Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 215: Chương 215: Bảo vệ mẹ




Editor: Waveliterature Vietnam

Cô mặc đồ phục vụ, sau đó mang đồ ăn lên, nhìn thấy phía trên miếng bò bít tết hình trái tim, ra phía sau bếp, phía chỗ làm việc, Uông Lạc Lạc rắc rất nhiều hạt tiêu lên phía trên, cho rất nhiều muối, còn có mù tạc.

Làm xong, miệng nở nụ cười đen tối.

“Mạc Thanh Yên, tôi muốn cô phải xấu mặt trước anh Tuyệt.”

Sau đó mang thức ăn đặt lên bàn ăn của họ, nhưng hành động cô rắc mấy thứ đó bị hai đứa trẻ nhìn thấy rõ ràng.

“Anh, anh nhìn thấy chưa? Tình địch của mẹ đã cho rất nhiều thứ vào trong món ăn của mẹ.”

Băng Khối gật đầu, mẹ của họ thì chỉ có bọn họ đến bảo vệ.

Vì thế hai đứa vỗ tay, bắt đầu kế hoạch của mình.

Uông Lạc Lạc là đại tiểu thư ngàn vàng, vì thế chưa từng làm mấy chuyện này, bưng hai miếng bò bít tết lên, đi không vững. Có mấy lần suýt ngã, vì thế tập trung vào giữa mâm.

Từng bước từng bước tiến về căn phòng thủy tinh, đây là vị trí quan sát tốt nhất của nhà hàng màu hồng xoay chuyển, hơn nữa cả căn phòng đều dùng vải bố ngẫu trang trí. Vô cùng tinh tế, có là thiết kế của cô.

Nhưng lại người đàn ông cô yêu đặt chỗ, cô có thể không tức sao?

Lệ Đình Tuyệt ngồi đối diện Mạc Thanh Yên, tay trong tay, Mạc Thanh Yên cười rất ngọt ngào.

“Lệ Đình Tuyệt, chúng ta cứ thế này, sợ rằng sẽ thành hòn vọng phu, hòn vọng thê.”

Nói xong mới để ý lời nói của bản thân không đúng, ách, cô còn chủ động để được gả cho anh nữa.

Lệ Đình Tuyệt nheo mày, “Hử, hãy nhớ đấy anh là chồng em.”

Ai đó dường như vẫn còn mang hận, trước mặt hộ y sinh vạch trần anh, nói anh không phải chồng cô.

Mạc Thanh Yên véo anh một cái, “Ừ, em nói là sự thật, anh vẫn nhớ, đúng là hẹp hòi. Có điều, em rất khó theo đuổi.”

Hai con người nói chuyện, không để ý hai đứa trẻ trong phòng thủy tinh, hai đứa cúi người đi vào, vì thế hai người không có phát hiện.

Uông Lạc Lạc đi đến trước của phòng thủy tinh, hít một hơi sâu, lấy hơi. Uông Lạc Lạc cố lên, không ai khiến mày phải nhận ấm ức cả.

Sau đó nghênh đầu bước vào, nhưng cô không ngờ một màn kịch xảy ra, chân vấp chân, cái mâm trên tay bay ra ngoài. Uông Lạc Lạc ngã nhào, khẽ kêu lên.

“Azz, đau quá…..”

Lệ Đình Tuyệt che trước mặt Mạc Thanh Yên, bộ tây phục sạch sẽ đều dính đầy nước tương.

Mạc Thanh Yên ngẩng đầu quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

Lệ Đình Tuyệt nhìn cô gái ở dưới đất, đầu tóc bù xù, một mặt ngượng ngùng.

“Anh Tuyệt, hôm nay em đến giúp cửa hàng của ông ngoại, không ngờ lại gặp anh.”

Cô đứng dậy, nhìn thấy vỏ chuối dưới sàn, phẫn nộ nhìn nó, ở đây sao lại có thứ này. Thật là mất mặt trước anh Tuyệt, tức quá đi.

Mạc Thanh Yên biết tiểu thư Uông là người lần trước bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, vì thế liền cười nói.

“Vị tiểu thư này là?”

Đôi mắt to tràn đầy sự phẫn nộ, cuộc hẹn tốt đẹp lại bị phá hủy như thế.

Lệ Đình Tuyệt kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói:“Tiểu thư Uông, đây là sự trùng hợp, tôi hy vọng không có lần sau.”

Sau đó đưa Mạc Thanh Yên rời đi, Uông Lạc Lạc tức giận nắm chặt váy, “Anh Tuyệt...” giọng ỏn ẻn, nhưng mà hai con người đã rời khỏi nhà hàng.

Hai đứa trẻ ngồi ngoài phòng thủy tinh, nhìn thấy cô gái đau khổ, hai đứa nhếch môi.

Ai bảo cô bắt nạt mẹ chúng nó, bài học này còn nhẹ đấy.

Lệ Đình Tuyệt vẫn còn đặt phòng tổng thống ở đây, ở tầng 77, hai người rời nhà hàng, đến căn phòng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.