Thế nhưng, giây phút ánh mắt của đầu lâu nhìn vào người của đám lệ quỷ ở đằng xa. Thì trong nháy mắt, một làn gió liền thổi qua, mang theo một cỗ rét buốt.
Chỉ thấy, lệ quỷ đã giống như hóa thành pho tượng, hết thảy động tác đều cứng ngắc lại giữa không trung. Ngay cả quỷ chết đói cũng không ngoại lệ.
Có điều, không giống với những quỷ quái khác trong tích tắc liền bất động. Quỷ chết đói cư nhiên vẫn còn nhúc nhích được một lúc. Con mắt to lớn nằm vắt ngang trên trán cũng bắt đầu không an phận, liếc về phía Cao Y Na.
Thế nhưng, nó chung quy cũng chỉ làm được đến vậy.
Thân là đỉnh cấp hồng y, quỷ chết đói cư nhiên chỉ mới chống đỡ được vài giây thì cũng đã dễ dàng bị áp chế. Thân ảnh như bị người nhấn nút tạm dừng, cứ thế vặn vẹo ở giữa không trung.
Vốn đã bước đến trước ngã ba đường, nhưng nghe thấy động tĩnh ở phía sau, suy nghĩ một chút, Diêu Vũ vẫn là lựa chọn hơi ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ là, không ngờ rằng, lại tình cờ đem trọn vẹn sự việc khó tin này thu vào mắt. Trong lòng cũng lập tức dâng lên kinh đào hãi lãng.
Vẻn vẹn chỉ là một cái đầu, liền đã có thể đem một đám lệ quỷ áp chế. Như vậy, nếu đổi lại thành một con lệ quỷ hoàn chỉnh đâu?
Thứ này sẽ hung bao nhiêu? Cấp bậc lại cao đến mức nào? Chí ít cũng phải là một đầu hung thần đi?
Nhưng so với đó, đáng giá làm người suy ngẫm hơn chính là, nữ nhân này lại từ đâu lấy được thứ này...
“Hải ca, mau động thủ!” Rõ ràng đã khống chế được đại cuộc, nhưng lúc này, Cao Y Na lại không hề thả lỏng. Trái lại, lại gấp rút quay sang, hối thúc Doanh Hải.
Không biết từ khi nào, Doanh Hải đã lặng yên không một tiếng động tiếp cận Mãnh ca. Cao Y Na chỉ vừa mới dứt lời, lúc này, cũng không chậm trễ nữa, gã liền đã đột ngột hạ thủ.
Từ trên đai lưng rút ra một thanh tiểu đao, trong nháy mắt liền đâm vào trên cổ họng của Mãnh ca.
“Ngươi...” Dù phản ứng vượt xa người bình thường, nhưng bởi vì thất thần trước dị biến, Mãnh ca vẫn như cũ chậm một bước, để Doanh Hải trực tiếp đắc thủ.
Tiểu đao đâm xuyên qua cuống họng của Mãnh ca, Doanh Hải ngay tức khắc liền đem lưỡi đao rút ra. Động tác vô cùng thông thạo, giống như đã từng làm qua rất nhiều lần.
Trong nháy mắt, bên tai Doanh Hải liền vang lên âm thanh thông báo khi tích phân đã chuyển tới.
Mà Mãnh ca, bị một đao phong hầu, căn bản cũng đã không còn đường sống gì nữa, tại chỗ liền mất mạng.
Hiện tại, đội ngũ cũng đã chết hai người.
Nhìn thấy một màn này, A Thành trong nháy mắt liền kinh hãi hô lên. Bởi vì dự báo tương lai có hạn, nên hắn cũng chưa từng biết trước được việc này.
May mắn thay, bởi vì đã trước bỏ chạy, nên lúc này, khoảng cách giữa hai bên cũng đã kéo dài. Trong nhất thời, Doanh Hải chắc chắn sẽ không thể đuổi kịp A Thành được.
Thế nhưng, sau khi xử lý Mãnh ca, Doanh Hải tựa hồ cũng không có ý định giết thêm người khác. Lúc này, gã đã cùng Cao Y Na ngưng trọng nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ lo sợ.
“Hải ca, ngươi nói...thật sự có thể thành công sao?”
Khoảng thời gian qua không ngừng chạy trốn, nam nhân không đầu cưỡi trên hắc mã kia từ lâu liền đã trở thành cơn ác mộng của Cao Y Na. Khiến nàng mỗi khi nghĩ tới, đều sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
So với nàng, Doanh Hải lại càng không khá hơn là bao, lập tức liền đi điều khiển mô tô, chuẩn bị sẵn đường lui:“Không sao đâu. Chỉ cần kéo dài thời gian, hay làm nó phí sức một chút là được rồi.”
Sau vô số ngày bị truy đuổi, khó khăn lắm, hai người bọn họ mới có thể nghĩ ra được kế sách này.
Đó chính là mượn nhờ đầu lâu, đem quỷ chết đói áp chế, đồng thời dẫn dụ thứ đó nhanh chóng tiến tới. Sau đó, lại nhanh chóng bỏ chạy, để bọn chúng ngao cò đánh nhau.
Dù cho quỷ chết đói không thể đem thứ đó triệt để đánh tan được. Nhưng chí ít cũng sẽ có thể cầm chân nó một chút. Hoặc họa may, nói không chừng còn sẽ làm nó bị thương.
Sự thật chứng minh, kế hoạch của cả hai vẫn rất không tồi. Lệ quỷ vẫn luôn đuổi theo phía sau bọn họ. Thế nên bọn họ chỉ vừa đem hộp gỗ đặc thù hối đoái từ trong thương thành, có thể ngăn cách linh dị mở ra. Đối phương liền đã lập tức bắt được khí tức của nó.
Chưa tới năm hơi thời gian, một tiếng vó ngựa quen thuộc, tựa như ma âm ám ảnh tâm trí của Cao Y Na và Doanh Hải liền đã vang lên.
Tiếng vó ngựa như gần như xa, không ngừng tiến lên, người còn chưa xuất hiện, hoàn cảnh xung quanh liền đã bắt đầu phát sinh cải biến.
Thời gian tựa như không ngừng bị tua nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua mấy mươi năm.
Tường đá, mặt đường,...mọi thứ đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà trở nên hoang phế, phai màu.
Diêu Vũ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng nơi chân trời vừa giăng lên một đoàn mây đen.
Lúc này, y đã có thể trải nghiệm cảm giác của đám người Nam Cung Tĩnh lúc đó.
Chỉ thấy, khung cảnh trước mắt đang không ngừng vặn vẹo biến hình. Tầm mắt càng ngày càng trở nên mông lung, đầy trời đều là vô số mảnh tro tàn, mang theo một loại mùi vị cháy khét, tang thương.
Tiếng vó ngựa tựa như một loại nguyền rủa, bắt đầu tứ không kiêng kị xâm nhập vào trong đầu óc của đám người.
Cho đến khi, một tiếng thông báo từ trong đầu vang lên, đem Diêu Vũ đánh thức.
[ Đinh, phát động nhiệm vụ cưỡng chế: Trốn!]