xong liền giơ hai ngón tay lên để ra một khoảng cách nhỏ: “Chỉ có thể ăn một chút xíu như này thôi”
Hoàn Hoàn đáng yêu khoa chân múa tay chọc cho Lê Úc bật cười vui vẻ
Hoàn Hoàn tiến tới ôm cổ Lê Úc than thở: “Baba đối với ba tốt nhất, Hoàn Hoàn chỉ đứng thứ hai thôi”
“Ngoan” Lê Úc ôm Hoàn Hoàn trong lòng dỗ dành: “Nhưng đối với ba Hoàn Hoàn là xếp thứ nhất nè”