Băng Khối cũng chú ý đến chiếc nhẫn, bé kéo lấy tay cô nhìn chăm chú, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo. Điều này khiến cho Mạc Thanh Yên cảm thấy áp lực.
Lúc này Dương Quang lại nói: “Đây là nhẫn kim cương, chẳng phải chỉ có lúc cầu hôn mới cần dùng đến hay sao? “
Đôi mắt tà khí của bé rất giống người nào đó, mỗi lần ánh mắt đó quét về phía cô đều khiến lòng cô run rẩy.
“Mẹ đi ngang qua cửa hàng trang sức, thấy đẹp nên muốn thử, vậy mà đeo vào lại không thể tháo ra được. “
Cô nói dối vì không muốn hai đứa con trai suy nghĩ nhiều.
Dương Quang cầm lấy chiếc nhẫn thử tháo nó ra ngoài, thấy thật sự là không tháo ra được. Cậu cười vui vẻ: “Ha ha, mẹ, mẹ chắc chắn là bị người bán hàng lừa rồi, có phải đắt lắm không? “
Mạc Thanh Yên chỉ có thể nhún vai: “Được rồi, chuyện các con nói mẹ nhớ rồi, hai đứa mau đi ngủ đi. “
Thấy hai đứa con trai mau chóng nằm xuống, tự kéo chăn đắp cô mới tắt đèn rời khỏi phòng. Hai đứa bé này từ nhỏ đã không để cô phải lo lắng nhiều, rất ít khóc, hơn nữa đặc biệt tự lập.
Chuyện gì cũng có thể tự làm, có đôi khi còn giúp cô nữa. Nghĩ đến đây, trái tim của cô ấm áp.
Trở lại phòng mình cô tắm rửa thoải mái. Ra khỏi phòng tắm đã thấy một cô nhóc ngồi trên giường. Cô bé buộc tóc đuôi gà, cái đầu nhỏ giống con gà mổ thóc gật lên gật xuống thật đáng yêu.
Mạc Thanh Yên nở nụ cười:“MM, sao con không ngủ lại chạy đến phòng mẹ? “
Angela lúc này mới miễn cưởng mở đôi mắt sắp díp lại vì buồn ngủ ra: “Con muốn sờ Miêu Miêu. “
Mạc Thanh Yên bất đắc dĩ cười, cái thói quen từ hồi nhỏ của cô nhóc vẫn không sửa được:“Con đã lớn rồi, thói quen xấu này phải bỏ đi thôi. “
Angela buồn ngủ đến không mở được mắt được nhưng đầu vẫn lắc như trống bỏi:
“Không cần, con thích mẹ cơ. “
Thỏa mãn yêu cầu của cô nhóc, cô nhóc mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngày thứ hai Lệ Đình Tuyệt xuống lầu, phát hiện không thấy báo buổi sáng. Anh hỏi dì Trương:
“Dì Trương, báo sáng nay của tôi đâu? “
Anh muốn đọc tin tức Lệ gia và Mạc gia giải trừ hôn ước, từ nay về sau anh chính là người người đàn ông độc thân, có thể ở cùng với người phụ nữ mình thích.
Dì Trương ấp úng, hôm nay tin tức lớn nhất không phải là tin Lệ gia và Mạc gia giải trừ hôm ước, mà là Lệ Đình Tuyệt là kẻ bạc tình, vừa giải trừ hôn ước đã cầu hôn người phụ nữ khác ngay.
“Thiếu gia, bao hôm nay vẫn chưa đưa đến. “
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, bắt đầu dùng bữa sáng. Đang ăn bỗng nhiên chuông điện thoại vang, anh lấy qua nhìn, người gọi là Lệ lão gia tử.
“Lãi gia tử, sớm như vậy sao ông đã gọi? “
“Tuyệt, ông chờ cháu ở văn phòng, cháu đọc tin tức hôm nay rồi nói sau. “
Sau đó điện thoại bị cúp, có vẻ như lão gia tử đang rất tức giận, anh nhíu mi. Cầm lấy di động xem, thì ra hôm nay anh là diễn viên chính.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, vì kỹ thuật chụp hình của người chụp rất kém cỏi cho nên trong tấm ảnh bộ dáng của Mạc Thanh Yên chỉ mơ mơ hồ hồ. Bài báo chỉ viết anh cầu hôn một người phụ nữ thần bí,là một người đàn ông bạc tình.
Chỉ cần cô không bị dính vào chuyện này là được.
Lệ Đình Tuyệt đến công ty, trợ lý Nguyên Thành đã chờ anh ở bãi đỗ xe. Nhìn thấy anh xuống xe trợ lý vội vàng bước tới.
“Tổng giám đốc Lệ, tin tức hôm nay của anh còn nóng hơn tin Lệ gia và Mạc gia giải trừ hôn ước. Hơn nữa anh còn bị bôi đen, mới hai giờ trôi qua mà giá cổ phiếu của Lệ thị đã giảm 2%.”
Một tay Lệ Đình Tuyệt cho vào túi quần:“Còn gì nữa? “
“Lão gia tử rất tức giận, ngài ấy cảm thấy thể diện của Lệ gia bị hao tổn, cho nên lát nữa anh phải cẩn thận một chút.”
Vừa mới nói xong một ánh mắt lạnh lẽo đã quét về phía Nguyên Thành, anh ta lập tức cúi đầu.
Lệ Đình Tuyệt mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. Kết quả của việc bị bôi đen anh không phải là không biết. Ra khỏi thang máy,thân thể thẳng táp của anh đi đến văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa ra cất bước đi vào.