Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 120: Chương 120: Người Quen Tái Ngộ




Chỉ vừa đặt chân vào hành lang, Diêu Vũ liền đã lập tức nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước cửa một gian phòng.

So sánh với hành lang bên trái sáng sủa, hành lang bên phải lại hoàn toàn vùi vào trong bóng đêm.

Nhìn xem bóng đen này, Diêu Vũ liền có thể khẳng định, nó chính là bóng đen y nhìn thấy khi lần đầu tới hí tràng.

Chỉ là, dựa theo việc hôm đó nó biến mất rất nhanh, dọc đường cũng không lại xuất hiện hay hù doạ, làm tổn thương y, thì có thể khẳng định một việc, bóng đen này có lẽ là một 'người' tốt.

Vì vậy, cố nén cảm giác căng thẳng, Diêu Vũ liền hít sâu, tiếp tục tiến về trước. Chỉ là, làm y không ngờ tới được, y không chạy, bóng đen đó cư nhiên lại chạy trước y.

“Chờ đã!” Nhìn thấy bóng đen xoay người bỏ chạy, Diêu Vũ cũng chỉ có thể cắn răng, khẽ hô một tiếng liền đuổi theo.

Hình thể của y và bóng đen trên cơ bản cũng không có chênh lệch. Chỉ là, so với y, tốc độ của bóng đen rõ ràng lại càng nhanh hơn rất nhiều.

Mắt thấy bóng đen sắp sửa biến mất vào trong bóng tối, không còn tâm tư để ý chuyện khác nữa, Diêu Vũ chỉ có thể bất chấp hết thảy cất giọng gọi:“Ta không có ý xấu, ta chỉ muốn hỏi thăm một vài thứ mà thôi!”

“Thật sự, làm ơn tin tưởng lời ta nói đi, cho ta một cơ hội...”

Âm thanh của Diêu Vũ vừa dứt, không biết có phải bị đả động hay không. Bóng lưng có chút cứng đờ, nhưng rốt cuộc, bóng đen vẫn là ngừng chân lại, không tiếp tục chạy trốn nữa.

Nhanh chân đi tới, Diêu Vũ mới phát hiện, thì ra bóng đen này, cư nhiên lại là một nữ hài tử!

Đối phương chỉ lớn khoảng 5,6 tuổi, trên người mặc áo thô có màu xám xanh, nhấp nhô mảnh vá. Nửa người dưới mặc một chiếc quần dài rộng, dây lưng được thay thế bằng một sợi dây thừng thô ráp. Hoàn toàn để chân trần đi đường.

Nữ hài vô cùng gầy gò, gần như là gầy đến trơ xương. Không biết có phải là vì ánh sáng ảnh hưởng hay không, làn da của nàng lại đen nhẻm, ánh mắt cũng lờ đờ hốc hác.

Đổi lại thành bình thường, bộ dạng của nữ hài có lẽ cũng sẽ khiến Diêu Vũ e ngại một chút. Nhưng hiện tại, sau khi gặp qua hình dạng của một đám quái vật khác, nữ hài ở trong mắt Diêu Vũ lúc này căn bản liền là tiểu thiên sứ có hào quang lấp lánh.

Diêu Vũ thận trọng đi tới, lúc này, vóc dáng của y cũng chỉ cao hơn nàng khoảng chừng một cái đầu.

Ở khoảng cách gần nhìn xem nàng, Diêu Vũ liền hạ thấp tông giọng, có chút giống đại thúc dụ dỗ cô gái nhỏ:“Vị tiểu bằng hữu này, có thể cho ta hỏi thăm một chút được không? Ngươi...”

Chỉ là, chưa để Diêu Vũ nói dứt câu, lúc này, cửa của gian phòng thứ năm ở sau lưng tiểu nữ hài liền đã không chút báo trước, đột ngột mở ra. Theo sau đó, một âm thanh thanh lãnh cũng đã truyền vào tai y.

“Đoá Đoá, muội đang nói chuyện với ai đó?”

Theo phản xạ ngẩng đầu, Diêu Vũ không kịp phòng ngừa liền đối diện với một gương mặt mỹ lệ động lòng người. Ít nhất, kể từ khi đến Linh Vực, đây là nữ tử xinh đẹp nhất mà Diêu Vũ từng nhìn thấy.

So với hung thần tỷ tỷ còn phải kiều mị hơn vài phần. Chỉ là, thoạt nhìn lại quá mức cao lãnh, khó gần.

Tỷ như hiện tại, sau khi phát hiện ra sự tồn tại của y, mày liễu của nàng liền đã cau chặt lại, thần sắc trở nên càng thêm rét lạnh:“Ngươi là ai? Ngươi không phải người ở nơi này.”

Lúc này, phảng phất sợ hãi nữ tử sẽ làm tổn thương Diêu Vũ, mặc dù không nói, nhưng nữ hài đã lập tức ôm chặt cánh tay của nàng.

Phát hiện ra sát ý trên người nữ tử, Diêu Vũ ngay lập tức liền giật nảy mình, vội vã giải thích.

“Ta...ta...ta đến đây để tìm...bằng hữu của mình, không biết tỷ tỷ có từng nhìn thấy hắn không. Hắn gọi Mặc Phong, tuổi tác...cùng ta không sai biệt lắm. Dung mạo thì...xinh đẹp, xinh đẹp như yêu tinh cái loại kia...”

Diêu Vũ phát hiện, vốn từ ngữ của mình hình như cũng không đủ phong phú để hình dung chi tiết dung mạo của Mặc Phong.

May mắn rằng, những gì y vừa 'miêu tả', cũng đã khiến nữ tử biết được người y nói tới là ai.

Chỉ là, lúc này, sắc mặt vốn đã không mấy thân thiện, sau khi nghe Diêu Vũ nói, nữ tử liền càng thêm tức giận:“Ta không nhìn thấy.”

“Đoá Đoá, chúng ta đi.” Dứt lời, nữ tử liền lôi kéo cánh tay của tiểu nữ hài, muốn đem nàng lôi vào phòng.

Chỉ là, Diêu Vũ làm sao có thể để cơ hội vụt mất như vậy chứ, ngay tức khắc, y liền dùng cánh tay nho nhỏ trắng trẻo của mình chặn ở trước cửa:“Khoan đã, tỷ tỷ, ta thật sự đang rất gấp rút muốn tìm ra hắn.”

“Không có hắn, ta sẽ sống không nổi, ngươi mau nói cho ta biết đi mà.”

Diêu Vũ nói đến chân thành tha thiết, phối hợp với một gương mặt trẻ con, cùng ánh mắt tròn vành vạnh, thiên chân vô tà, lực sát thương trong nháy mắt liền được đề thăng gấp mấy lần.

Y rũ mắt, tựa hữu ý vô tình, lại chú ý tới vũ y màu phấn hồng mà nữ tử đang mặc.

Rất tốt, 'người' quen tái ngộ.

Đây chẳng phải chính là quỷ xoay người tỷ tỷ suýt chút đã để y có một vé trải nghiệm cảm giác đầu lìa khỏi cổ miễn phí à?

Y vẫn còn chưa quên mối thù làm gãy đao, tổn thất 5000 tích phân, cũng như việc bị đuổi chạy như cẩu đâu.

Khụ khụ...chỉ là, nếu hiện tại tỷ tỷ chịu giang hồ cứu nguy, thù oán năm xưa cũng không phải là không thể buông xuống.

**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.