“Bác sĩ, tôi muốn bỏ đứa bé này”
Bác sĩ nghe vậy nghiêm túc phân tích cho cậu: “Cậu cũng biết sức khỏe của mình ra sao, nếu như cậu nhất định muốn phá thai thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, tương lai cũng khó có thể mang thai nữa”
Lê Úc nghe bác sĩ nói rất nhiều, cuối cùng kết luận: “Cậu phải suy nghĩ cho kỹ”
Lê Úc nhẹ gật đầu, cầm kết quả xét nghiệm ra ngoài.
Đứa bé này đến quá đột ngột khiến cho cậu trở tay không kịp, với cả là khi cậu và Hoắc Thâm chuẩn bị ly hôn, đầu óc cậu hỗn loạn, thật sự muốn chạy trốn.
Đầu óc bị mấy thứ lộn xộn chiếm cứ, vừa ra đến cửa đã va ngay vào một người, cậu giật mình thả lỏng tay, kết quả xét nghiệm liền rơi xuống đất.
“Xin lỗi xin lỗi” Lê Úc vội vàng cúi người nhặt tờ giấy nhưng một bàn tay mảnh khảnh lại giúp cậu nhặt lên trước.
Theo cánh tay kia nhìn lên mặt đối phương, cậu càng kinh ngạc: “Chị?”
Hoắc Lan tháy người trước mặt đúng là Lê Úc không khỏi cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp tiểu Úc”
Hoắc Lan là chị của alpha Hoắc Thâm, cô ấy và người yêu đều là bác sĩ, hai năm trước đã cùng nhau sang Đức để học tập, thi thoảng sẽ về nước, thời gian đó thường dẫn theo vị hôn phu đến ăn chực nhà em trai, tài nấu nướng của Lê Úc rất giỏi khiến cho Hoắc Lan rất thích nữa
“Chị, chị về lúc nào sao không báo với em trước một tiếng”
“Mới xuống máy bay được hai giờ trước là chị tới đây luôn, anh rể em đang cùng viện trưởng nói chuyện, chị thấy chán mới đi dạo chơi thôi” như thể nhớ ra điều gì đó, cô đưa tờ giấy kết quả cho Lê Úc: “Phải rồi, của em đây”
Lê Úc đang lo không biết nên lấy lại tờ kết quả kiểu gì thì Hoắc Lan không để ý đã trả lại cho cậu, chuyện mang thai lần này quả thực cậu cũng không muốn nhiều người biết tới nên tranh thủ thời gian nhanh tay nhận lấy. Đột nhiên ánh mắt Hoắc Lan quét về phía cánh cửa sau lưng cậu, trong phút chốc liền thu tay lại.
Hoắc Lan nhìn thoáng qua kết quả xét nghiệm kinh ngạc nói: “Em có thai rồi!”
Nói xong liền nhìn xung quanh hỏi cậu: “Thằng nhóc Hoắc Thâm đâu, nó không đến cùng em sao?”
Lê Úc nhanh chóng lấy lại kết quả xét nghiệm vội vàng nói: “Anh ấy nhiều việc mà, chị, em về trước nhé, chị em mình gặp lại sau”
Nói xong liền xoay người đi thật nhanh, chẳng bao lâu đã mất hút ở cuối hành lang.
Khi bầu trời tối đen như mực Hoắc Thâm mới về đến nhà, vừa mở cửa anh vẫn không kịp thích ứng, trong nhà tối om không có ánh đèn, không có người ra đón khi anh về còn giúp anh cầm áo khoác, hỏi anh hôm nay đi làm có mệt hay không.
Anh vào trong bật đèn phòng khách rồi ngồi xuống sofa, căn phòng đã được dì giúp việc quét dọn sạch sẽ trở lại ngăn nắp, bỗng anh thấy có cái gì đó trên bàn được ánh đèn chiếu lên phát sáng, nhìn kĩ thì nhận ra đó là nhẫn của Lê Úc trước khi đi đã để lại đây mà.
Có lẽ khi dì giúp việc dọn dẹp đã nhặt lên rồi.
Anh ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trong tay, đã hai ngày trôi qua mà Lê Úc vẫn chưa về nhà, Hoắc Thâm cũng đã từng gọi cho cậu nhưng đối phương không cho anh cơ hội mà lập tức tắt máy.
Dẫu có là thế thì anh vẫn tin rằng cậu sẽ trở về, nên giải thích anh cũng đã giải thích rồi, thái độ của anh ngày hôm đó quả thực có chút nóng nảy, nhưng chỉ cần Lê Úc trở về thì anh sẵn sàng xin lỗi cậu như vậy rất nhanh sẽ hòa giải được thôi.
Dù sao hai người cũng đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, trong lòng Hoắc Thâm là yêu Lê Úc. Ngay từ đầu anh không hề có ý định ly hôn, Giang Kỳ chỉ là yếu tố tác động ngoài ý muốn mà thôi, hôm nay anh đã điều Giang Kỳ đi chỗ khác, cũng chính là cắt đứt những suy nghĩ và mong muốn của hắn ta rồi. Bây giờ chỉ cần Lê Úc trở về, hai người sẽ lại sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng mà hạnh phúc.
Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Hoắc Thâm phục hồi lại tinh thần cho rằng Lê Úc cuối cùng cũng về rồi. Anh đặt lại nhẫn lên bàn rồi nhanh chóng ra mở cửa.
Nhưng khi cửa mở, người đứng ở bên ngoài lại không phải là Lê Úc mà là Hoắc Lan đang mang túi lớn túi nhỏ đứng đó.
Thì ra không phải là Lê Úc, anh thất vọng rũ mắt xuống: “Chị, chị về lúc nào sao không gọi em ra đón”
Hoắc Lan nhìn khắp nơi trong nhà, đưa toàn bộ đồ trên tay cho Hoắc Thâm rồi thay dép vào trong vừa đi vừa hỏi: “Tiểu tử thối, chị đây cũng không phải đến thăm em, tiểu Úc đâu rồi”
Hoắc Thâm đem đồ đạc để lên bàn mà không nói lời nào, Hoắc Lan nhanh mắt thấy có chiếc nhẫn trên bàn.
Chiếc nhẫn kia không thể thấy quen thuộc hơn được nữa, đây chẳng phải là chiếc nhẫn mà Hoắc Thâm đã cầu hôn Lê Úc hay sao, cũng chính là chiếc do đích thân cô giúp anh chọn lựa đây mà.
Hoắc Lan liền quay đầu hỏi Hoắc Thâm, giọng nói thấy rõ rằng đã có chút tức giận: “Em cãi nhau với Lê Úc rồi có đúng hay không?”
Anh chắc chắn mà trả lời lại: “Gần đây em cùng em ấy có cãi nhau tới mức muốn ly hôn, nhưng em sẽ không đồng ý đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, em ấy sẽ trở về thôi.”
Nghe Hoắc Thâm nói vậy cô lại càng tức giận hơn, một giây sau đó chiếc túi trên tay liền bay thẳng vào người anh rồi quát lên: “Vợ anh một mình vác bụng bầu đi khám, anh lại dám cãi nhau với vợ tới mức đòi ly hôn sao?”
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)