Vừa bị che khuất tầm mắt, nên vừa mở mắt ra, Diêu Vũ chỉ cảm thấy trên mắt khó chịu. Ánh nhìn có phần lờ mờ. Song, cũng không trở ngại hắn đánh giá hai con quỷ đang ở cùng phòng với mình.
Giống như Diêu Vũ suy nghĩ, Vương Tuệ lúc này xác thực là đang đứng ở bên cửa lớn, đưa mặt vào trong phòng, giống như đúc lần đầu tiên y nhìn thấy nàng.
Chỉ khác biệt ở chỗ, thời khắc này, y đã có thể nhìn rõ chân diện mục của đối phương.
Trên người mặc một bộ bạch y không sai, nhưng bên trên lại loang lổ vô số vết bùn đất cùng hồ xây tường. Mái tóc xơ xác, xoắn lại thành một khối với nhau. Trên cánh tay cùng chân cũng trải đầy thi ban, tựa như một cỗ thi thể vừa được kéo ra từ trong quan tài.
Quan trọng nhất là, dung mạo của nàng cũng không có xinh đẹp giống như tưởng tượng. Trái lại, cả gương mặt đều đã thối rửa. Thậm chí, nửa bên mặt còn lộ ra bạch cốt trắng tinh, bên trên vẫn còn vương lại vài mảnh thịt thối.
[ Ác quỷ Vương Tuệ - cấp bậc: C cấp.]
[ Ác quỷ Vương phu nhân - cấp bậc: C cấp.]
"Grừ..." Lúc này, Vương phu nhân đã từ trong gầm giường bò ra. Trạng huống của bà ta, so với Vương Tuệ cũng không khá hơn là bao.
Tứ chi chạm đất với một tư thế quỷ dị, cánh tay cổ chân khi còn sống giống như đã bị người bẻ ngược ra sau, tạo thành hình cung không thể tưởng tượng nổi.
Bà ta há miệng, vô số chất dịch tanh hôi liền từ trong miệng trào ra. Có chút giống với hồ nhão trên người Vương Tuệ.
Ánh mắt trắng dã mang theo đói khát đang không ngừng lăn lộn đánh giá y. Thậm chí, Diêu Vũ còn có thể nhìn rõ cơ bắp đang không ngừng căng ra của bà ta.
Một người hai quỷ cứ như vậy nhìn lấy nhau, hình thành một loại cân bằng quỷ dị.
Hỷ nến trong tay Diêu Vũ đã thắp sáng từ lâu, lóe lên ánh sáng màu lam âm u, không mấy bình thường.
Đứng yên hồi lâu, cảm thấy tình trạng này kéo dài cũng không phải là cách, Diêu Vũ liền quyết định thử thăm dò một chút mà phóng ra một bước.
Dưới ánh nến tối tăm, Diêu Vũ tiến lên trước một bước, Vương phu nhân liền cấp tốc lùi lại ba bước, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Bà ta...đang e dè cái gì?
Mặc dù Vương phu nhân biểu lộ hung ác, nhưng Diêu Vũ vẫn nảy sinh một loại linh cảm, bà ta đang sợ hãi.
Diêu Vũ tự nhìn lại chính mình, trên người ngoại trừ một thanh trảm mã đao, cùng vị đại nhân ở sau cái bóng ra, thì giống như chỉ còn lại...hỷ nến.
Nghĩ tới đây, Diêu Vũ liền vươn tay ra. Quả nhiên, hỷ nến vừa nhích lên trước, Vương phu nhân đã cấp tốc lùi lại như chuột thấy mèo, xương sống đều sắp dựng ngược lên.
Nhưng rốt cuộc, ác quỷ vẫn là quỷ hồn không có linh trí, chỉ biết dựa theo cảm tính. Cho nên, e ngại thì e ngại, sau khi bị ép lui về sau, Vương phu nhân vẫn là nhe răng, trực tiếp phóng thẳng lên tấn công y.
Mặc dù có điểm luống cuống, nhưng theo bản năng, Diêu Vũ vẫn là cầm chắc trảm mã đao, lưỡi đao chuẩn xác hướng Vương phu nhân chém tới.
Khoảng cách quá gần, thậm chí còn có thể nghe được mùi thi thối từ trong miệng đối phương phả ra.
'Cạch' Lưỡi đao sắc bén ngoài tưởng tượng của Diêu Vũ, trực tiếp đem tay trái cùng gần nửa bả vai của bà ta gọt xuống.
Không có tiên huyết chảy ra, chỉ có vô số khí thể màu đen bốc hơi lên, cánh tay rơi trên sàn nhà của Vương phu nhân cũng lập tức tan biến trong nháy mắt.
'Bịch bịch bịch' Bàn chân cùng bàn tay còn lại của Vương phu nhân tựa như một cái móc sắt bám vào trên sàn nhà. Từ trong miệng bà ta, thời khắc này cũng vang lên tiếng tru tréo quỷ khóc sói gào.
Cùng lúc đó, Diêu Vũ chỉ cảm thấy phía sau ót đột ngột băng lãnh. Lúc này mới chợt nhớ tới, ở đây vẫn còn một đầu ác quỷ đang ngó chừng.
Lập tức nâng đao chặn ở bên người, một tiếng 'két' chói tai liền truyền vào tai Diêu Vũ. Đập vào mắt y, liền chính là từng đầu móng tay đen sì ở trong không khí xẹt qua hàn quang.
Móng tay rất dài, cong lại tựa như liêm đao. Mặc dù đã nghiêng người ra sau, nhưng cổ họng Diêu Vũ vẫn là bị đầu nhọn của móng tay quẹt trúng.
Thân thể lộn một vòng trên đất, hiểm hiểm tránh né năm ngón tay sượt qua người. Vốn tưởng trên cổ bản thân nhất định đã bị phá da chảy máu. Nhưng đợi khi dùng mu bàn tay kiểm tra, Diêu Vũ lại không khỏi sửng sốt.
Không đau, không có vết thương, thậm chí ngay cả một chút máu cũng không có.
Lúc này, Diêu Vũ mới nhìn xuống hỷ nến trong tay mình. Chỉ thấy, hỷ nến giống như đã bớt xuống một đoạn. Không tính nhiều, nhưng tốc độ thiêu đốt rõ ràng đã tăng nhanh.
Cho nên, cây nến này thật sự có thể giúp y ngăn chặn tập kích của lệ quỷ?
Để chứng minh cho phỏng đoán, một khắc Vương phu nhân xông tới, cắn vào vai mình, Diêu Vũ cũng không hề phản kháng, trái lại chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh đang bốc cháy kia.
Chỉ thấy, đại khẩu cắn mạnh vào trên vai y, Vương phu nhân cũng không có thành công cắn đứt động mạch của y. Trái lại, lại phảng phất cắn vào trên sắt nung, vội vã lui về sau.
Mà hỷ nến trong tay Diêu Vũ cùng lúc cũng phừng một tiếng cháy mạnh lên, qua vài giây mới khôi phục lại như lúc đầu.
Đem thay đổi này thu vào mắt, tâm tình Diêu Vũ lúc này xác thực là một lời khó nói hết.
Bởi vì sao?
Quả bom hẹn giờ trong tay mình lúc này, cư nhiên lại đột ngột biến thành bùa hộ mệnh. Làm sao có thể không vô ngữ?
**Cho nên, mau đem nó ném vào lò lửa đi